Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 30

Dịch: Miella

Quả nhiên, một lúc sau, Kim Tú và Tần Đạt đi ra, hai người dùng ánh mắt đưa đẩy nhau, cuối cùng Kim Tú phải mở miệng.

“Khụ khụ! Tiểu Trân à, bà thấy cháu và A Nam hàng xóm rất hợp nhau, nếu cháu đã tự nói muốn làm con nuôi cô ấy, vậy, hay là cháu đến nhà cô ấy ở đi, dù sao hai nhà gần nhau, chúng ta ở đây có cái gì ngon, cháu cũng dễ về ăn, nếu cô ấy bắt nạt cháu, bà và cha cháu có thể đến giúp cháu, cháu thấy sao?”

Tần Nguyệt Trân đặt đũa xuống, nhìn Kim Tú, rồi nhìn Tần Đạt, cuối cùng chuyển ánh mắt sang hẳn Tần Đạt: “Chắc chắn?”

Tần Đạt bắt gặp ánh mắt của Tần Nguyệt Trân, lập tức dời tầm nhìn, nhìn sang một bên nói: “Tiểu Trân, như vậy rất tốt, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ, lúc nào con muốn trở về cũng thuận tiện.”

Tần Nguyệt Trân vẫn nhìn Tần Đạt, nói: “Chắc chắn rồi thì tôi nói thẳng, nếu đã cho nhận làm con nuôi, vậy sẽ chính thức nhận làm con nuôi, về sau tôi không còn quan hệ gì với các người nữa, tôi không cần các người quan tâm, cũng sẽ không trở về, không còn quan hệ gì với các người thì các người cũng vậy, từ nay tôi và các người không liên quan gì đến nhau.”

Kim Tú nhìn vào bên mặt Tần Nguyệt Trân, không hiểu sao trái tim thình thịch nhảy mấy lần.

Thấy con trai im lặng, liền thay con trai lên tiếng: “Tiểu Trân, cháu xem cháu nói gì vậy, cha cháu là cha ruột của cháu, bà là bà nội ruột của cháu, sao có thể thực sự bỏ qua một bên, sau này cháu có chuyện gì thì cứ tìm chúng ta, chúng ta ở đây, cháu có thời gian cũng giúp chăm sóc em trai, nhé?”

Lúc này Tần Nguyệt Trân mới nhìn về phía bà ta, khóe miệng hơi cong, nụ cười lại lạnh lùng: “Cha ruột? Bà nội ruột? Tốt nhất đừng nói những lời giả tạo này với tôi, nếu các người nghĩ như vậy thật thì đừng lấy đồng nào của chú hảo Nam, sau này tôi vẫn sẽ là người nhà này, chỉ sống ở nhà dì ấy thôi, thế nào?”

Đây là cơ hội cuối cùng Tần Nguyệt Trân cho cái nhà này, là Tần Ngưng - linh hồn xuyên qua này nể mặt Tần Nguyệt Trân - nguyên thân, cho cái nhà này cơ hội cuối cùng.

Nếu như bọn họ còn có chút lương tâm, không lấy tiền của Tần A Nam, vậy sau này cô ít nhiều vẫn phải chăm sóc bọn họ, dù sao thời đại này nghèo, người nghèo chí ngắn, Kim Tú và Tần Đạt không có văn hóa, làm ra một chút chuyện xấu cũng vì bị yếu tố môi trường ảnh hưởng.

Nhưng Kim Tú lập tức cao giọng: “Như vậy sao được! Chúng ta nuôi cháu nhiều năm như vậy, nhất định phải lấy được tiền.”

Vậy thì không còn gì để nói nữa.

Sắc mặt Tần Nguyệt Trân càng lạnh nhạt hơn, nói: “Nếu cầm tiền thì các người bán tôi rồi, còn nói gì cha ruột, bà nội ruột nữa? Được rồi, đừng nói những thứ vô dụng này, khi nào các người mới nói chuyện nhận con nuôi?”

Tần Đạt vốn đang cúi đầu lập tức ngẩng lên: “Tần A Nam nói, con qua lúc nào cũng được.”

Tần Nguyệt Trân nở nụ cười: “Được, vậy buổi chiều tôi chuyển qua luôn.”

Tần Đạt và Kim Tú không nói tiếng nào.

Tần Nguyệt Trân đứng dậy đi vào phòng lấy một chiếc gối cũ và một chiếc chăn mền cũ, đứng ở cửa bếp nói: “Hai thứ này là đồ cưới của mẹ tôi, tôi mang theo, các người có muốn lục soát tôi không?”

Tần Đạt ngẩng đầu, đang định nói: “Không…”

Kim Tú lập tức đè cánh tay ông ta xuống: “Ừ, để bà kiểm tra.”

Kim Tú đi tới thật, dùng đôi bàn tay thô đen sờ soạng từ trên xuống dưới chiếc áo hai lớp mỏng của Tần Nguyệt Trân, thậm chí còn thò tay vào túi, sờ gối và chăn mền một lượt, mới cười giả tạo nói: “Ôi, bà chỉ muốn xem cháu có béo hay không, nếu sau này Tần A Nam để cháu đói, bà sẽ nói giúp cháu.”