Editor & Beta: mèo Sana
“Ân, trở lại rồi!” Hoắc Khải Minh nhìn trong tay bọn họ mang theo đủ loại nông cụ, còn có đao chặt củi và rìu, linh quang trong đầu lóe lên, “Mọi người đây là đi tìm bọn ta sao?”
“Còn không phải sao. Đệ muội nhà ngươi chạy đến nhà trường thôn khóc lóc, nói nhi tử nàng mất tích rồi. Thôn trưởng bị nàng ta khóc đến không có biện pháp, liền gọi chúng ta cùng lên núi tìm.” Đại Thành vươn tay vỗ vai Hoắc Khải Minh một cái, âm thanh vỗ vỗ kia nghe thôi đã đau rồi, tướng công tiện nghi này của nàng là một thư sinh tay trói gà không chặt a!
Hoắc Khải Minh nghe đến đây còn có cái gì không rõ nữa? Nhất định là Dương Kim Hoa không sai khiến được ba nam nhân trong nhà, cho nên nàng ta mới khóc một đường từ nhà đến nhà thôn trưởng!
“Ta và nội tử đã tìm thấy hài tử, làm phiền mọi người mất công đi tìm, Khải Minh tại đây tạ ơn mọi người!”
Vốn mọi người còn rất tò mò đối với việc có thể đưa hài tử từ thần miếu ra ngoài, đều vây quanh bọn họ định hỏi hỏi một chút, dù sao thần miếu ở trong mắt bọn họ đồng nghĩa với trên đời có ma quỷ.
Nhưng sau khi thấy hắn nho nhã lễ độ cảm tạ lại hành đại lễ, các thôn dân đều cảm thấy ngượng ngùng, mồm năm miệng mười nói “Không cần cảm ơn”, “Không sao đâu”, “Không giúp được gì”, “Sau này trông chừng hài tử cho tốt”, sau khi cáo từ Hoắc Khải Minh liền tốp năm tốp ba về nhà.
Triệu Noãn Tình ở bên cạnh đứng xem mà không ngớt cảm thán, đây có phải là phiên bản nông thôn của “Bất chiến nhi khuất nhân chi binh”(1) hay không?
(1)Bất chiến nhi khuất nhân chi binh: trong “Binh Pháp Tôn Tử” có viết “Bách chiến bách thắng, phi thiện chi thiện giả dã, bất chiến nhi khuất nhân chi binh, thiện chi thiện giả dã” nghĩa là người lãnh đạo bách chiến bách thắng cũng không hẳn đã phải là người lãnh đạo giỏi thiện chiến. Không đánh mà có thể khuất phục được quân địch mới là người giỏi thiện chiến, mới là người lãnh đạo có cảnh giới cao nhất. Trong truyện nhắc đến chính là câu “khiến kẻ thù tự đầu hàng mà không cần đối đầu bằng vũ khí đạn dược”.
“Được rồi, về nhà thôi!” Mỉm cười tiễn thôn dân nhiệt tình cuối cùng rời đi, Hoắc Khải Minh nhìn Triệu Noãn Tình rõ ràng đang rất kinh ngạc và ngưỡng mộ, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, có một loại cảm xúc pha trộn đắc ý và thỏa mãn lan tràn trong tim hắn.
“À, được, về nhà.” Triệu Noãn Tình bị hắn nhìn đến mức đỏ mặt, vội vàng nghiêng đầu che giấu, ôm Hoắc Tử Thần đi về nhà. Hoắc Tử Thần tựa vào trên vai Triệu Noãn Tình mở một mắt ra, nhìn cha hắn có chút phơi phới đi theo phía sau, bĩu môi, lại đặt đầu lên bả vai nương.
Cách nhà còn một đoạn rất xa, chợt nghe thấy tiếng kêu sắc bén của Dương Kim Hoa: “Ngươi buông ta ra, Hoắc Khải Trạch, ngươi là đồ vô dụng, hèn nhát, nhi tử của lão nương đã bị tiện đề tử vô liêm sĩ này hại chết, ngươi còn ngăn cản ta báo thù cho nhi tử, ngươi có còn là nam nhân nữa hay không…”
Bước chân Triệu Noãn Tình dừng lại, nàng cúi đầu nhìn Hoắc Tử Lan đang ngủ ngon lành trong lòng Hoắc Khải Minh, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu, đại khái, có thể, có lẽ, bọn họ không những không được cảm ơn, nói không chừng còn có thể bị vu khống cố ý hại người, sau đó bị nhị phòng Hoắc gia tống tiền.
Sự thật chứng minh, giới hạn của vô lại chỉ có thấp hơn không có thấp nhất.
Khi Hoắc Khải Minh ôm Hoắc Tử Lan đang ngủ say rảo bước tiến vào cổng lớn Hoắc gia, Dương Kim Hoa gần như ngay lập tức giật lấy nhi tử từ trong tay hắn, sau đó vừa tâm can bảo bối hò hét một trận vừa ôm hài tử trở về phòng mình, đối với Hoắc Khải Minh đang đứng một bên căn bản làm như không nhìn thấy.
Triệu Noãn Tình và Hoắc Khải Minh liếc nhau, trong lòng đều là thở phào nhẹ nhõm, đây là kết quả tốt nhất mà bọn họ mong đợi, cảm ơn hay không cảm ơn bọn họ không thèm để ý, chỉ cần đừng gây phiền toái là được.
Buổi tối nằm ở trên kháng, Triệu Noãn Tình có chút không ngủ được, nàng nghĩ đến người nam nhân ngồi xe lăn ở trên núi kia.
Nàng có thể nhìn ra được, người nọ kỳ thật vẫn rất quan tâm đến bệnh tình của mình, căn bản không phải thờ ơ không thèm để ý như hắn thể hiện.
Điều quan trọng nhất mà nàng phát hiện chính là nhi tử tiện nghi của nàng vô cùng thích người nọ, tuy rằng nàng xuyên tới chưa được mấy ngày, nhưng cũng đủ để nàng hiểu biết sơ lược về tiểu bánh bao, đây là một hài tử trưởng thành sớm đến khó tin, chưa từng làm những thứ điên rồ mà một hài tử ba tuổi sẽ làm.
Phần lớn thời gian, nó đều trầm lặng đến mức gần như không có cảm giác tồn tại, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm xúc giao động tương đối mãnh liệt trên người nó.
Bất quá, sỡ dĩ Triệu Noãn Tình dằn vặt như vậy, chủ yếu là nếu người nọ thực sự mắc lao phổi như nàng suy đoán, kỳ thật nàng có thuốc có thể trị khỏi.
Trước Mạt Thế, nàng từng đồng hành cùng khuê mật tiếp nhận trị liệu lao phổi, nàng đã ở bên nàng ấy trong suốt quá trình, cho nên đối với từng giai đoạn phải dùng những thuốc gì dù không rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng có thể nói ra một hai ba thứ, hơn nữa khuê mật của nàng đã được chữa khỏi.
Sau đó Mạt Thế bắt đầu, sau khi nàng thức tỉnh không gian, trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, nàng và tiểu đội cùng bị kẹt lại trong một bệnh viện. Đó là một bệnh viện mới đưa vào sử dụng chưa được bao lâu, bệnh nhân trong đó không nhiều lắm, thuốc men và một vài thứ khác còn rất đầy đủ.
Trong hoàn cảnh lúc bấy giờ, dược phẩm tuyệt đối là vật tư chỉ đứng sau thức ăn và nước uống, cho nên tiểu đội các nàng vừa gϊếŧ tang thi vừa mò tới kho thuốc của bệnh viện. Lúc ấy các thành viên trong tiểu đội đồng hành cùng nàng đều nhìn chằm chằm vào thuốc trị thương, thuốc chống viêm, băng gạc, v.v. Triệu Noãn Tình cũng học theo mọi người mà lấy một ít, bất quá chờ lúc mọi người rời đi, nàng tìm một cơ hội vung tay lên thu tất cả thuốc còn lại vào trong không gian.
Cho nên trong tay nàng hiện tại không chỉ có thuốc trị lao phổi, mà hầu như tất cả các loại thuốc thường được chuẩn bị sẵn trong bệnh viện đều có một ít.
Nhưng có thể lấy thuốc ra một cách hợp tình hợp lý hay không là một mặt, quan trọng nhất là người nọ có đáng để nàng mạo hiểm hay không.
“Ngủ không được?” Giọng nói trầm ấm tao nhã vang lên bên tai nàng, giống như tiếng đàn cello trong bóng đêm, cực kỳ điệu thấp xa hoa, khiến nàng bất giác chìm đắm trong đó.
“Ân”, Triệu Noãn Tình gật gật đầu, nhớ tới lúc này là ban đêm, lại thấp giọng đáp một tiếng.
“Đang suy nghĩ về người muốn làm sư phụ của nàng?” Giọng nói của Hoắc Khải Minh lại nhẹ nhàng hơn một chút, giống như có vô số móc câu nhỏ móc chặt vào lòng nàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ dốc bầu tâm sự của nàng.
“Ân” Không có một chút xấu hổ khi bị vạch trần, Triệu Noãn Tình quang minh chính đại đáp. Thái độ ngay thẳng của nàng khiến một chút để ý trong lòng Hoắc Khải Minh nhanh chóng biến mất.
“Muốn làm đồ đệ cho hắn?”
“Cũng không phải, ta…” Triệu Noãn Tình cắn cắn môi, không biết có nên nói tiếp hay không.
“Không sao, không muốn nói thì thôi, ta sẽ chờ đến ngày nàng nguyện ý nói cho ta biết.”
Trong tiểu thuyết, thường thường những nhân vật chính có thể nói ra câu này, đều là yêu một nhân vật chính khác chết đi sống lại, nhưng điều này hoàn toàn không phù hợp với tình huống hiện tại của bọn họ!
Tính ra nàng và Hoắc Khải Minh quen nhau đưa đến ba ngày, tuy rằng chết mê chết mệt với nhan sắc của hắn, nhưng vẫn chưa đủ để nàng từ bỏ cuộc sống của chính mình, nàng vẫn còn nhớ rất kỹ giáo huấn ở kiếp trước đây này!
“Ân, ta biết rồi.” Lúc này cũng không biết nên nói gì tiếp, Triệu Noãn Tình rầu rĩ đáp một tiếng.
Trong tình huống này Hoắc Khải Minh cũng không biết nên làm gì tiếp, hơn hai trăm năm đời thứ nhất, hắn dành toàn bộ thời gian cùng tinh lực cho phi thuyền và rô bốt máy móc, đời thứ hai hắn dùng mấy chục năm để nghiên cứu khoa cử và đấu đá quan trường, làm cho hắn bây giờ muốn hảo hảo tìm hiểu một tiểu nữ nhân cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Muốn làm gì thì làm đi, dù thế nào ta cũng ủng hộ quyết định của nàng.” Suy nghĩ cả nữa ngày hắn mới có thể ói ra một câu như vậy.
Triệu Noãn Tình nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng phức tạp dị thường.
Xuyên đến một cái thời không xa lạ, những người xung quanh hoặc là có ác ý với nàng hoặc là trông cậy vào nàng bảo vệ, vì vậy lòng nàng vẫn luôn thấp thỏm lo âu, nàng cảm giác mình giống như một chiếc lá rụng trong cuồng phong, không có chỗ để bấu víu, lại không biết phải bay đi đâu.
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, sự bảo vệ của hắn khiến nàng nhịn không được muốn xem hắn như một nơi trú ẩn an toàn mà nàng có thể dựa vào.
Nhưng thật sự có thể sao?
Triệu Noãn Tình trằn trọc rồi ngủ thϊếp đi, cả đêm nằm mơ thấy một mớ hỗn độn. Có trước khi tận thế có một phù dâu nhìn khuê mật gả cho nam nhân mà nàng yêu và hắn cũng yêu nàng. Có Mạt Thế sắp đến một người vì một miếng ăn mà đưa lão bà lên giường của cường giả. Còn có lúc làm nhiệm vụ, bản thân nàng bởi vì bị tang thi cào bị thương mà bị ném lại trong ngân hàng… Tất cả tình tiết hỗn loạn cuối cùng biến thành một bóng lưng cao ngất, người nọ chậm rãi quay người lại, Triệu Noãn Tình phát hiện hắn cư nhiên có khuôn mặt của Hoắc Khải Minh…