Mẹ Ơi, Cứu Mạng!

Chương 34

Ông đã dành cả cuộc đời mình với tư cách là một bác sĩ khoa ngoại thần kinh, so với bất kỳ người nào thì ông ấy càng hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của đôi tay bác sĩ khoa ngoại thần kinh và biết rõ thời kì hoàng kim trong sự nghiệp của bác sĩ khoa ngoại thần kinh là như thế nào.

Có lẽ những người ở độ tuổi 50-60 đều có kinh nghiệm dày dặn, dễ dàng thực hiện được các ca phẫu thuật khó, nhưng nếu thực sự muốn nói về đỉnh cao trong y học thì Trần Băng nghĩ rằng các bác sĩ ở tuổi hai mươi suy cho cùng đều là những người trẻ, đôi tay của họ lúc này rất nhanh nhẹn và làm các ca phẫu thuật dễ dàng nhất, mà bàn về vận dụng tri thức linh hoạt thì vẫn là những người 5-60 tuổi.

Nếu việc Trần Băng phá vỡ quy tắc mà bồi dưỡng Diệp Không Thanh vì có những tư tâm khác, ông càng hy vọng Diệp Không Thanh có thể vì giới y học làm ra càng nhiều cống hiến, hy vọng Diệp Không Thanh có thể sớm đột phá bản thân mà cứu vớt được nhiều bệnh nhân hơn.

“Thầy.” Diệp Không Thanh sắp xếp xong hồ sơ trong văn phòng, đang định ra ngoài chuẩn bị cho ca phẫu thuật sắp tới, thì nhìn thấy Trần Băng đi về phía anh.

“Tới đúng lúc lắm.” Trần Băng giữ chặt Diệp Không Thanh, “Chủ nhật trong huyện có một hoạt động chữa bệnh từ thiện, Hứa bác sĩ nói có chút việc không đi được, thầy liền cho người đem danh ngạch tới đây. Chủ yếu là cùng bác sĩ bên kia giao lưu y thuật, sau đó đi thăm viện dưỡng lão và cô nhi viện một chút.”

Nhiều bác sĩ đều không muốn đi đến các buổi hoạt động chữa bệnh từ thiện như này vào ngày nghỉ, bác sĩ cũng là người, cũng có cuộc sống của chính mình, con cái, cha mẹ cũng cần được chăm sóc, họ luôn mong có được chút thời gian nghỉ ngơi dành riêng cho bản thân họ.

“Vâng.” Diệp Không Thanh không chút do dự trực tiếp đồng ý.

Trần Băng vui mừng vỗ vỗ bả vai hắn: “Thầy biết con rất lương thiện, nhưng điều kiện của bác sĩ bên đó không được tốt, con tận lực giúp đỡ cho bọn họ một chút.”

……

“Nhĩ Nhĩ?”

Thôi Thúy Thúy bò trên mặt đất nhìn dưới ghế sô pha, quả nhiên phát hiện bé mèo quýt đang co ro trong góc sô pha.

Nghe thấy giọng nói của Thôi Thúy Thúy, Nhĩ Nhĩ mới ‘ meo ’ một tiếng, từ dưới ghế sô pha bò ra, được Thôi Thúy Thúy bế lên, lập tức cọ tay cô làm nũng.

Mèo hoang nhỏ này tính cảnh giác cao hơn mèo nhà với mèo cưng rất nhiều, chỉ cần Thôi Thúy Thúy vào thư phòng làm việc, nó sẽ thu mình trong các góc ở xung quanh phòng khách, giống như làm vậy mới có cảm giác an toàn. Đã một tuần trôi qua, Nhĩ Nhĩ vẫn chưa thích ứng được với ngôi nhà này.

Thôi Thúy Thúy vuốt ve điểm trắng duy nhất trên tai Tiểu Cam Sữa, từ khi Nhĩ Nhĩ lần đầu tiên chui vào trong một góc nào đó, lúc bò ra toàn thân dính đầy bụi, các góc trong phòng đều bị cô quét dọn qua một lần, hiện tại mặc dù nó vẫn ở dưới sô pha ngây người vài tiếng đồng hồ, nhưng trên người Nhĩ Nhĩ vẫn rất sạch sẽ.

“Ngày mai mang em cùng đi làm.” Thôi Thúy Thúy xoa xoa cái đầu nhỏ của Nhĩ Nhĩ, nhẹ giọng nói.

Không vội nấu cơm, Thôi Thúy Thúy từ trong hộp chuyển phát nhanh lấy ra một cái l*иg vận chuyển, ôm Nhĩ Nhĩ tiến vào: “Thử xem có thoáng gió không.”

Thôi Thúy Thúy không mua túi đựng mèo không gian đang phổ biến, thời tiết hiện tại nóng bức, cái loại túi không gian đó thông gió quá kém, không thích hợp dùng cho Nhĩ Nhĩ. Loại l*иg vận chuyển này tuy có hơi xấu, nhưng rất thoải mái, tương đối thích hợp mang theo khi ra ngoài.

Ban đầu Thôi Thúy Thúy có đặt sẵn một máy thức ăn tự động cho mèo ở nhà, nghĩ lúc mình tạm thời ra ngoài thì có thể cho Nhĩ Nhĩ ở nhà một mình, nhưng trước mắt xem ra vẫn là không được, chỉ đành phải mang theo trên người.

“Ngày mốt chúng ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, đi thăm các ông các bà, còn có các bé trai bé gái nữa.” Thôi Thúy Thúy lại đưa Nhĩ Nhĩ ra ngoài, đổ thức ăn cho mèo vào bát, gãi gãi cằm nó, “Ăn đi.”

Nhĩ Nhĩ ngoan ngoãn cúi đầu ăn, nhưng mà chờ Thôi Thúy Thúy vừa đi đến trước cửa phòng bếp, nó lại chạy tới dính vào chân cô.

“Sao em bám người thế?” Thôi Thúy Thúy bất đắc dĩ, đành phải ôm Nhĩ Nhĩ vào phòng bếp.