Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 41

Dịch: Miella

Tần Ngưng ra ngoài trước, còn đeo theo giỏ: “Nếu con về sớm cũng có thể cắt chút cỏ trên đường.”

Tần A Nam muốn lấy lại cái giỏ, nhưng Tần Ngưng đeo giỏ chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi thôn, Tần A Nam đành bất lực đứng ở cửa nhìn bóng lưng Tần Ngưng, lẩm bẩm: “Ôi, sao hôm qua không để ý, quần áo của gái nhà mình ngắn nhỏ hết rồi, phải làm mấy bộ ngay thôi.”

Vì chưa bắt đầu làm việc, trên đường không có nhiều người, Tần Ngưng ra khỏi thôn, hai bên đường đều là bông, thấy xung quanh không có người, cô lập tức thu giỏ vào không gian.

Trường tiểu học ở ngay sau làng, băng qua hai cánh đồng bông là đến, đã có học sinh lần lượt đi học, Tần Ngưng trà trộn vào trong, phải đi qua các lớp dưới mới đến văn phòng giáo viên.

Trường tiểu học thời đại này rất đơn sơ, bàn học là dùng mấy tấm ván đóng đinh vào nhau, ghế tự mang từ nhà, qua khung cửa sổ thấp bé, có thể thấy những đứa trẻ mặc quần áo cũ nát đang ngồi trên các loại ghế chơi đùa.

Văn phòng giáo viên chỉ có một gian, tất cả giáo viên dùng chung, không có cái gọi là văn phòng hiệu trưởng.

Cửa văn phòng mở ra, Tần Ngưng nhìn quanh, thấy một nữ giáo viên mặc đồ Lenin màu xanh quân đội, ưỡn bụng đang lau bàn, liền lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi sáng, cô Hồ.”

“A, em là… Tần Nguyệt Trân nhỉ, cao hơn nhiều rồi, không nhận ra nữa!”

Cô Hồ hơn hai mươi tuổi, từng dạy thân thể này của Tần Ngưng, nhìn hồi lâu mới gọi tên.

Tần Ngưng đứng vững ở cửa, cung kính cúi chào cô Hồ: “Chào cô Hồ. Bây giờ em đã sửa lại tên, em tên Tần Ngưng ạ.”

Cô Hồ nâng bụng đi tới, nói: “A, Tần Ngưng! Được, hay hơn Tần Nguyệt Trân. Khi đó em học khá tốt lại nghỉ học, hôm nay có chuyện gì sao?”

“Em đã tự học xong chương trình tiểu học, muốn đến gặp hiệu trưởng nhờ thầy ấy kiểm tra xem, sang năm có thể học cấp hai không ạ.”

Cô Hồ kinh ngạc nhìn cô: “Em... muốn học lại? Còn muốn học cấp hai? Em... cha em đồng ý sao? Khi đó không phải bịt miệng em đưa về sao?”

Những chuyện kỳ lạ người cha quái đản làm thực sự khiến người ta rất ấn tượng, năm sáu năm rồi vẫn có người nhớ rõ.

Tần Ngưng chỉ có thể cười cười: “Hiện tại em được người khác nhận nuôi, mẹ mới của em đồng ý rồi.”

Cô Hồ cũng rất vui vẻ, nói: “Vậy thì tốt quá! Em vào trong đợi một lúc đi, hôm nay cô trực nhật sớm đến dọn dẹp trước, hiệu trưởng cũng sắp đến rồi.”

“Cảm ơn cô Hồ. Cô Hồ sắp sinh ạ? Cô đưa chổi cho em, em quét cho.”

Tần Ngưng đi tới cầm chổi giúp cô Hồ quét rác, cô Hồ ôm bụng đứng ở một bên: “Hơn một tháng nữa cô mới sinh! Chỉ là bụng hơi to thôi, nhưng cảm ơn em rất nhiều!”

“Nên làm thôi ạ, cô Hồ ngồi xuống đi.”

Tần Ngưng giúp cô Hồ quét sạch, sau đó ngồi thẳng trước bàn hiệu trưởng.

Trong cả văn phòng giáo viên, chỉ còn lại một cái ghế này trước bàn hiệu trưởng.

Một lúc sau các giáo viên đều đến, nhưng cũng nhanh chóng lên lớp, những giáo viên này đều có tiết, không ở lại văn phòng, ngay cả cô Hồ cũng ôm một chồng sách bài tập lên lớp.

Hiệu trưởng họ Ân, nửa đầu trọc, mặt đỏ bừng, rất tốt bụng, nghe được ý định của Tần Ngưng liền nói: “Tình huống của em tuy rất ít, nhưng cũng không phải không có khả năng, có thể học tiếp là tốt rồi, như vậy đi, em làm một lần bài thi lớp năm, nếu làm được, thầy sẽ viết thư giới thiệu cho em, em đến trường cấp hai gặp hiệu trưởng thử xem sao, nếu không được thì em vẫn học tiểu học tiếp.”

Nói xong đi đến bàn giáo viên lớp tìm bài kiểm tra toán và ngữ văn đưa cho Tần Ngưng: “Làm từ từ thôi.”