Thôi Thúy Thúy biết Hoàng Mễ đang khoác lác, tất nhiên sẽ không làm mất mặt cô, tiếp lời: “Lúc trước tiết kiệm một chút tiền, làm nghề biên dịch này thật ra cũng không kiếm được nhiều.”
Chu Kỳ nhìn chiếc xe mà thèm nhỏ dãi, hoàn toàn không nghi ngờ lời cô nói.
Thôi Thúy Thúy năm đó ở trường học chính là học thần, sau khi tốt nghiệp thì đều được mấy công ty lớn tranh nhau tới đoạt người, nháo đến mức ồn ào huyên náo hồi lâu. Lúc đầu chọn nghề này vì kiếm tiền nhanh, lấy năng lực của cô cũng không phải làm ra được gì, cho dù có bị công ty sa thải.
Sắc mặt Tôn Nguyệt Doanh rất khó coi, bởi vì cô cũng tin. Cô ta biết rõ lương nhân viên của Garth cao bao nhiêu, đặc biệt là đối với nhân tài ưu tú, tiền khen thưởng một lần cao đến mức người trong nghề đều phải tặc lưỡi.
Ở độ tuổi này của Tôn Nguyệt Doanh có thể tiến vào Garth, còn thành công trở thành nhân viên chính thức thì so với bạn bè đồng lứa thật sự rất giỏi, nhưng nếu xem xét một chút cô ta hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, lương làm việc hiện tại của cô ta thậm chí còn không tới 3000 vạn.
Vốn muốn mời bạn bè đến khoe khoang một chút, kết quả còn bị người khác vả mặt. Tôn Nguyệt Doanh nghiến răng nghiến lợi trong lòng, trên mặt vẫn đầy tươi cười kéo tay Hoàng Mễ: “Mễ Mễ, nhớ thường xuyên giữ liên lạc nhé, lần sau tớ mời các cậu đi suối nước nóng Thái Bình chơi nhé?”
“Về sau rồi nói.” Hoàng Mễ thản nhiên trả lời.
……
Nhìn bộ dạng như ăn phải ruồi của Tôn Nguyệt Doanh dần đi xa, cục tức hôm nay của Hoàng Mễ tan đi không ít, cô hừ hừ nói: “Không phải chỉ là được làm nhân viên chính thức cho công ty lớn thôi sao, một hai phải đến trước mặt tớ khoe khoang.”
“Người mà cậu ấy muốn khoe khoang là mình.” Thôi Thúy Thúy trả lại chìa khóa cho Hoàng Mễ, vỗ vỗ nàng nói, “Về nhà đi.”
Vừa dứt lời, một chiếc xe chạy nhanh qua bên cạnh hai người, vũng nước trên mặt đất trực tiếp bắn tung tóe lên người Thôi Thúy Thúy.
“Đi đứng kiểu gì thế hả? Không thấy ở đây còn có người à?” Hoàng Mễ nhìn Thôi Thúy Thúy cả người toàn là bùn nước, bộ váy đang mặc cũng dính không ít bùn, nhìn không ra hình dáng ban đầu. Đáng tiếc, chiếc xe kia hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại, chủ nhân của nó đương nhiên không biết sau lưng có người mắng.
Hoàng Mễ lấy di động ra chụp lại biển số xe: “Chờ bà đây tìm được anh ta, chắc chắn phải lột một lớp da của anh ta xuống.” Tốc độ lái xe của đối phương quá nhanh, Hoàng Mễ chỉ có thể nhìn thấy là nam, một đầu tóc xanh loè loẹt .
Tám phần là đầu óc có vấn đề, đàn ông con trai ai lại không có việc gì tự đội ‘ nón xanh ’ cho mình.