Mẹ Ơi, Cứu Mạng!

Chương 32

Làm bác sĩ không đơn giản chỉ cần có trình độ y thuật cao, còn phải có năng lực nghiên cứu khoa học và sự sáng tạo, chỉ khi kết hợp đủ hết cả ba điều trên mới được công nhận là một người bác sĩ xuất sắc.

Triệu Viễn Chí và ba người học cùng lớp, cũng được xem là những nhân vật làm mưa làm gió ở trường năm đó, hơn nữa Triệu Viễn Chí với Diệp Không Thanh còn rất thân thiết, Cung Hàn Thủy và Dụ Bán Hạ đều biết anh ta .

“Đã lâu không gặp.” Triệu Viễn Chí chen vào bên cạnh Diệp Không Thanh, lên tiếng chào hỏi Cung Hàn Thủy cùng Dụ Bán Hạ.

Diệp Không Thanh nhàn nhạt liếc nhìn Triệu Viễn Chí, từ trong túi áo móc ra thẻ cơm: “Tự mình đi mua.”

“Ok.” Triệu Viễn Chí vừa từ Tân Cốc tới, đến giờ còn chưa có ăn gì, đói đến mức sắp ngất xỉu tại chỗ.

Triệu Viễn Chí không khách khí cầm thẻ cơm Diệp Không Thanh đưa cho mua một đống thức ăn , đồ ăn hắn chọn đa phần là món mặn, còn có một cái đùi gà và một cái chân vịt.

“Anh mười ngày không được ăn cơm à?” Diệp Không Thanh cầm lấy thẻ cơm của mình, thản nhiên nói.

“Tôi đói đến không còn sức nữa.” Triệu Viễn Chí thở dài, cầm lấy đùi gà gặm, tốc độ ăn không có nửa điểm như mất hết sức lực.

Dụ Bán Hạ nhìn Triệu Viễn Chí, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không Thanh cũng chỉ đối xử tốt với cậu như vậy, hắn nhìn bọn tôi còn thấy chướng mắt.”

“Bác sĩ Diệp chắc là chê chúng ta phiền.” Cung Hàn Thủy đặt ngón tay trên đũa, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo vẻ đùa giỡn. “Đêm đó tôi chỉ hỏi nhiều thêm một câu, Không Thanh mấy ngày sau đều không thèm nói chuyện với tôi.”

Triệu Viễn Chí lắc đầu: “Thôi đi, tôi nhiều ngày còn không thấy mặt hắn, ba người các cậu thì sớm chiều ở chung.”

Dụ Bán Hạ đôi mắt đẹp lộ ra vẻ tò mò, hỏi: “Anh nói gì? Không Thanh dạo này không phải rất bận sao? Hắn ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, đâu ra thời gian cùng khoa phẫu thuật tim chúng ta giao lưu.”

“Chỉ đùa một chút, xin lỗi.” Cung Hàn Thủy cầm lon Coca trong tay cụng ly với Diệp Không Thanh, “Người bị t·ai n·ạn không phải vị y tá kia, Không Thanh lúc đó vội vã cứu người, không có thời gian cho cô ấy giải thích, sau lại lắm miệng hỏi một câu.”

“Cô ấy là y tá lúc trước cãi nhau với y tá trưởng, rồi bị đuổi việc à?” Bác sĩ bàn bên cạnh quay đầu, tò mò hỏi.

“Tố chất tâm lý của cô ta quá kém, trách không được người khác.” Cung Hàn Thủy lắc đầu, nói “Lúc ấy ai cũng không dám để người bệnh xuống cho cô ta giải thích, người đã ch·ết tất nhiên không quan trọng bằng người còn sống. Không Thanh, cậu thấy đúng không?”

Triệu Viễn Chí không biết trong bệnh viện bọn họ xảy ra chuyện gì, bây giờ nói ra việc này cứ cảm thấy kỳ quái, hắn buông đũa xuống: “Bác sĩ Diệp, bệnh viện của cậu có nơi nào bán nước ngọt không? Tôi muốn đi mua.”

“Trong bệnh viện có máy bán nước tự động.” Diệp Không Thanh nhìn Cung Hàn Thủy thật sâu, rồi quay đầu nói.

“Tôi không biết chỗ, bác sĩ Diệp cậu vừa ăn xong thì mau dẫn tôi đi mua đồ, nếu bệnh viện là nhà cậu thì tốt xấu gì tôi cũng được xem như khách đi.” Triệu Viễn Chí phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này, các bác sĩ bàn bên cạnh cũng lấy đồ ăn ra, nhìn Diệp Không Thanh bằng ánh mắt hóng hớt.

Diệp Không Thanh dọn dẹp chén bát, sau đó cùng Triệu Viễn Chí đi ra ngoài.

Khi đi ra khỏi nhà ăn, Diệp Không Thanh mới mở miệng: “Sao anh lại tới đây?”

Công việc của hai người đều rất bận, nếu không có trong việc gì rất ít khi ra ngoài gặp mặt.

“Ai ——” Triệu Viễn Chí thở dài một tiếng, “ Mấy ngày trước tôi có tới tiểu khu Tân Cốc một chuyến.”

“Cô ấy không đồng ý?” Diệp Không Thanh nhướng mày hỏi.

“Không, đến mặt cô ấy tôi còn chưa thấy.” Triệu Viễn Chí trong lòng nghẹn một ngụm máu, lúc này muốn phun cũng không được, “Tôi còn đắc tội với bảo vệ của tiểu khu, chú ta sống ch·ết không cho tôi vào.”