Nông Môn Hãn Thê: Trọng Sinh Tể Tướng Quá Dính Người

Chương 40: Người ngồi xe lăn phía sau Thần miếu

Editor & Beta: mèo Sana

“Quái gia gia? Ai vậy?” Triệu Noãn Tình hỏi.

“Nương chờ một chút, hài nhi đi hỏi gia gia xem người có muốn gặp nương không”, nói xong, Hoắc Tử Thần giống như một quả đạn pháo lao vào trong nhà gỗ, thời gian một chén trà(1) trôi qua, một người ngồi xe lăn đi theo phía sau tiểu bánh bao xuất hiện trước mắt hai người bọn họ.

(1)Một tuần trà là thời gian uống hết một chén trà, ước tính vào khoảng từ 10 tới 15 phút hiện nay.

Trong khoảnh khắc người nọ xuất hiện, Triệu Noãn tình thậm chí còn chưa nhìn rõ dáng vẻ của hắn, cơ thể nhanh hơn đại não đứng chắn đằng trước Hoắc Khải Minh, bởi vì nàng đột nhiên cảm nhận được một loại nguy hiểm mãnh liệt.

Loại cảm giác này xuất hiện không dựa trên một căn cứ nào cả, nhưng thời điểm còn ở Mạt Thế đã cứu mạng nàng nhiều lần.

Nhưng không đợi nàng điều chỉnh cơ thể vào trạng thái chiến đấu tốt nhất, cảm giác khủng hoảng đó lại đột nhiên biến mất.

“Tiểu nha đầu không tồi, là một mầm non tốt.” Người trên xe lăn nói một câu không đầu không đuôi, giọng nói cũng tầm đâu đó ba mươi tuổi, cùng dáng vẻ tóc bạc đầy đầu, mặt đầy nếp nhăn, di chuyển bất tiện một chút cũng không hợp.

“Nương ta không phải tiểu nha đầu”, Hoắc Tử Thần liếc trắng mắt nhìn người nọ, lại chạy tới đứng bên cạnh Hoắc Khải Minh.

“Ha ha ha!” Người nọ cũng không để ý đến hành động gần như là thất lễ của Hoắc Tử Thần, ngược lại cười ha hả, bất quá cười liên tục sau đó liền biến thành ho khan, ho càng lúc càng dữ dội, cuối cùng quả thực đến nông nỗi xé ruột xé gan.

Triệu Noãn Tình nhìn hắn như vậy, nhíu mày thật chặt, chẳng lẽ triệu chứng này của hắn là…

“Phanh” một tiếng, một con hươu bào bị ném trên mặt đất ở trong viện, một thân ảnh nhanh như cơn gió lướt qua bọn họ, một bóng người toàn thân mặc y phục màu đen xuất hiện bên cạnh người ngồi xe lăn, thuần thục vươn tay vuốt nhẹ ngực và lưng của hắn, nôn nóng hỏi: “Ngươi sao lại ho lợi hại như vậy? Dược của Bạch lão ngươi đã uống chưa?”

Người ngồi xe lăn qua một lúc sau mới thôi ho khan, sau khi hòa hoãn khẩu khí này, trên mặt hắn vẫn còn đỏ ửng vì ho, không thèm để ý cười cười, “Không cần kinh ngạc, dọa đến khách của ta rồi.”

“Hừ!” Hắc y nhân hừ một tiếng, miễn cưỡng gật đầu với Triệu Noãn Tình và Hoắc Khải Minh, khom người nhặt con hươu bào mà vừa rồi hắn vội vàng ném vào, vòng ra phía sau nhà gỗ xử lý con mồi. Toàn bộ quá trình hắn đều giữ gương mặt lạnh lùng, rõ ràng là đổ toàn bộ lỗi cho bọn họ vì đã làm người ngồi xe lăn bị ho.

“Đây là đệ đệ của ta, hắn không thích nói chuyện, các người đừng so đo với hắn.” Người ngồi xe lăn khả năng bệnh thật sự rất nặng, mấy câu thôi nhưng phải chia ra nhiều lần mới nói xong.

“Phu thê bọn ta tới là để tìm hài tử, bây giờ tìm được rồi, cũng nên cáo từ, làm phiền ngươi rồi.” Hoắc Khải Minh cũng nhìn ra hắn đã mệt mỏi, vì thế chắp tay cáo từ với hắn.

“Không vội, tiểu bằng hữu trong miếu tạm thời còn chưa tỉnh lại, nếu đã gặp mặt chính là có duyên, chúng ta có thể nói chuyện một chút không!” Người ngồi xe lăn mặt mang theo ý cười lười biếng ngồi dựa vào ghế nói với bọn họ, trông có vẻ thản nhiên lại thoải mái.

Triệu Noãn Tình âm thầm cẩn thận đánh giá hắn, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, bọng mắt xanh đen nhưng khóe môi lại đỏ ửng dị thường, cơ thể dấu dưới lớp trường sam màu xanh lơ gầy gò đến cực điểm, cộng thêm trận ho khan gần như mất đi nữa cái mạng vừa rồi của hắn, nàng có lý do rõ ràng để hoài nghi có phải hắn mắc bệnh lao phổi hay không, còn gọi là ho lao ở cổ đại.

Làm như không biết Triệu Noãn Tình đang đánh giá, người ngồi xe lăn vẫn ung dung thoải mái để nàng tiếp tục nhìn, nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt Hoắc Khải Minh càng ngày càng đen.

“Phì!” Có lẽ Hoắc Khải Minh lộ vẻ mất hứng quá rõ ràng, người ngồi xe lăn bật cười. “Các người cũng nhìn ra rồi đúng không? Ta không sống được bao lâu nữa, nhưng muốn ta mang theo một thân bản lĩnh này xuống mồ, nói thật là quá không cam lòng, vừa vặn tiểu nha đầu này rất hợp ý ta, cho nên muốn thu nàng làm đồ đệ, các ngươi cảm thấy thế nào?”

“Chẳng ra sao cả”, Triệu Noãn Tình vốn còn có vài phần khó chịu thay hắn, nghe hắn nói xong chút cảm xúc kia liền phai nhạt, “Ngươi mới bao nhiêu tuổi mà gọi ta là tiểu nha đầu, còn có a, ngươi có chút bản lĩnh gì mà muốn thu ta làm đồ đệ a?”

“Vậy phải xem ngươi muốn học cái gì rồi.” Nam nhân ngồi xe lăn thập phần ngạo mạn nói.

“Ta muốn học cái gì đều được sao?” Triệu Noãn Tình tiến lên trước một bước, hai tay chống nạnh nói: “Ta muốn học thượng thiên nhập địa(1), biến đá thành vàng, người dạy được không?”

(1)Thượng thiên nhập địa nghĩa là bay được lên trời, chui được xuống đất.

“Ấy, tiểu nha đầu này, ta cũng không phải thần tiên hay yêu quái, sao có thể biết những thứ ngươi nói đây?”

“Vậy thì thôi đi, chúng ta đi trước, ngươi hảo hảo dưỡng bệnh!” Triệu Noãn Tình nói xong, cũng không đợi hắn nói tiếp, liền kéo Hoắc Khải Minh quay đầu rời khỏi tiểu viện.

“Tiểu mập mạp kia có khả năng đêm nay sẽ phát bệnh nha!” Nam nhân ngồi xe lăn cười híp mắt nói với một câu, Triệu Noãn Tình dừng lại một chút, lại tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng một nhà ba người bọn họ, khóe miệng người ngồi trên xe lăn chậm rãi nhếch lên, còn càng nâng càng cao, miệng còn lẩm bẩm: “Thú vị, thật thú vị.”

“Chủ tử, ngài đang nói cái gì thú vị?” Hắc y nhân vừa rồi đi xử lý hươu bào không biết từ lúc nào đã trở lại trong sân, trong ngực còn có thêm một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc trác, thoạt nhìn so với Hoắc Tử Thần nhỏ hơn một chút.

Người ngồi xe lăn cười nhìn bọn họ một cái, không nói gì, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ rất vui sướиɠ.

Hoắc Khải Minh và Triệu Noãn Tình lại từ lỗ hổng ở cửa sau ngôi miếu đổ nát trở về đại điện, quả nhiên giống như người xe lăn nói Hoắc Tử Lan còn đang ngủ trên bàn thờ, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

“Ngươi ôm nó đi! Ta không muốn ôm nó.” Triệu Noãn Tình nhăn mũi chán ghét nhìn Hoắc Tử Lan mũm mĩm, không chút che giấu nói với Hoắc Khải Minh.

“Nàng nha!” Hoắc Khải Minh nói ra một câu với ngữ khí sủng nịnh mà bản thân hắn cũng không nhận ra, giao nhi tử trong ngực cho Triệu Noãn Tình, cúi người ôm lấy Hoắc Tử Lan, “Đi thôi!”

Lúc gần về đến nhà, Hoắc Tử Thần tựa đầu lên vai Triệu Noãn Tình, nhắm mắt lại.

“Tử Thần buồn ngủ sao?” Triệu Noãn Tình nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi.

“Nương, ta không buồn ngủ. Nhưng Tử Lan ca ca còn đang ngủ, hơn nữa vị gia gia kia không phải nói hắn có thể sẽ sinh bệnh sao? Nếu ta vẫn vui vẻ nhảy nhót, nhị thẩm thẩm sẽ gây phiền phức cho ngài.” Hoắc Tử Thần học theo dáng vẻ của nàng thì thầm trả lời.

“Tử Thần của nương thật thông minh”, Triệu Noãn Tình nghe vậy thì vô cùng kinh hỉ, nàng hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu tiểu bánh bao một cái, trong lòng cảm thán cổ nhân đến tột cùng có loại gen gì? Tiểu bánh bao mới ba tuổi đã có tiềm năng là một nhân vừng đen(1) rồi.

(1)Nhân mè đen/nhân vừng đen: chỉ những người bề ngoài nhìn đơn thuần nhưng bên trong đen tối.

“Đúng a, cha ta thông minh, đọc sách rất giỏi; nương ta cũng thông minh, làm cơm ăn rất ngon, ta đương nhiên cũng thông minh!” Trấn Quốc Công vừa giả ngây giả ngô tỏ vẻ dễ thương, vừa không ngừng tự khen bản thân.

Triệu Noãn Tình: “...” Đột nhiên không biết phải nói tiếp cái gì, làm cơm ngon được xem là thông minh sao? Bảo bối, có phải ngươi hiểu sai về từ thông minh rồi không?

Khi Hoắc Khải Minh và Triệu Noãn Tình mang theo Hoắc Tử Thần đang giả vờ ngủ, còn có Hoắc Tử Lan đang ngủ thật trở lại trong thôn, phát hiện có không ít thôn dân trong tay đều cầm nông cụ kết bè kết đội chuẩn bị lên núi.

“Đại Thành ca, mọi người đây là chuẩn bị đi đâu?” Hoắc Khải Minh ngăn hán tử cầm cuốc đi ở phía trước lại hỏi.

“Ây, Khải Minh, đệ muội, các ngươi trở về rồi? Còn mang cả Tử Lan và Tử Thần cùng trở về?” Người được gọi là Đại Thành ca kinh hỉ hét lên một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, mọi người nhao nhao vây lại xung quanh.