Nông Môn Hãn Thê: Trọng Sinh Tể Tướng Quá Dính Người

Chương 20: Phu thê trò chuyện

Editor & Beta: mèo Sana

Một bữa khoai tây luộc không có tí dầu nào chỉ miễn cưỡng no bụng, nhìn đống khoai tây bóc vỏ trên chiếc bàn đặt ở trên kháng, Triệu Noãn Tình chợt nhớ tới một vấn đề: Nơi này là triều đại nào a? Ngay cả khoai tây cũng có, nàng mơ hồ nhớ chúng được du nhập vào Trung Quốc vào năm Vạn Lịch đời nhà Minh, mà khoai tây thì đến cuối đời nhà Minh mới bắt đầu được ghi chép, cho nên căn cứ vào thời gian để tính toán, hiện tại hẳn là cuối đời nhà Minh đầu đời nhà Thanh?

Nhưng cũng không đúng! Nàng theo bản năng liếc mắt nhìn mái tóc đen nhánh rậm rạp trên đầu Hoắc Khải Minh, cũng không phải bím tóc đuôi sam, cũng không phải kiểu búi cả đầu nhà Minh, mà là kiểu tóc búi nửa đầu tương tự kiểu tóc thời Ngụy Tấn, đây rốt cuộc là triều đại gì? Sẽ không phải là triều đại hư cấu đang thịnh thành nhất trong tiểu thuyết mạng chứ?

Tiền Thượng Tướng+Tiền Hữu tướng và tiền Trấn Quốc Công ngồi ở trên kháng, cùng nhìn sắc mặt thập phần rối rắm của Triệu Noãn Tình, không hiểu sao đều có chút muốn cười.

Suy nghĩ nửa ngày cũng không có đầu mối gì, Triệu Noãn Tình tâm phiền ý loạn vỗ vỗ đầu, bỗng nhiên nhớ ra tiện nghi tướng công là người đọc sách, mà hiện tại nàng đang vào vai người mất trí nhớ, có chuyện gì không rõ trực tiếp hỏi hắn không phải tốt hơn sao, mắc gì phải tiêu phí những tế bào não trong đầu?

“Sao vậy?” Hoắc Khải Minh thấy Triệu Noãn Tình vừa nhíu mày, lại trợn mắt, cuối cùng còn đánh vào trán mình một cái, nụ cười trên khóe miệng làm thế nào cũng không đè xuống được, đành phải dùng câu hỏi để che đậy.

Nhưng công phu của Hoắc Tử Thần so với cha hắn kém hơn một chút, khuôn mặt vì nghẹn cười mà hơi co giật.

“Cái kia, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Triệu Noãn Tình là người có tính cách chỉ cần suy nghĩ rõ ràng thì sẽ không xoắn xuýt nữa, cho nên dứt khoát hỏi Hoắc Khải Minh: “Bây giờ là lúc nào?”

Hoắc Khải Minh nhướng mày, lúc hắn vừa xuyên qua điều đầu tiên hắn tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ là vấn đề về thời gian, đây có phải càng khẳng định suy đoán của hắn về thân phận của nàng hay không?

Nhưng Hoắc Khải Minh không định trả lời nàng đàng hoàng, mà giả vờ nhìn sắc trời, rồi đáp: “Giờ Dậu ba khắc(1) rồi.”

(1)Giờ Dậu là từ 17 giờ đến 19 giờ tối : Là lúc mặt trời lặn và kết thúc một ngày. Đây cũng là lúc gà ăn no, vào chuồng, trèo cây tìm chỗ ngủ, mỗi khắc tương đương 15 phút. Vậy giờ Dậu ba khắc là 17h45’.

Nhẩm tính trong lòng nữa ngày “Tử Thử, Sửu Ngưu”, Triệu Noãn Tình mới miễn cưỡng tính được đại khái sắp sáu giờ tối, khóe miệng nàng giật giật, “Vậy ngày tháng năm nào?”

“Mùng ba tháng năm năm Thành Khang thứ hai mươi chín.”

“Vậy triều đại thì sao?” Triệu Noãn Tình nín thở, không thể ngay lập nói đáp án cho nàng sao?

“Triều Đại Lịch.”

Triều Đại Lịch này là triều đại nào a? Tuy rằng hồi trung học Triệu Noãn Tình không giỏi lịch sử lắm, nhưng nàng cũng biết lịch sử trên dưới 5000 năm của Trung Quốc, chưa từng xuất hiện triều đại nào như vậy, xem ra lại là triều đại hư cấu rồi.

Bất quá triều đại hư cấu cũng tốt, cho dù nàng khác người một chút cũng không làm xáo trộn trình tự lịch sử, Triệu Noãn Tình càng nghĩ càng cảm thấy không tệ, về phần thế giới Mạt Thế rách nát của nàng, nàng hoàn toàn không muốn quay về nữa.Nghĩ tới đây, nàng lại nhìn hai phụ tử đang ngồi thành hàng trên kháng nhìn nàng, hai người này có năm sáu phần giống nàng, ân, triều đại Đại Lịch này thật sự quá tốt!

“Đại ca!” Cửa phòng lại một lần nữa bị đập vang, lần này là Hoắc Minh Hà.

Triệu Noãn Tình ném một ánh mắt cho Hoắc Khải Minh, bắt đầu tự thu dọn vỏ và khoai tây trên chiếc bàn đặt ở trên kháng.

Hoắc Khải Minh sờ sờ mũi, đứng lên mở cửa phòng, kết quả cũng không biết Hoắc Minh Hà vừa rồi đang làm gì, trực tiếp lao đầu vào, nếu không phải Hoắc Khải Minh nhanh chóng tránh sang một bên, có khả năng bị Hoắc Minh Hà bổ chúi đầu vào ngực hắn.

“Hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì nữa!” Hoắc Khải Minh nghiêm mặt giáo huấn Hoắc Minh Hà.

“Đại ca, là nương bảo muội tới nói với ca một tiếng, hôm nay Triệu đại bá không trị được vết thương cho phụ thân, nương nói sáng sớm mai bảo ca đưa phụ thân lên trấn trên tìm đại phu khác giỏi hơn.” Hoắc Minh Hà giọng nói ủy khuất nói.

Mặc dù là cái nữ oa, nhưng Hoắc Minh Hà từ nhỏ đã rất đáng yêu, miệng ngọt biết ăn nói, nên rất được Lưu thị ưa thích. Hơn nữa dưới sự ảnh hưởng của Lưu thị, ba ca ca của nàng cũng rất thương yêu cô muội muội này, mà ngay cả nguyên chủ Hoắc Khải Minh cũng là phủng nàng ta lên cao(2).

(2)Phủng cao nghĩa là yêu thương, sủng ái.

Nhưng Hoắc Minh Hà cũng không phải là người không có đầu óc, xế chiều hôm nay nàng ta rõ ràng cảm giác được Hoắc Khải Minh đối với người một nhà nàng ta có sự thay đổi hoàn toàn khác với trước kia, cho nên vừa rồi khi Lưu thị sai người truyền lời cho Hoắc Khải Minh, nàng ta liền xung phong nhận việc, chỉ là để thăm dò thái độ của hắn một lần nữa.

Chỉ là kết quả làm cho lòng nàng ta chìm xuống.

“Ta biết rồi, không còn sớm nữa, muội về đi” Hoắc Khải Minh kiếp trước sau khi điều tra toàn bộ sự tình Hoắc gia mới biết, đường muội thoạt nhìn thanh thanh tú tú trước mắt này lại là một người quen dùng thủ đoạn mềm dẻo, đối phó loại người này thẳng thắn đi vào vấn đề mới có lực sát thương nhất.

“A!” Mắt Hoắc Minh Hà trừng to, trước đây mỗi lần Hoắc Khải Minh từ trấn trên trở về đều mang chút điểm tâm hoặc đường quả cho nàng, tuy rằng hiện tại nàng nhìn ra được thái độ của hắn đối với người nhà nàng không bằng lúc trước, nhưng trong lòng vẫn giữ lại một chút may mắn.

Nhưng đáp lại nàng ta chỉ là hành động mở cửa của Hoắc Khải Minh.

Hoắc Minh Hà:… Trước kia đường ca không phải như vậy, nhất định là đường tẩu xui xẻo đã nói gì đó trước mặt đường ca của nàng, hắn mới tức giận với người một nhà bọn họ, khó trách nương trước kia luôn nói nàng là tang môn tinh, còn không phải sao!

Nghĩ tới đây, Hoắc Minh Hà hung hăng liếc Triệu Noãn Tình một cái, giậm chân chạy đi.

Triệu Noãn Tình đang chống cằm xem kịch thì bất thình lình bị một đôi mắt sắt như dao gườm thẳng, nàng sững sờ, cái gì thế này? Tai bay vạ gió à?

Bất mãn hừ hừ hai tiếng, Triệu Noãn Tình liếc Hoắc Khải Minh, “Đường muội tốt của ngươi có ý gì? Đẩy ta xuống nước xong lại thành người có lý à, lại còn dám trừng ta.”

“Minh Hà tâm tư ác độc, sau này nàng tránh xa muội ấy một chút.” Hoắc Khải Minh cũng không tiện nói chuyện tương lai cho nàng nghe, đành phải mơ hồ nhắc nhở một câu, nhưng lại gặp phải một Triệu Noãn Tình thẳng như ruột ngựa.

“Ta cũng không sợ nàng, ngươi từng nghe câu “nhất lực hàng thập hội(3)” rồi chứ? Tất cả người nhà này đồng tâm hiệp lực cũng không thể đánh bại ta.” Nàng đắc ý vung qua vung lại nắm đấm nhỏ.

(3)Nhất lực hàng thập hội: nghĩa là một người có sức mạnh to lớn có thể đánh bại mười người biết võ thuật. Đó là phép ẩn dụ rằng tất cả các chiến lược đều vô dụng khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối.

“…Được thôi!” Ta đúng là không nên nhiều chuyện, Hoắc Khải Minh nghĩ, miệng lại nói: “Ngày mai nàng thật sự không đi trấn trên cùng chúng ta sao?”

“Không đi, đi rồi ai tới đốn củi, đến lúc thẩm ngươi lại muốn mắng người, ta cũng không phải kẻ ngốc, thích bị mắng.”

“Cũng đúng”, nhắc tới Lưu thị, Hoắc Khải Minh rõ ràng có chút không duy trì được bình tĩnh nhã nhặn, “Vậy lúc nàng lên núi phải cẩn thận một chút, chú ý đừng vào quá sâu, ở đó không chỉ có lợn rừng, nghe nói còn có cả một bầy sói.”

“Biết biết, ta đi là để đốn củi, vào sâu trong núi làm cái gì?” Triệu Noãn Tình qua quít nói

“…”

Cuối cùng Triệu Noãn Tình bản thân mượn vài ba câu thành công chấm dứt ngang cuộc trò chuyện.

Mà Hoắc Tử Thần vẫn ngồi xem thì sợ ngây người, trong ấn tượng của hắn, phụ thân chưa bao giờ nói nhiều như vậy. Cho dù khi đó bọn họ làm quan cùng triều, lúc hắn đơn phương gây khó dễ cho phụ thân cũng chưa từng thấy phụ thân nói nhiều như vậy, bây giờ lại là từng chữ từng chữ tràn ngập quan tâm.

Tiền Trấn Quốc Công suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới hiểu ra. Kiếp trước nương mất sớm, phụ thân ít khi về nhà, người một nhà thúc công khẳng định đã nói rất nhiều điều không hay về hắn trước mặt phụ thân, còn có một cái đường tiểu cô cô tâm địa độc ác, có nàng ngăn cản, hắn cùng phụ thân cũng chỉ gặp mặt được vài lần.

Đúng, nhất định là như vậy! Đều là lỗi của Hoắc gia!

Tiểu nhân nhi trong nội tâm Hoắc Tử Thần không ngừng siết chặt nắm đấm, sớm biết cha hắn là người như vậy, kiếp trước hắn đã đối xử tốt hơn với người rồi. Về phần lão Hoắc gia, hừ hừ, chờ xem, đời trước bị hắn đưa đến biên cương, đời này nhất định phải tìm một địa phương gian khổ hơn cho bọn họ mới được.