Mẹ Ơi, Cứu Mạng!

Chương 35

Thành phố S có diện tích rộng, nền kinh tế thịnh vượng, mọi cơ sở hạ tầng và điều kiện sống đều thuộc loại tốt nhất cả nước, tuy nhiên những nơi xung quanh khu vực đô thị chưa phát triển với tốc độ nhanh như vậy.

Trần Băng nói với Diệp Không Thanh địa điểm phòng khám miễn phí nằm ở một huyện lân cận, nhưng trên thực tế muốn đến bệnh viện ở huyện phải mất ba giờ lái xe trên đường cao tốc, cộng thêm thời gian trước và sau đường cao tốc, một chuyến đi mất gần như năm giờ. Ngoài máy tính và danh sách kiểm tra, hầu hết các bác sĩ đi cùng đều mang theo một chiếc túi lớn đựng quần áo để thay, họ sẽ ở lại đến thứ ba mới về.

"Thấy Trần vậy mà thật sự nỡ thả bác sĩ Diệp đến đây, bệnh viện vẫn có nhiều ca phẫu thuật thế mà.” Bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình ngồi bên cạnh Diệp Không Thanh cười cười nói: "Có ai đi cũng không nên là cậu đi."

"Trong bệnh viện còn có bác sĩ khác, tay nghề của họ cũng không kém tôi." Diệp Không Thanh đặt ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ lên bệ cửa sổ, ánh nắng ngoài cửa kính chiếu vào mặt hắn, lông mi cụp xuống, trầm tĩnh lại đẹp trai.

Bác sĩ chỉnh hình hạ ghế thấp một chút, thoải mái nằm xuống: “Ra ngoài khám miễn phí cũng có chỗ tốt, thỉnh thoảng có thể gặp một số trường hợp đặc biệt… nằm nghỉ ngơi một chút đi, lúc sau có nhiều việc lắm đấy."

Trên xe đa số đều là bác sĩ có kinh nghiệm từng đi khám bệnh miễn phí, việc đầu tiên khi lên xe là chỉnh lại ghế rồi nằm ngủ, những bác sĩ còn lại lần đầu tiên đi thì nhìn xung quanh đầy phấn khích, cũng không biết những việc cần làm phía sau là hành trình mệt mỏi như thế nào.

Diệp Không Thanh bắt chước bác sĩ bên cạnh chỉnh lại ghế, dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngày nào hắn cũng làm việc trong thời gian rất dài, vốn ngày nghỉ như thế này hắn phải ngủ một ngày ở nhà.

Khoảng cách trên xe buýt tương đối lớn nên có thể thoải mái mà nghỉ ngơi, sau khi lái xe trên đường cao tốc trong ba giờ, các bác sĩ trên xe buýt đã nghỉ ngơi tốt, tuy nhiên sau khi ra khỏi đường cao tốc thì con đường để chạy không tốt lắm. Thỉnh thoảng phải dừng lại và phanh gấp, đường gập ghềnh với nhiều ổ gà.

"Xây dựng chỗ này sao lại tệ vậy?" Một bác sĩ lần đầu tới ở trên xe phàn nàn, theo họ thì những chỗ gần thành phố S cho dù không phát triển quá tốt thì ít nhất đường sá cũng phải thông thoáng.

"Chỗ này cũng khá tốt rồi, mấy năm gần đây khu vực này cũng đang phát triển, trước kia tới đây khám bệnh miễn phí..." Vị bác sĩ giàu kinh nghiệm lắc đầu nói.

Phòng khám miễn phí gồm có hai phần, đầu tiên là đến bệnh viện gặp người phụ trách, chọn một số trường hợp ca bệnh để thảo luận với họ, sau đó đến viện dưỡng lão và trại trẻ mồ côi của huyện nhìn qua, cuối cùng quay lại bệnh viện huyện để tổng kết hội thảo.

Một đoàn bác sĩ được người phụ trách tiếp nhận và phân tán đến các khoa, để không ảnh hưởng đến hoạt động của bệnh viện, bệnh viện trung ương chỉ cử mỗi một khoa một bác sĩ, khi bác sĩ giải phẫu thần kinh của bệnh viện huyện nhìn thấy Diệp Không Thanh, tự nhiên lại cảm thấy hơi tức giận.

Vốn nguồn lực ở khu vực nhỏ của bọn họ không tốt, nhiều ca phẫu thuật phức tạp quy mô lớn, đặc biệt là phẫu thuật não, bệnh nhân có xu hướng lên các thành phố lớn để điều trị, việc này khiến bác sĩ ở đây không thể tiếp cận nhiều ca phẫu thuật, trình độ không được nâng cao thì bệnh viện sẽ không đủ điều kiện nhận thêm kinh phí.

Chữa bệnh miễn phí có thể coi như là một con đường để những bác sĩ ở huyện có thể giao lưu với những bác sĩ có trình độ chuyên môn cao này, toàn bộ bệnh viện rất coi trọng cơ hội này, khoa thần kinh có nghe nói bác sĩ Hứa Diệp sẽ đến phòng khám miễn phí này, toàn bộ người ở các khoa đã đến đông đủ, thậm chí cả những người đến lượt đi nghỉ cũng đặc biệt đến bệnh viện xem, ai ngờ được người đến lại là một bác sĩ trẻ.