Thập Niên 70: Cánh Đồng Nhỏ Trong Không Gian

Chương 18

Dịch: Miella

Tần Nguyệt Trân cởϊ qυầи áo cũ của mẹ Tần A Nam ra nhét vào không gian.

Về đến nhà đúng lúc Kim Tú đang mặc quần áo, cầm chén đèn dầu định ra xem có chuyện gì, vừa vặn Tần Nguyệt Trân kéo cửa sau ra, khiến Kim Tú giật mình kêu lên.

Kim Tú chửi ầm lên: “Mày, con ** chó khốn nạn này, làm người ta sợ chết khϊếp, sao mày lại từ ngoài vào trong, mày đi đâu?”

Tần Nguyệt Trân không để ý tới những lời thô tục của bà ta, chậm rãi nói: “Bên cạnh rất ồn ào, tôi qua xem thử, hoá ra là có ma!”

“Có, có ma?”

Cơ thể Kim Tú co rúm lại, vừa giận vừa sợ nhìn Tần Nguyệt Trân.

Tần Nguyệt Trân gật đầu: “Đúng, có ma. Giấy vàng vương vãi đầy đất, cả nhà Tần Thuật vừa khóc vừa kêu, chứng tỏ con người không thể làm việc trái với lương tâm đâu!”

Nói xong, cô duỗi người một cái trở về phòng ngủ.

Để lại Kim Tú với trái tim run rẩy ở cửa sau, chỉ cảm thấy lưng rét run từng đợt, cuối cùng đóng cửa sau lại, cũng trở về giường, nhưng bà ta không ngủ được, lăn qua lộn lại trên giường, nhịn đến rạng sáng liền tranh thủ sang bên cạnh hóng chuyện.

Rất nhiều người hóng chuyện ở bên cạnh.

Tần A Nam một mặt buồn rầu, nhẹ giọng giải thích với mọi người: “…Tôi cũng không biết, nửa đêm tôi cứ nằm mơ, mẹ tôi báo mộng cho tôi, chỉ nói thương tôi bị người ta bắt nạt, phải chủ trì công đạo cho tôi, ai ở nhà chúng tôi cũng làm người ta không được yên bình gì đó, kết quả sáng sớm dậy, nhà Tần Thuật liền nói mẹ tôi hiền linh, ôi, thế thì tốt quá, hôm nay còn là ngày giỗ của mẹ tôi, tôi đang định nhịn ăn làm lễ đây…”

Một đám phụ nữ vây quanh Tần A Nam hỏi không dưới mười lần, Tần A Nam nói những lời này mười lần, mắt thấy người tụ tập ngày càng đông, trời cũng ngày càng sáng, mấy người phụ nữ liền cả gan sang nửa kia nhà Tần Thuật xem thử.

Chỉ thấy giấy vàng cháy vương vãi khắp phòng, trên mặt đất còn vứt một mảnh vải trắng tượng trưng tang gia, nhìn mà rợn người.

Những người phụ nữ vừa sợ vừa nhìn, vừa nhìn vừa bàn tán, bàn tán bao nhiêu cũng không đủ, một nhóm đi lại một nhóm đến, có người cầm bát cháo cũng đến bàn tán, mãi tới khi đội trưởng thổi còi hô to: “Còn không đi làm việc là trừ hết vào công điểm hết!” Thì sự náo nhiệt này mới giảm đi một chút!

Nhưng sự náo nhiệt này vẫn chưa kết thúc.

Người nhà Tần Thuật đều ngã bệnh, sợ hãi, cũng là sốt rét.

Tần Thuật là đàn ông trưởng thành mà bị bệnh nặng nhất, phát sốt co giật, chẳng những không thể đi làm, còn phải mời thầy lang đến xem, cả nhà mất tận một đồng tiền thuốc men.

Phùng Bảo Ngọc kiểu gì cũng không chịu quay lại phòng trước ở, vừa chảy nước mũi vừa cầu xin mẹ chồng Đường Cúc Hoa trả lại miếng thịt hôm qua trộm cướp cho Tần A Nam.

Đường Hoa Cúc cả bụng tức, cả bụng buồn bực!

Vốn dĩ thằng con út sống ở phía trước, hai vợ chồng già bọn họ và hai đứa con trai lớn sống ở phía sau, ai cũng rộng rãi.

Đường Cúc Hoa còn luôn bí mật bàn bạc với chồng là Tần Thổ Thụ, chờ mấy hôm nữa sẽ giả vờ để cháu trai nào nhà thằng cả hoặc thằng hai làm con nuôi Tần A Nam, như vậy cháu trai có thể sống trong phòng phía Đông, như vậy nhà của Tần A Nam về cơ bản sẽ thuộc về bọn họ, tốt biết bao nhiêu!

Ai ngờ xảy ra chuyện thế này, cả nhà thằng ba kiểu gì cũng không chịu ở phía trước, vậy bọn họ lại phải điều chỉnh bảy căn phòng kia!

Bây giờ ba thằng con trai đã nở thành bảy đứa cháu, cháu trai lớn năm nay đã mười sáu tuổi, sắp cưới vợ đến nơi rồi đây này, thật tuyệt vời làm sao!