Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 31

Dịch: Miella

Tần Nguyệt Trân nhịn lâu như vậy, cuối cùng nhân lúc Kim Tú tiến lại gần, giơ tay tát vào mặt bà ta một phát: “Cái tát này là tôi trả lại những năm qua bà đánh chửi tôi! Tốt nhất bà đừng đánh lại, từ nay chúng ta không ai nợ ai, nếu bà dám nói thêm một câu thì đừng trách tôi vô tình!”

“Mày, mày, mày cái...!”

Kim Tú ôm nửa bên mặt mình, nhìn ánh mắt lạnh lùng và thân hình thẳng tắp của Tần Nguyệt Trân, nửa bên mặt còn lại không bị đánh tức đến đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ, cuối cùng vẫn không dám mắng, chỉ dậm chân nói: “Con súc sinh này, tao là bà nội mày đấy!”

“Từ giờ không phải nữa rồi! Đi thôi, Tần Đạt, cùng tôi qua đó một chuyến, làm cho xong!”

Câu cuối cùng là nói với cha ruột, đương nhiên từ nay người đàn ông này cũng không còn là cha ruột nữa.

Tần Đạt nhìn dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn của Tần Nguyệt Trân rồi nhìn mẹ, không dám lên tiếng, sau đó đi theo sau lưng Tần Nguyệt Trân sang nhà hàng xóm thật.

Tần Nguyệt Trân ra khỏi nhà Tần Đạt bằng cổng chính, vào nhà Tần A Nam cũng bằng cổng chính.

Trông thấy cô ôm một chiếc gối và một chiếc chăn tồi tàn đứng trong sân, miếng thịt trên đũa Tần A Nam cũng rơi xuống, lập tức ra đón: “A, a, Tiểu Trân, con, con tới rồi, vậy dì, dì còn chưa chuẩn bị xong phong bì nữa! Dì đi lấy…”

Tần Nguyệt Trân không biết tại sao, giây phút này lại nhớ đến Tần Vệ Cương, người đàn ông kia không có chút thân tình nào giống Tần Đạt, chẳng những hại mẹ cô qua đời sớm, còn hại cô phải đến một thế giới khác, cái gọi là cốt nhục tình thân này thật quá khiến con người ta đau lòng.

Tần Nguyệt Trân mạnh mẽ lâu như vậy, lúc này nỗi đau trong lòng khiến mắt cô có chút đỏ hoe.

Cô nắm chặt tay Tần A Nam: “Chú hảo Nam, đừng vội, dì đi gọi đội trưởng đến, nói với chú ấy chuyện của con trước, để đội trưởng làm chứng rồi hẵng đưa.”

Tần A Nam kích động đến không biết phải làm sao, lời nói cũng không mạch lạc: “A a, thế à, dì, dì, dì cũng không biết phải làm sao, được, dì đi, dì đi ngay đây!”

Chỉ chốc lát sau, đội trưởng và hội trưởng hội phụ nữ đều tới.

Tần Nguyệt Trân im lặng, không chỉ im lặng mà còn cúi đầu, tỏ vẻ buồn bã.

Đội trưởng họ Đường, người thôn Tần Đường đa số đều là họ Tần hoặc là họ Đường.

Đội trưởng Đường ba đời bần nông, nhiệt tình vô tư tốt bụng, ông ấy rít hai hơi thuốc lào, có chút khinh thường nói với Tần Đạt: “Con lớn như vậy mà anh cũng nỡ bỏ! Ôi! Đương nhiên, đây là chuyện gia đình mấy người, tôi cũng không tiện nhiều lời, nếu anh thật sự suy nghĩ rõ ràng thì cứ xử lý theo ý của hai gia đình, tôi và đồng chí Lương A Muội làm chứng cho xong.”

Lương A Muội là hội trưởng hội phụ nữ, từ ngoài thôn gả tới, có trình độ học vấn tiểu học (năm lớp tiểu học), ở thời đại này đã được xem như người nổi bật nhất đám phụ nữ trong thôn, bình thường xã viên thường gọi bà ta là chủ nhiệm Lương.

Lương A Muội cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt tròn xoe, giọng nói cũng lớn: “Hiện tại phụ nữ đều có thể gánh nửa bầu trời, con gái cũng tốt, Tần Đạt, tôi nghe nói trước đây nhà anh luôn đánh đập Tiểu Trám, chẳng lẽ là vì bị các người bắt nạt quá đáng nên con bé mới muốn rời đi?”

Tần A Nam vừa nghe những lời này, trong lòng lo lắng, sợ Tần Đạt đổi ý, vội vàng mở miệng trước ông ta: “Không, không, đội trưởng, chủ nhiệm Lương, không phải, là vì tôi không có con, tôi nhìn Tiểu Trân từ nhỏ đến lớn, rất thích con bé nên mới muốn nhận nuôi, tôi đồng ý cho Tần Đạt một ít tiền đền bù, chỉ mời mọi người đến làm chứng, làm chứng thôi.”