Editor & Beta: moè Sana
“Lạch cạch” một tiếng vang thật lớn, Dương Kim Hoa đẩy mạnh cửa gỗ sắp rớt ra, không vội vào nhà, chờ bụi bặm bốc lên chìm xuống đất, mới cất bước đi vào một gian phòng rách nát ở cuối thôn.Ánh sáng rất ít, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chỗ dựa vào tường có một đống rơm rạ, phía trên nằm một người hấp hối, chính là mục tiêu lần này của Dương Kim Hoa.
Đó là một nữ nhân mười phần gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, tóc khô vàng, khuôn mặt gầy nhom, ngực phập phồng không thể thấy được, hết thảy đều làm cho nàng ta thoạt nhìn tựa như người chết.
“Triệu Noãn Tình a Triệu Noãn Tình, đang tốt lành lại đi đắc tội tiểu cô, lần này không bảo vệ được thằng nhãi con kia của ngươi không nói, ngay cả chính bản thân mình cũng liên lụy! Để ta xem thử ngươi làm cách nào nuốt trôi khẩu khí này, ta phải trở về báo cáo kết quả đây.” Nói xong, Dương Kim Hoa đưa tay hướng dưới mũi Triệu Noãn Tình dò xét, muốn thử xem nàng còn hô hấp hay không.
Đột nhiên, người vẫn luôn nằm đó đợi chờ cái chết bỗng nhiên mở trừng hai mắt ra, đôi mắt đen láy lạnh như băng không chớp nhìn chằm chằm Dương Kim Hoa.
Đó là đôi mắt như thế nào? Dương Kim Hoa hình dung không ra, nhưng nàng ta theo bản năng cảm thấy sởn gai ốc, thật giống như phía sau cặp mắt kia cất giấu một núi xác chết, làm toàn thân nàng ta không rét mà run, khiến nàng có cảm giác muốn co giò bỏ chạy.
Không đúng, kẻ hèn nhát này tuyệt đối không thể có ánh mắt như vậy, nhất định là nàng nhìn lầm rồi. Dương Kim Hoa tự nhủ với bản thân, sau đó lại lấy can đảm nhìn qua đống rơm rạ, quả nhiên phát hiện người nọ vẫn nhắm mắt nằm ở nơi đó.
“Đúng là vừa rồi nhìn nhầm mà, kẻ hèn nhát kia làm sao có thể dọa được ta.” Dương Kim Hoa vỗ vỗ ngực, thở hắt một hơi, cũng không dám lại gần nhìn.
“Đều là lão thái bà kia, bảo ta đến đây một chuyến, dù sao người cũng sắp chết rồi, sớm một khắc muộn một khắc thì có quan hệ gì, có gì đáng xem chứ, không chừng lúc ta không ở nhà lại cho khuê nữ cưng của bà ăn cái gì ngon cũng nên, không được, ta phải chạy về xem????” vừa nói Dương Kim Hoa vừa đi ra ngoài, không thèm nhìn nữ nhân nằm trên đống rơm rạ kia một cái nào nữa.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Triệu Noãn Tình chậm rãi mở hai mắt.
“Vậy là ta chưa chết sao?” Động tác chậm chạp đưa hai tay tới trước mắt, nương theo ánh sáng lờ mờ nhìn thấy trên hai bàn tay kia đầy vết chai cùng vết thương loang lổ, trong lòng Triệu Noãn Tình có một loại cảm giác quả nhiên như thế, thân thể này thật sự không phải của nàng.
Lúc trước nàng thật sự cảm nhận được ngực bị dị năng xuyên thủng, bị thương tổn như vậy chắc chắn đã đi chầu Diêm Vương rồi. Hơn nữa, những người đó gϊếŧ nàng mục đích không phải là vì nàng có dị năng không gian sao? Phỏng chừng sau khi đắc thủ ngay cả thi thể cũng chẳng còn.
Nàng lại nhìn quần áo trên người, quần rộng thùng thình còn có áo dài đến đầu gối, đây là tiêu chuẩn của phụ nữ lao động cổ đại! Chỉ là quần áo này rách quá nhiều chỗ, khắp nơi đều là miếng vá, so với giẻ lau nhà còn tệ hơn.
“Ha ha ha????” Triệu Noãn Tình che kín mắt, cười to, rồi lại từ khe ngón tay chảy xuống một hàng nước mắt. Loại chuyện xuyên không này thật sự phát sinh! Nàng rốt cuộc thoát khỏi tiểu đội ăn thịt người kia sao?
Qua hơn nửa ngày, nàng rốt cuộc ngừng cười, hai tay chống thân thể chậm rãi ngồi dậy, trước mắt là từng đợt hắc ám, dạ dày cũng là một trận quặn đau. Cảm giác này quá quen thuộc rồi, lúc nàng chưa thức tỉnh không gian, loại chuyện này không phải thường thường vẫn phát sinh đấy thôi!“
Nếu không gian của ta cùng xuyên tới thì tốt rồi, ta vừa mới hấp xong nồi bánh bao lớn, còn chưa kịp ăn đâu!” Nghĩ đến không gian cùng những vật tư ở trong đó, Triệu Noãn Tình không khỏi nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy trong tay nóng lên, nàng cúi đầu nhìn lại, một chiếc bánh bao to trắng trẻo mập mạp xuất hiện trong tay nàng.
Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ nói??? Không gian của nàng!!!
Triệu Noãn Tình vội vàng tập trung tinh thần, quả nhiên cảm giác được không gian kiếp trước của nàng, bên trong có cây cối hoa màu mà nàng tự trồng, còn có các loại vật tư tự thu thập được đang chất ngổn ngang, còn đậu một chiếc Hummer mới tinh cùng với một chiếc xe tải chở dầu.
Thật tốt quá, cứ như vậy mặc kệ nơi này là địa phương nào, nàng đều có thể sống sót.
Đây là Lão Thiên gia thấy nàng đời trước chết quá nghẹn khuất, cho nên bồi thường một cái mạng sao! Triệu Noãn Tình vừa cắn bánh bao vừa vui vẻ nghĩ.
“Hoắc thẩm thẩm, Hoắc thẩm thẩm??????” Tiếng gọi lo lắng kèm theo bước chân dồn dập từ xa truyền đến, một tiểu đậu đinh bốn năm tuổi xuất hiện ở cửa phòng, tiểu nam hài đi vào trong hai bước, thật sự không thấy rõ tình hình trong phòng, vì vậy lại thử gọi một tiếng: “Hoắc thẩm thẩm?”
Nghe được thanh âm của tiểu đậu đinh, Triệu Noãn Tình vừa nuốt xong miếng bánh bao cuối cùng đột nhiên ý thức được một vấn đề lớn, nàng là linh hồn xuyên đến, nhưng không có chút ký ức nào của nguyên chủ! Thậm chí nàng cũng không biết “Hoắc thẩm thẩm” trong miệng cái bánh bao nhỏ trước mắt này rốt cuộc có phải đang gọi nàng hay không.
“Hoắc thẩm thẩm?” Tiểu đậu đinh lại đi về phía trước hai bước, nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Hử, ngươi là ai?” Triệu Noãn Tình vừa rồi chỉ nghe được tiếng bước chân của một người, lại nhìn đến chỉ là một đứa bé, vì thế không đáp mà hỏi ngược lại.
“Ta là tiểu Đậu Tử, tình hình không tốt rồi, người nhanh đi xem đi! Hoắc nãi nãi sắp đánh chết Tử Thần rồi.” Tiểu đậu đinh chắc chắn nhận ra nguyên chủ chính là người nó đang tìm, nó vừa khóc vừa nói.
“Tử Thần?” Triệu Noãn Tình theo bản năng lặp lại cái tên này, đột nhiên trong lòng cảm thấy đau đớn không hiểu nổi, suy nghĩ xoay chuyển, đây hẳn là tình cảm của nguyên chủ, xem ra Tử Thần này có liên quan rất nhiều với nàng!
“Hoắc thẩm thẩm, đi mau đi! sắp không kịp rồi???” Tiểu đậu đinh nóng nảy, vậy mà kéo tay áo Triệu Noãn Tình.
“Được rồi, ta cùng ngươi đi xem một chút.” Triệu Noãn Tình đứng lên, nàng hiện tại đặc biệt cảm tạ chiếc bánh bao đã giảm bớt cơn đói trong bụng, bằng không chỉ bằng tình trạng vừa rồi của nàng, cho dù đi cũng chỉ tới để người ta bắt nạt.
Triệu Noãn Tình đi theo phía sau tiểu đậu đinh cũng không kịp nhớ đường, một đường chạy chậm tới vị trí giữa thôn, từ xa đã có thể nhìn thấy một đám người vây quanh, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng mắng chửi cùng tiếng gậy gộc trầm đυ.c đánh lên người, còn có tiếng nghị luận "ong ong".
“Ở đó, Hoắc lão, lão nãi đang đánh, đánh Tử Thần!” Tiểu đậu đinh chạy thở không ra hơi, khom lưng tay chống đầu gối thở hồng hộc nói với Triệu Noãn Tình.
Triệu Noãn Tình sờ sờ đầu tiểu đậu đinh, từ trong không gian lấy ra một khối đường phèn, "Cảm ơn tiểu Đậu Tử, đường này cho ngươi ăn.” Nói xong, nàng cứng rắn nhét khối đường vào trong tay tiểu đậu đinh, xoay người đi vào trong đám người.
Sở thích thích xem náo nhiệt của con người quả nhiên cổ kim đều giống nhau, Triệu Noãn Tình mất chút khí lực mới chen vào qua lớp lớp người, đi tới vị trí trung tâm của vòng vây, liền thấy được tình cảnh khiến nàng đau lòng.
Một tiểu nam hài hai ba tuổi nửa nằm sấp trên mặt đất, không biết che chở trong ngực vật gì, một lão thái bà khô gầy tóc hoa râm tay cầm một nhánh cây nhỏ, mỏng bằng ngón cái, đang quất vào người tiểu nam hài, vừa quất một bên miệng còn không sạch sẽ mắng: “Nương ngươi là kỹ nữ sinh ra ngươi tiểu tiện tể, dám cả gan trộm đồ trong nhà, lớn lên cũng là kẻ đâm thuê chém mướn, còn không bằng sớm đánh chết ngươi???”