Edit & Beta: moè Sana
Bên cạnh là một thiếu nữ mặt tròn, trắng trẻo sạch sẽ mặc xiêm y màu đỏ hồng đứng ở bên cạnh phụ họa, “Đúng vậy, ngươi xứng ăn bánh bột mì sao? Quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn, cũng khó trách đường huynh chướng mắt nương ngươi, nhìn xem nàng dạy ra loại gì đây? Ta khinh!”
“Nương nào con nấy, nương là đồ đê tiện, hài tử của nàng ta tốt được chỗ nào?”
Triệu Noãn Tình nghe được thanh âm này, nhíu mày, chính là người lúc nàng vừa tỉnh lại ở trước mặt nàng bép xép.
Mọi người vây xem xung quanh đều lộ vẻ không đành lòng, một lão đại nương mặt mũi hiền lành nhịn không được khuyên nhủ: “Hoắc Trạch gia, chừng đó là đủ rồi, đánh nữa sẽ đánh chết người, đứa nhỏ còn nhỏ, không nghe lời ngươi từ từ dạy là được.”
“Ta nói Trương thẩm nhi, ngươi cũng đừng đứng thẳng nói chuyện không đau thắt lưng, nếu bà thấy hắn đáng thương thì dẫn dẫn hắn về mà nuôi đi!”
“Đúng đấy, Trương thẩm, nếu trong nhà bà xuất hiện một con bạch nhãn lang như vậy, ta cũng không tin bà còn có thể nói chuyện đàng hoàng với nó. Thằng nhãi này còn nhỏ như vậy đã trộm đồ trong nhà, lớn lên còn có thể tốt sao? ta là đang giáo dục nó!”
“Nương ta đã hai ngày không ăn cơm, nàng phát sốt ngươi cũng không mời đại phu cho nàng, còn không cho nàng cơm ăn, ta lấy cái bánh cho nàng ăn vì sao lại không được?” Tiểu hài tử bị đánh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đối với lão thái bà đánh hắn phẫn nộ hô.
“Người ăn cắp đồ nhà ta thành có lý rồi sao? Xem ta có đánh chết ngươi hay không! Cái phường bạch nhãn lang nhà ngươi, ăn của lão nương, uống của lão nương, không biết cảm ơn coi như xong, còn dám trộm đồ trong nhà...” Lão thái bà nói xong giơ nhánh cây trong tay lên, quất tiểu nam hài càng thêm hung ác, giữa chừng lại bị ngăn lại.
“Ai…” Lão thái bà hừ hừ quay đầu nhìn người ngăn cản bà ta, lại đối diện với cặp mắt bình tĩnh dị thường của Triệu Noãn Tình, lập tức đơ lại. Bà ta không biết tả như thế nào, nhưng chống lại đôi mắt bình thường không dám nhìn bà ta mà bây giờ lại cảm nhận nhận được cổ sát khí nồng đậm.
Triệu Noãn Tình đưa tay giật lấy nhánh cây trong tay lão thái bà, ném qua một bên, đi tới trước mặt tiểu nam hài nửa ôm nửa đỡ hắn đứng lên, lại phát hiện nam hài này bộ dạng rất đẹp mắt, chỉ là hắn quá gầy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu chỉ còn lại có một đôi mắt to, giờ phút này cặp mắt to kia đang nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt, trong bàn tay nhỏ bé như xương gà cầm lấy nửa khối bánh mì đen như mực.
“Đường tẩu, tẩu càng ngày càng không có quy củ, lại dám động thủ với nương ta.” Thiếu nữ kia bất mãn nói, “Thằng nhãi này dám trộm đồ trong nhà, đánh chết cũng không oan uổng. Ai da~~”
Câu nói kế tiếp nàng ta rốt cuộc không nói ra được, một viên đá nhỏ chuẩn xác đánh trúng răng cửa trên của nàng ta.
“Nói tiếp đi! Sao không nói nữa?” Triệu Noãn Tình kéo tiểu nam hài nhè nhẹ ôm vào trong ngực, hai tay vỗ nhẹ lên lưng nó, khi nàng ta phẫn hận nhìn qua thì nàng giương cằm lại, đem tư thái khinh thường biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn. Lần sau còn mắng chửi người, ta sẽ khiến ngươi không mở miệng được nữa!
“Ngươi cái tiểu kỹ nữ, dám đánh khuê nữ của ta, ta liều mạng với ngươi.” Lão thái bà thấy thiếu nữ chịu thiệt thòi lớn, trực tiếp nhào tới chỗ Triệu Noãn Tình, móng tay dài đen thui vươn ra cào thẳng vào mặt Triệu Noãn Tình, rõ ràng muốn hủy dung nàng.
Đời trước Triệu Noãn Tình thức tỉnh dị năng không gian, không thuộc hệ chiến đấu, bởi vậy luyện được một thân bản lĩnh tránh né tang thi, so với tang thi biến dị hệ phong, hệ cường hóa, tốc độ của lão thái bà này trong mắt Triệu Noãn Tình quả thực giống như là động tác chậm trong phim, nàng ôm tiểu nam hài nhẹ nhàng xoay eo, liền tránh thoát lão thái bà nhào tới.
“Ai da, ngươi cái tiểu kỹ nữ muốn tìm đường chết, tang môn tinh, lại dám né tránh, ngươi chờ, xem ta có đánh chết ngươi hay không, ai da, nương của ta ai~” Lão thái bà không nhào phía Triệu Noãn Tình, mà trực tiếp nện xuống đất, cả người nằm rạp trên mặt đất, bụi bốc lên từng cơn.
“Ngươi nhìn xem móng tay của ngươi, vừa dài vừa bẩn, sắp bẩn hơn cương thi rồi, ta không né tránh chẳng nhẽ chờ bị hủy dung sao?”
“Tiểu kỹ nữ, ta là trưởng bối của ngươi, cho dù ta muốn đánh chết ngươi ngươi cũng phải chịu, ôi ôi~” Lão thái bà cho dù nằm rạp trên mặt đất không dậy nổi nhưng miệng vẫn luyên thuyên không ngừng.
“Tử Thần, ngươi không sao chứ?” Tiểu đậu đinh vừa rồi đưa tin cho Triệu Noãn Tình rốt cuộc cũng nguôi giận, ỷ người nhỏ mà chen lên trước.
Hắn có chút do dự nhìn Triệu Noãn Tình một cái, sau đó nói nhỏ vào lỗ tai của tiểu nam hài: “Ta thấy Hoắc lão nãi muốn đánh ngươi, liền tìm nương ngươi tới, nàng đã giúp ngươi chưa?”
Ngũ quan Triệu Noãn Tình nhạy cảm: “…” Cám ơn, ta đều nghe thấy hết rồi.
Hoắc Tử Thần nhìn chằm chằm Triệu Noãn Tình, cuối cùng gật đầu với tiểu đậu đinh, nhưng thủy chung không nói một câu với Triệu Noãn Tình.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” Tiểu đậu đinh vỗ vỗ ngực, “Ta đã nói tìm nương ngươi khẳng định hữu dụng...”
Lão thái bà bên kia được thiếu nữ áo đỏ đỡ ngồi dậy, lão thái bà đỡ thắt lưng “Ai dô, ai dô” hai tiếng, sau đó lại trung khí mười phần vỗ đùi gào lên: “Lão thiên gia a! ngài mở mắt nhìn xuống đây mà xem,! Cái thứ kỹ nữ đáng chết này lại dám đánh chết trưởng bối, ngài hãy trừng phạt nàng đi! Lão Hoắc gia chúng ta không chứa chấp được thứ tai họa như nàng ta!”
Trước kia ở Mạt Thế, Triệu Noãn Tình xem như từng đọc được nhiều bộ truyện xuyên không điền văn, gần như bên trong mỗi một quyển đều xuất hiện không ít cực phẩm thân thích, chỉ là nàng không nghĩ tới phải chống lại một trong số đó nhanh như vậy, hơn nữa đó được xem là người nhà của nguyên chủ.
Kỳ thực nàng cũng không nghĩ bây giờ sẽ chống đối người nhà nguyên chủ, nàng không có ký ức của nguyên chủ, sợ bị người ta nhìn ra là đồ giả mạo mà bắt đi thiêu sống.
Nhưng sau khi nhìn thấy tiểu nam hài này lại khiến nàng đau lòng, nàng đã thay đổi chủ ý. Bởi theo lý thuyết ban đầu của người xuyên không, thì lý do mất trí nhớ lại là trăm lần được cả trăm.
Hơn nữa xem tình hình thân thể này lúc nàng xuyên không đến thì không phải tự nhiên mà chết.
“Ngươi còn có mặt mũi đứng ở đây à? Không thấy nương ta đã bị ngươi chọc tức giận thành cái dạng gì, còn không mau nhận sai!” Nữ nhân lúc trước gặp ở căn phòng rách cuối thôn lớn tiếng trách cứ Triệu Noãn Tình, trên mặt không chút che dấu hả hê khi người gặp họa.
“Ngươi là ai?” Triệu Noãn Tình hỏi nàng ta.
“Ai da, thật là gan to bằng trời, quản ta là ai làm cái gì, ta bắt ngươi dập đầu nhận sai với nương ta!”
Đối mặt với móng vuốt duỗi tới, Triệu Noãn Tình theo thói quen nhẹ nhàng xoay người đứng ở phía sau lưng người tới, đẩy bờ vai thô như vai gấu của nàng ta, không ai thấy rõ nàng đã làm gì, chỉ thấy người nọ lảo đảo về phía trước hai bước mới miễn cưỡng đứng lại.
“Triệu Noãn Tình!” Nàng ta tức giận xoay người chỉ vào mũi Triệu Noãn Tình mắng: “Khó trách nương ta nói ngươi là thứ đê tiện, ta ôn tồn nói chuyện với ngươi ngươi không nghe, hôm nay ta liền hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi biết Dương Kim Hoa ta cũng không phải ngồi không.”
Nhìn bàn tay sắp tát vào mặt, Triệu Noãn Tình không chút do dự né tránh, sau đó tát lại nàng ta hai cái đau điếng, chợt nghe “bốp bốp” hai tiếng giòn vang, thân hình phì nhiêu của Dương Kim Hoa xoay trái xoay phải hai vòng, cư nhiên cuối cùng lại không đứng thẳng được mà ngã chổng vó trên mặt đất.
Nàng ta không dám tin ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Noãn Tình, phát hiện nàng đang phủi phủi hai tay, trong miệng còn lẩm bẩm: “Da cũng quá dày rồi, đánh đau tay ta.”