“Ôm thế này, còn lạnh không?”
Không lạnh nữa.
Rất ấm.
Cảm giác hạnh phúc ngay thời khắc này cuối cùng cô cũng đã đợi được rồi.
Cũng rất lâu rồi hắn mới ôm lại một người với cảm giác như thế này.
Diệp Cẩn Ninh ôm cô vào trong phòng, cả hai cuộn người trong chăn như sâu con nằm trong kén.
Cửa bị khoá trái làm Phong Gia Lụy muốn vào kiểm tra bệnh tình cũng không vào được.
Số lần hắn tỉnh táo không nhiều, vì vậy cứ cảm thấy buồn ngủ mãi, làm cả người càng ngày càng suy nhược.
Những việc hắn có thể làm lúc cuối đời bây giờ chỉ có thể là khiến cô mỗi ngày đều có cảm giác an toàn.
“Hận anh không?”
“Hận.”
“Vậy hãy đến trả thù anh đi, có bao nhiêu ấm ức hãy trút hết lên người anh.”
Cô ôm hắn chặt hơn, giọng nói rất khẽ, “Sẽ, nhưng đợi anh hoàn toàn khoẻ lại đã, lúc đó tính sổ nốt một lần.”
Chỉ có điều… sẽ không bao giờ có ngày hắn khoẻ lại!
Thi Ngôn ngáp một cái rồi dụi đầu vào lòng hắn, một lúc sau không có động tĩnh gì chắc đã ngủ rồi. Cô còn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không được rồi, buồn ngủ quá nên phải ngủ một giấc đã rồi nói sau.
Giá như lúc nào hắn cũng như thế này, cô có thể trở thành chú mèo nhỏ mà mặc sức dựa dẫm.
Bên ngoài cửa sổ tiếng gió xào xạc, trời dần chuyển tối màu. Lại sắp mưa nữa rồi, đông năm nay mưa nhiều hơn mọi năm nhỉ.
Để cô ngủ được một lúc thật sâu, Diệp Cẩn Ninh mới nhẹ nhàng bước xuống giường đắp chăn ngay ngắn lại cho cô. Hắn đến bên cửa sổ đứng một lúc rồi mới đóng lại.
Rút trong túi ra một tờ đơn, Đơn Ly Hôn!
Tờ đơn này của rất lâu về trước rồi, nó có cả chữ ký của cô, chỉ còn một chỗ trống chờ chữ ký của hắn nữa thôi.
Chậm rãi lấy bút ký vào tên mình, Diệp Cẩn Ninh!
Có lẽ hắn sẽ ích kỷ một chút, tạm giữ bên mình vài ngày nữa thôi rồi sẽ đưa cho cô. Thứ mà lúc trước cô rất muốn nhìn thấy…
Cổ họng có cảm giác khó chịu, hắn vội chạy vào nhà vệ sinh ho khan. Máu bây giờ đã chuyển thành một màu đỏ thẫm.
Đứng nhìn con người tiều tụy trong gương, hắn cười tự giễu. “Đã gọi là bệnh máu trắng mà sao máu tôi vẫn còn đỏ thế này?”
Diệp Cẩn Ninh bây giờ trông thật ngốc!
Hắn rửa mặt sạch sẽ rồi mới ra ngoài, dường như tiếng động đã làm cô tỉnh giấc.
“Làm em thức rồi?”
“Không có… Cẩn Ninh, anh có thiếu đồ dùng gì không, để em về lấy, ở bệnh viện dù sao cũng có chút không tiện nghi.”
Suy nghĩ một lúc rồi mới có câu trả lời, “Vậy lấy giúp anh vài bộ đồ. Trời sắp mưa rồi, để anh gọi Lập Vĩ đưa em về.”
“Vâng.”
Sau khi cô đi rồi, căn phòng lại trở về không gian yên tĩnh. Dù là bệnh viện đi nữa, nhưng có cô thì nơi đây cũng là nhà. Khi cô đi thì bao sự cô đơn trống trãi lại đến.
Phong Gia Lụy bây giờ cũng có cơ hội, anh đi vào với bộ dạng lo lắng.
“Đau thì đừng cố gắng gượng, thả lỏng ra đi, nếu không như vậy sẽ khiến cậu càng kiệt sức.”
Diệp Cẩn Ninh chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, “Biết chứ, nhưng trước mặt Thi Ngôn tôi còn có thể làm gì. Cô ấy đang vô cùng tin tưởng chuyện tôi đang dần hồi phục, tuyệt đối không được để lộ sơ hở gì khiến cô ấy nghi ngờ.”
Thi Ngôn chính là người có sức ảnh hưởng lớn nhất với hắn bây giờ.
Bản thân hắn đau đớn đến thế nào mãi mãi chỉ có một mình hắn biết.
Kiểm tra, cho hắn uống thuốc xong rồi Phong Gia Lụy phải rời khỏi để khám cho nhiều bệnh nhân khác nữa.
Trời rốt cuộc cũng đổ mưa, giờ này chắc cô ấy cũng đã về tới nhà rồi.
Diệp Cẩn Ninh nhắn tin cho Lập Vĩ với dòng nhắn: Trời mưa to, không cần vội, ngừng mưa rồi hẵng đưa phu nhân tới. Căn dặn cô ấy ăn uống gì cho no đã.
Cảm giác quan tâm một người không hẳn là tệ.
“Cẩn Ninh…”
Tống Tư Lộ cuống quýt chạy vào, trên mạng đang lan truyền nhiều thông tin về Diệp Cẩn Ninh nên cô mới biết được hắn đã tỉnh.
Cô gái này cũng si tình quá mức rồi. Nhưng kết quả của kẻ si tình chỉ toàn đau thương.
Hắn biết, phụ nữ luôn là người rất cố chấp cho nên muốn họ từ bỏ vô dụng thôi.
“Cô đến đây làm gì?”
“Sắc mặt anh kém quá, anh…”
“Tôi sắp chết rồi.”
Không đợi Tống Tư Lộ nói hết, hắn đã nói một câu khẳng định chắc chắn như vậy.
Nỗi uất ức thể hiện rõ trên mặt, cô kìm nén để không phải bật ra tiếng nấc trước mặt hắn.
Vì sao hắn không giấu cô, mà lại nói thẳng ra như thế!
Bởi vì cô là Tống Tư Lộ, không phải Thi Ngôn, nếu cô là Thi Ngôn thì cho dù có chết hắn chắc chắn cũng không nói ra một lời.
Hắn nói cho cô biết để cô từ bỏ.
Hắn không nói cho cô ấy biết vì sợ cô ấy đau lòng.
Sáu năm tương tư vì cái gì… Ngay đến cả sự thương hại từ hắn cũng không nhận được.
“Đừng nói cho cô ấy biết.”
“Tại sao em phải làm theo lời anh? Nếu em nói thì sao?”
“Xem như đây là lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng cầu xin cô.”
Diệp Cẩn Ninh khom người cúi đầu trước mặt Tống Tư Lộ, cúi rất thấp, với địa vị của hắn giờ đây lại hạ mình như vậy…
Lần thứ nhất hắn cầu xin, là vì không muốn để Thi Ngôn biết hắn bị bệnh. Còn lần này, cũng là vì không để cô ấy biết… mình sắp chết.
Diệp Cẩn Ninh…
Tống Tư Lộ ngây người nhìn người đàn ông trước mặt. Dù có đánh chết cô cũng không ngờ tới hắn lại cúi đầu như thế này.
Tự dưng lại lên cơn ho, lần này thật sự là nặng, hắn ho mãi không ngừng.
Cô vội đỡ hắn đứng thẳng dậy, “Được, em đồng ý với anh!”
“…Cảm ơn.”
Thoáng nhìn phía ngoài cửa thấy một bóng dáng quen thuộc, hắn khẽ nhíu mày.
Không kịp rồi…
Diệp Cẩn Ninh xoay lưng đối diện với cửa, áp mặt Tống Tư Lộ sát vào mặt mình, đôi môi sẽ chạm nhau nếu không bị ngăn cách bởi ngón tay của hắn.
Thi Ngôn vừa vào tới cửa thì bị cảnh tượng trước mắt ngăn lại, phần súp cô tự nấu đang cầm trên tay bất chợt rơi xuống văng đầy ra sàn.
“Diệp Cẩn Ninh…”