Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 40

Dịch: Miella

Sông Mặt Trăng cực kỳ trong, chỗ sâu nhất chỉ có một mét, bờ sông nông hơn, luôn chảy với tốc độ nhẹ nhàng. Tiếc là dòng sông này tôm cá không sống được, nhưng tắm rửa lại hết sức thoải mái.

Tần Ngưng không biết bơi, lại bắt đầu học được trong nước này, càng học càng dễ chịu, càng học càng vui vẻ, không hề cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ, còn cảm thấy càng bơi càng nhẹ nhõm hơn.

Cô bơi khoảng hơn hai tiếng mới nhận ra nếu không ngủ, có thể sẽ chậm trễ chuyện ngày mai nên mới vào bờ.

Trong không gian không có màn đêm, luôn là bầu trời trong xanh, Tần Ngưng ra khỏi sông, dùng quần áo lau người, không biết có phải do ở trong nước lâu không, sao cô cảm thấy cánh tay mình trắng hơn nhiều?

Vốn dĩ thân thể này không được nuôi dưỡng đầy đủ ở nhà Tần Đạt, cô bé mười bốn tuổi vừa gầy vừa nhỏ, chỉ nặng khoảng hai mươi lăm cân, da dẻ khắp người đều vàng vọt vì suy dinh dưỡng, trên mặt đen do dầm mưa dãi nắng, thật sự rất khó coi. Nhưng lúc này, Tần Ngưng không thấy mặt mình, chỉ là nhìn cánh tay và thân thể trắng hơn rất nhiều!

He he, biết đâu nước sông có thể giúp cô giống như thực vật, biến thành trạng thái tốt nhất?

Vậy được! Dù sao hiện tại cô ở một mình, có thể vào không gian bơi lội bất cứ lúc nào.

Cô muốn trở nên xinh đẹp!

Cô coi thường đàn ông, nhưng lại yêu cái đẹp, kiếp trước hay kiếp này cũng vậy!

Tần Ngưng ngủ rất ngon, ngày hôm sau Tần A Nam còn phải đến gọi dậy.

“Gái ơi! Tiểu Ngưng ơi! Dậy đi!”

“A, mẹ, con dậy muộn sao!”

Tần Ngưng lăn lộn đứng lên, Tần A Nam cười nói: “Vẫn chưa muộn, lúc đầu mẹ không định gọi con, trẻ con ngủ nhiều mới tốt, nhưng mẹ nghĩ hôm nay con phải đi học, còn phải đến công xã, gửi thư các thứ, mẹ lo con đi sớm về muộn, không yên lòng, con đi sớm về sớm cho tốt! Đây, con cầm hai đồng tiền với ít phiếu lương thực đi, đến công xã ăn bát mì, thích cái gì cứ mua, nhé?”

Tần A Nam vừa nói vừa đưa hai tờ năm hào, mấy tờ một xu hai xu và phiếu lương thực.

Tần Ngưng suy nghĩ rồi nhận lấy: “Cảm ơn mẹ.”

Tần A Nam lại chỉ vào mặt cô nói: “Ơ gái à, con, có phải trước đây thím Kim Tú không cho con tắm rửa không? Sao mẹ cảm thấy hôm nay con trắng hơn một chút?”

Tần Ngưng sờ sờ mặt, cười nói: “Thật ạ? Con nghĩ, nhất định là hôm qua con ở đây ăn no vui vẻ nên trắng ra.”

“Ăn no cũng trắng ra sao? Vậy gái à, sau này con phải ăn nhiều một chút, gái mẹ trắng ra sẽ càng đẹp hơn!”

Tần A Nam rất vui vẻ, giục Tần Ngưng dậy, nói cháo đã nấu xong, mau ăn cho trắng ra.

Hai mẹ con ăn cháo, Tần A Nam giúp Tần Ngưng nhét khoai khô làm hôm qua và thư vào một chiếc túi vải, túi vải trông như được cải tiến từ một chiếc túi hái bông, to bằng cặp sách đi học thời nay (như giấy A4), dây đeo rất dài.

Tần A Nam cũng cất sổ hộ khẩu và giấy tờ nhận con nuôi vào trong túi, đưa cho Tần Ngưng, cau mày nói: “Con dùng cái túi bông này của mẹ trước đi. Gái à, cũng lạ thật, bây giờ con là con gái mẹ, mẹ lo lắng sốt ruột lắm, nhớ về sớm chút.”

“Con biết rồi.”

“Còn nữa, trưa chiều nay mẹ sẽ đến nhà cậu và hai bà cô của con nói một tiếng, mấy ngày nữa làm hai mâm, để bọn họ đến gặp con một chút.”

“Mẹ, không cần đâu? Từ nhỏ con đã ở cạnh mẹ, cô cậu đều biết mà.”

“Cần! Bây giờ con là con mẹ, phải chính thức, không được để người khác coi thường!”

Tần Ngưng thấy Tần A Nam lại rất cố chấp, đành phải nghe lời bà.

Có tục lệ như vậy, nhưng hiện tại ai cũng nghèo, thiếu thốn vật tư nghiêm trọng, nhiều gia đình kết hôn còn không tổ chức, nhưng Tần A Nam coi trọng Tần Ngưng mới nhất quyết tổ chức tiệc rượu.

Những tâm ý này, cô sẽ nhớ kỹ.