Từ khi còn ở đại học thì lúc nào cũng như vậy, rõ ràng trong phòng cô là người đầu tiên làm quen với Hoàng Mễ, cô là người đầu tiên tới làm tốt mọi việc, còn nhiệt tình giúp Hoàng Mễ đi làm thẻ trường và thẻ sinh viên, đi nhận chăn, đưa cô ấy đi dạo quanh trường. Năm nhất, Hoàng Mễ cùng với cô là bạn thân nhất, có điều gì cũng sẽ tâm sự với mình trước. Đến năm hai thì không biết Thôi Thúy Thúy đã sử dụng thủ đoạn gì, khiến cho cô và Hoàng Mễ sinh ra khoảng cách.
Đừng tưởng là cô không biết, chiếc váy mà Thôi Thúy Thúy mặc hôm nay là do Hoàng Mễ mua. Thôi Thúy Thúy cơ bản là không có đủ tiền để mua chiếc váy quý như vậy. Một người bị cả ngành sản xuất phòng sát thì làm gì mà có tiền?
Tôn Nguyệt Doanh cúi đầu cười nhẹ, đang tính đổi chủ đề khác thì Hoàng Mễ lại lên tiếng: “Mấy cậu không biết đó chứ, hiện tại tớ ghen tị với Thúy Thúy quá trời luôn ấy, cậu ấy bây giờ nhà làm phiên dịch viên, cái kiểu phiên dịch tiếng nước ngoài hay cái gì đó, một tháng ở nhà tiền vẫn chạy vào túi ào ào.
Còn làm phiên dịch tiếng nước ngoài ở nhà? Trong lòng Tôn Nguyệt Doanh chỉ cảm thấy buồn cười.
“Không phải phiên dịch tiếng nước ngoài, tớ chỉ làm biên dịch thôi”. Thôi Thúy Thúy cảm thấy hết cách đối với sự thổi phồng vô lý của Hoàng Mễ.
“Việc này cũng khá tốt đấy, bây giờ làm việc nhiều rất dễ bị rụng tóc.” Chu Kỳ cảm thán rằng: “Công việc phiên dịch làm tốt thì tiền lương còn cao hơn nhiều so với lương mình làm giáo viên đấy”.
……
“Nguyệt Doanh, cậu thật là có tiền đồ nha! Nhìn kiểu dáng xe này đi, giá chắc cũng hơn 100 vạn.” Chu Kỳ đi một quanh chiếc Audi màu trắng, trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Tôn Nguyệt Doanh, “Cẩu phú quý, chớ quên bạn.”
Tôn Nguyệt Doanh không tiếng động dịch ra phía sau một bước, rũ mắt che đi tia chán ghét vừa xuất hiện, trên mặt mang theo nụ cười: “Đây là tớ vất vả tích cóp hai năm mới mua được đấy.”
“Cậu cũng thật lợi hại, xe này ngày thường chắc tốn không ít tiền đâu.” Chu Kỳ tay trái sờ sờ liên tục, tràn đầy hâm mộ.
Hoàng Mễ rất không vui, cô không muốn thấy Thôi Thúy Thúy thua kém Tôn Nguyệt Doanh, bất ngờ chợp lấy chiếc chìa khoá bên cạnh đưa cho Thôi Thúy Thúy, làm bộ lơ đãng nói: “Khoảng thời gian trước Thuý Thuý cũng mới mua một chiếc.”
Tôn Nguyệt Doanh nghe vậy, trong lòng cười nhạo một tiếng: Vậy sao?
Thôi Thúy Thúy nhìn hành động cướp đồ y như trẻ con của Hoàng Mễ thì rất bất đắc dĩ, nhưng vì giữ lại mặt mũi cho cô, vẫn giơ tay cầm lấy chìa khóa.
Bãi đỗ xe bên ngoài công ty Giang Nam không thiếu siêu xe, nhưng chiếc Bugatti Veyron kia quá bắt mắt, muốn không nhìn thấy cũng khó.
“Thật á? Đây là xe của Thúy Thúy?” Chu Kỳ mở to mắt, ngạc nhiên nói.
Bugatti Veyron giá đắt nhất cũng phải hai ngàn vạn, dòng xe phiên bản giới hạn này thì càng không ít hơn 3000 vạn.
“Hiện tại làm biên dịch kiếm được tiền vậy sao? Tớ cũng muốn làm biên dịch.” Tôn Nguyệt Doanh nói đùa, phản ứng đầu tiên là không tin, nói xe này là Hoàng Mễ mua còn tạm chấp nhận.