“Nghỉ ngơi sớm đi!” Âm thanh du dương cắt đứt suy nghĩ của Hoắc Tử Thần, hắn ngẩng đầu lên liền phát hiện cha nương hắn một trái một phải quỳ ở hai đầu giường, một loại không khí tên là xấu hổ bao phủ hai người. Không đúng, là cha hắn đơn phương xấu hổ mới đúng.
“Ngày mai ngươi trông chừng Tử Thần, đừng để nó bị người què bắt đi.” Triệu Noãn Tình vừa lấy chăn trải giường từ trong tủ đặt trên kháng ra vừa nói với Hoắc Khải Minh.
“Nương, con đã là đại hài tử rồi, sẽ không chạy lung tung.” Hoắc Tử Thần chớp chớp hai mắt nói, hắn kỳ quái phát hiện chỉ trong một ngày hôm nay, hắn cư nhiên đã thích nghi tốt với việc trở lại làm tiểu hài tử ba tuổi rồi.
“Được rồi, mẫu thân biết Tử Thần là hài tử ngoan nhất.” Triệu Noãn Tình vươn tay nhéo mặt Hoắc Tử Thần một cái, có chút không hài lòng với gương mặt gầy yếu kia, lại dùng sức xoa mái tóc khô vàng của hắn hai cái.
“Khụ khụ”, Hoắc Khải Minh ho khan hai cái cắt đứt sự tương tác giữa hai mẫu tử, nhìn Triệu Noãn Tình trải ba giường chăn đệm trái giữa phải trên kháng, thấp giọng hỏi một câu: “Đêm nay chúng ta ngủ thế nào?”
“Cái gì mà ngủ thế nào?” Triệu Noãn Tình khó hiểu hỏi, nhưng động tác trên tay nàng vẫn không dừng lại. Ở Mạt Thế, thời điểm ra ngoài làm nhiệm vụ có thể có một chỗ để ngủ đã cám ơn trời đất rồi, ai còn quản nam hay nữ, bởi vậy cho dù Triệu Noãn Tình đã xuyên tới đây rồi nhưng khái niệm giới tính khác biệt đối với nàng gần như không có.
“Cái kia, cái kia...” Trước kia thời điểm tác chiến ở Tinh Tế cũng không phải chưa từng cùng ăn cùng ngủ với các nữ chiến sĩ, hơn nữa người trước mắt còn là thê tử kết tóc của hắn, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, Hoắc Khải Minh lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Nhìn lỗ tai Hoắc Khải Minh càng ngày càng đỏ, lại liên tưởng đến thái độ của hắn đối với mẫu tử bọn họ, Triệu Noãn Tình tự nhận đã biết vì sao hắn bối rối, không phải là không thích sao, có gì to tát đâu, nói rõ ra là được, ta còn có thể bá vương ngạnh thượng cung(1) sao? Có chuyện không đĩnh đạc nói ra, ấp a ấp úng không giống một đại trượng phu? Làm như ta thích ngươi ấy, xí!
(1)Nghĩa rộng của cụm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” rất đơn giản, “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡиɠ ɠiαи”; mà “cưỡиɠ ɠiαи” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡиɠ ɠiαи”.
Sau khi oán thầm hai câu, Triệu Noãn Tình hào phóng bò qua, đẩy một bộ chăn đệm trên kháng về phía gần ống thông khói, bởi vì trên kháng khá lộn xộn, cho nên bộ chăn đệm kia tạo thành một khoảng cách với hai bộ chăn đệm còn lại, “Hờ, được rồi.”
Sau khi nói xong, Triệu Noãn Tình không nhìn Hoắc Khải Minh nữa mà nằm xuống quay lưng về phía hắn.
Ngày hôm nay vừa xuyên không vừa đánh nhau, Triệu Noãn Tình đã mệt mỏi không chịu nổi. Biết mình đang ở trong một hoàn cảnh tương đối an toàn, Triệu Noãn Tình gần như trong nháy mắt liền ngủ thϊếp đi.
Điều nàng không biết là sau khi tiếng thở của nàng trở nên đều đặn, Hoắc Khải Minh rón ra rón rén nằm xuống, cả đêm tần suất hô hấp không hề thay đổi.
Khi tiếng gà trống gáy đầu tiên vang lên ngoài cửa sổ, Triệu Noãn Tình lần đầu tiên ngủ ngon giấc trong tám năm qua, thức dậy mở cửa phòng đi vào trong sân, nhìn trái nhìn phải một cái, thật tốt, người Hoắc gia còn chưa có ai rời giường!
“Ha~~~” Triệu Noãn Tình dùng sức vươn vai, hít một hơi thật sâu không khí trong lành buổi sáng sớm. Thật dễ chịu, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận được làn gió nhẹ của buổi sớm tháng năm mơn man trên má.
Bởi vì lười nhìn mặt người Hoắc gia, lúc Triệu Noãn Tình nghe thấy phòng khác có động tĩnh liền nhanh chóng đeo cái sọt đựng dây thừng bên trong lên lưng, cầm theo chiếc rìu đã mài sắt ngày hôm qua mở cổng nhà, đón cơn gió buổi sớm mai đi thẳng lên núi. Vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh ven đường. Phải biết rằng ở hiện đại, thậm chí trước khi Mạt Thế cũng hiếm khi nhìn thấy khung cảnh thiên nhiên chân thực như vậy.
Không khí trong lành, không có mùi hôi thối nồng nặc; cây cối tươi tốt, không cần canh chừng khả năng bị cắn bất cứ lúc nào; phòng ốc đơn sơ, nhưng không hề mang lại cảm giác lụn bại. Nơi này hết thảy đều tràn ngập sức sống, làm cho Triệu Noãn Tình mê mẩn.
Đoạn đường núi này bởi vì thường xuyên có người đi lại nên mặt đất đã được giẫm rất chặt, Triệu Noãn Tình đi tới giờ này cũng không phát hiện gà rừng hay thỏ rừng, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy một hai con chim bay ngang qua. Nàng xác định phương hướng rồi đi sâu vào trong núi.
Càng đi vào bên trong cây cối dần dần rậm rạp, ánh sáng trong rừng cũng càng ngày càng u ám, ánh nắng mặt trời sáng sớm xuyên qua tầng tầng lá cây chiếu xuống thành lốm đốm bóng tối, nhiệt độ tựa hồ cũng theo đó giảm xuống một chút.
Triệu Noãn Tình vừa đi vừa nhặt một ít cành cây khô ném vào cái sọt sau lưng, nàng cũng chưa quên bộ mặt cay nghiệt của lão thái bà Lưu thị, nếu nàng không nhặt đủ củi trở về, bị mắng một trận khẳng định là không tránh khỏi.
Chỉ là vận khí hôm nay của nàng thật sự không được tốt lắm, trong sọt sắp đầy cành cây khô, nàng còn chưa đυ.ng trúng một con mồi sống nào.
Hôm nay không phải đến vô ích chứ?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng bước chân nặng nề truyền đến, trong lòng Triệu Noãn Tình nảy sinh một cảm giác nguy cơ. Nàng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy xa xa trong rừng rậm một sinh vật màu đen khổng lồ đang đi về phía nàng.
Thứ kia có hai răng nanh dài, lỗ mũi to hếch lên cao cùng với thân hình mập mạp, lại gần hơn còn có thể thấy trên người nó còn có vài khối bùn đất khô, trên đó còn có những sợ lông cứng ngắc dựng đứng, hình như vừa lăn vài vòng trong bùn xong.
Lợn rừng!!! Triệu Noãn Tình trừng to hai mắt nuốt nước miếng, dùng sức nắm chặt rìu trong tay, xông lên đối đầu với con mồi cấp bậc đại BOSS này, chẳng lẽ Lão Thiên gia có hiểu lầm gì về năng lực của nàng sao!
Cũng không biết con lợn rừng này đói bụng hay bị gì, nó chậm rãi thong thả bước về phía bên này. Triệu Noãn Tình dùng lực quay đầu chậm nhất để quan sát hoàn cảnh chung quanh bao quát nhất có thể, phát hiện nơi này cây cối dày đặc, trên cơ bản đều là cây đại thụ cao chọc trời, nói tóm lại hoàn cảnh này vẫn tương đối có lợi cho nàng, dù sao so với lợn rừng dáng người của nàng nhỏ nhắn hơn nhiều.
Lợn rừng càng tới gần, tim Triệu Noãn Tình cũng đập càng lúc càng nhanh. Mặc dù kiếp trước nàng cũng gϊếŧ không ít dã thú biến dị khổng lồ, nhưng phần lớn đều là hợp tác với đoàn đội, đơn độc chiến đấu như hôm nay vẫn là lần đầu tiên của nàng trong hai đời.
Lợn rừng dùng một cái móng trước cào đất, trên mặt đất bị đào thành một cái hố nhỏ, một đôi mắt đen nhỏ dần dần lộ ra hào quang hung ác. Triệu Noãn Tình cảm thấy có thể là nó cho rằng trêu chọc loài người hai chân trước mắt này đủ rồi, định phát động tấn công nàng.
Triệu Noãn Tình đặt rìu ngang trước ngực, nhìn chằm chằm động tác của lợn rừng không chớp mắt, tập trung mười phần tinh lực.
Cũng không biết một người một lợn giằng co bao lâu, nhưng cuối cùng lợn rừng cũng không thể bình tĩnh được nữa, chân sau dùng sức đạp mạnh, cả người nó lao về phía Triệu Noãn Tình với tốc độ cực nhanh.
Đến lúc này, Triệu Noãn Tình vô cùng cảm tạ lúc còn ở Mạt Thế đã luyện được thị lực năng động, bởi vì ở trong mắt nàng, tuy rằng động tác di chuyển của lợn rừng rất nhanh, nhưng cuối cùng nàng vẫn có thể tránh thoát được.
Khi lợn rừng lao đến chỗ cách Triệu Noãn Tình không xa, chân sau của nó dùng sức, nhún người lao về phía đầu nàng. Nếu bị nó vồ trúng, nhất định hai chiếc răng nanh dài của nó sẽ chọc thủng một lỗ trên ngực nàng.
Triệu Noãn Tình cúi người xuống tới thắt lưng, đưa lưỡi rìu lên trước ngực, trượt ngang qua phía dưới bụng lợn rừng, dùng rìu rạch một đường trên bụng nó, đáng tiếc lưỡi rìu không đủ sắc bén, không thể tạo thành thương tổn trí mạng cho loài vật da cứng thịt dày như lợn rừng.
Lợn rừng bị đau, hai mắt lập tức đỏ lên, trong cổ họng nó phát ra tiếng gầm thấp “khò khè khò khè”, lại một lần nữa lao về phía Triệu Noãn Tình.
Bây giờ đã biết vũ khí trong tay mình không có tác dụng, Triệu Noãn Tình cũng không ngu ngốc lặp lại đòn tấn công trước đó mà quay đầu bỏ chạy, còn đặc biệt chọn một thân cây tương đối to lớn rậm rạp làm mục tiêu.
(*)Bá vương ngạnh thượng cung: “Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang.
Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.”
Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…
Mèo Sana: Chương sau mình tạo một câu đố nhỏ nhỏ nhé!!!