Mẹ Ơi, Cứu Mạng!

Chương 31

Bảo vệ thẳng lưng, cảm thấy mình đang bảo vệ một cô gái xấu số. Gần đây hắn vô tình nhìn thấy một số tin tức liên quan đến vụ án gi·ết người vì tình yêu, nạn nhân bị hãm hại đều là các cô gái. Hơn nữa, tháng trước cũng có vài thanh niên vừa mới tốt nghiệp gây ra không ít rắc rối cho xã hội, chú bảo vệ nghĩ mình cần phải cẩn thận ‘ kiểm duyệt ’ những người này một chút.

Những việc này không phải tìm hiểu một cái là biết sao?

“Không…… Chú à, chú hiểu lầm rồi, nghe cháu nói……” Triệu Viễn Chí bây giờ mới nhận ra hai người nói chuyện nửa ngày toàn là ông nói gà bà nói vịt, đang muốn giải thích với bảo vệ.

“Không nghe!” Bảo vệ rống lên một tiếng, đứng dậy, cầm chổi lao ra ngoài, hướng thẳng về phía Triệu Viễn Chí.

Nhìn trận thế này, Triệu Viễn Chí mà không chạy chính là đứa ngu.

Hắn bất chấp thân phận tinh anh gì đó, lấy hết sức lực có thể chạy khi tham gia cuộc thi thể thao lúc học đại học, mãi cho đến khi trốn vào trong xe, lúc này mới dám thở dốc.

Chờ lấy lại tinh thần, trước mặt Triệu Viễn Chí xuất hiện mấy dấu chấm hỏi.

Bảo vệ của tiểu khu này đang làm cái quỷ gì vậy?

Nhưng nếu Triệu Viễn Chí là người dễ dàng bỏ cuộc, nếu không thì hai năm qua vẫn ‘ nhớ mãi không quên ’ đối với Thôi Thuý Thuý như vậy.

Triệu Viễn Chí ở trong xe mở điều hòa nghỉ ngơi hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc này người ra vào cũng bắt đầu nhiều lên, phần lớn đều là người đi làm, còn có các bác trai, bác gái ra ngoài mua đồ.

Để đề phòng, Triệu Viễn Chí lái xe đến một tiệm đồ gần đó mua một cái mũ, loại mũ ngư dân thịnh hành bây giờ mà nam nữ trẻ tuổi rất thích đội, anh ta thay luôn bộ tây trang cao cấp thành chiếc áo thun vỉa hè.

Sơ qua thì rất khó nhận ra hắn, mùa hè có rất nhiều người đội mũ che ô, Triệu Viễn Chí không tin ông chú bảo vệ kia còn có thể nhận ra mình, chú ta nhìn không giống bảo vệ của tiểu khu kia, càng giống một quân nhân đã về hưu hơn.

Triệu Viễn Chí nghênh ngang theo dòng người đi vào tiểu khu, quả nhiên đi vào rất thuận lợi, khi sắp qua cửa, không khỏi nhanh chóng tăng tốc thêm hai bước.

“Đứng lại.”

Giọng nói lạnh lùng của bảo vệ vang lên sau lưng Triệu Viễn Chí.

Triệu Viễn Chí cứng đờ, lập tức muốn chạy vào trong tiểu khu lại bị bảo vệ đá cho một cước.

Tuy Triệu Viễn Chí mặc dù làm việc trong văn phòng nhiều năm, nhưng bản năng thân thể vẫn còn, né được chân của bảo vệ, lại bị cây chổi đánh trúng đầu: “Để cậu chạy!”

Triệu Viễn Chí: “……” Hắn là một người tốt mà.

Bảo vệ cửa nhìn bóng dáng anh ta ủ rũ rời đi, không khỏi tự hào nói: “Còn muốn lừa gạt qua mặt tôi, con trai tôi xuất thân chính là quân nhân.”

Triệu Viễn Chí năm lần bảy lượt muốn tiến vào tiểu khu Tân Cốc, kết quả đều bị bảo vệ cửa nhận ra, hắn đành phải ngồi xổm bên ngoài tiểu khu, muốn kiểm tra xem Thôi Thúy Thúy có xuất hiện trong đám người ra vào cổng hay không, nhưng chờ mãi vẫn chưa bắt được người, hỏi thăm vài người trẻ tuổi cũng đều không biết đó là ai.

Đợi nhiều ngày như vậy đến bóng người cũng không nhìn thấy, Triệu Viễn Chí dứt khoát lãng phí thêm nửa ngày đi tìm bạn thân bán thảm.

Triệu Viễn Chí đến đó vừa lúc là giờ cơm trưa, hắn quen cửa quen nẻo mò đến nhà ăn của bệnh viện, dễ dàng tìm thấy Diệp Không Thanh trong nhóm bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật màu xanh.

Diệp Không Thanh cũng gặp được Triệu Viễn Chí — người không hợp bát tự với mình.

Mỗi phòng đều có một cái bàn tròn, nên khi ăn cơm mọi người sẽ ngồi cùng nhau, người ngồi cạnh Diệp Không Thanh hôm nay là bác sĩ phẫu thuật tim Cung Hàn Thủy và bác sĩ nhi khoa Dụ Bán Hạ.

Tháng 9 năm nay viện y học sẽ tổ chức lễ kỉ niệm tại Đại học S, bọn họ là những sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp của trường, tuỳ tiện chọn một người cũng đều là nhân tài của quốc gia, nãy giờ họ vẫn đang thảo luận về bài diễn thuyết cho trường sắp tới.