Phong Gia Lụy đưa Thi Ngôn đến gặp Diệp Cẩn Ninh. Tại căn phòng chăm sóc đặc biệt có vô số y tá túc trực bên cạnh.
Hắn vẫn hôn mê bất tỉnh nằm lặng ở đó, còn phải hít thở bằng ống oxi.
Biết là đang ở bệnh viện, thế nhưng không khí trong căn phòng này, sự yên tĩnh ở đây quá mức đáng sợ.
Phong Gia Lụy ra ám chỉ, các cô y tá hiểu ý lập tức rời khỏi, trả lại không gian cho hai người.
Hắn thực sự đã hôn mê từ hôm đó tới giờ ư?
Trên đường đến phòng hắn, Phong Gia Lụy đã nói rõ hết tình hình cho Thi Ngôn nghe rồi, nhưng đó là ở một diễn biến khác. Và đương nhiên đó chắc chắn là kết quả Diệp Cẩn Ninh mong muốn cho Thi Ngôn biết.
Bệnh của hắn đã sắp khỏi rồi, chỉ cần thực hiện điều trị đúng đắn thôi.
Hắn hôn mê lâu như vậy… có lẽ là đang ngủ, đang nghỉ ngơi. Dạo này hắn đã quá mệt mỏi rồi.
Chỉ cần cô vui, hắn cũng sẽ vui, vì thế bệnh tình sẽ dần hồi phục.
Còn rất nhiều điều nữa…
Cô bây giờ đã đặt niềm hi vọng hoàn toàn vào những lời nói ấy, những thời khắc như thế này càng phải suy nghĩ theo chiều hướng tích cực.
Nhưng sao có chút cảm giác khó chịu…
Những lời nói biểu hiện hay ho tốt đẹp về bệnh trạng của Diệp Cẩn Ninh, thâm sâu bên trong lại là trái ngược hoàn toàn.
Thi Ngôn, xin lỗi! Đã lợi dụng sự tin tưởng của cô… Và đây sẽ là lần cuối cùng, xin hãy tha thứ!
Cô đi đến gần cạnh Diệp Cẩn Ninh, đưa một tay áp vào má hắn, tay còn lại nắm chặt lấy bàn tay hắn.
“Thật tốt quá, tôi còn có thể nhìn thấy được anh.”
“Phong Gia Lụy nói bệnh của anh tiến triển tốt hơn rồi, sao anh vẫn còn ngủ như vậy.”
“Diệp Cẩn Ninh, tôi lạnh, có thể ôm tôi không…”
Những lời nói này vừa như đang nói người nghe, vừa như đang độc thoại.
Nhưng cô nghĩ, hắn sẽ nghe thấy những lời cô nói mà!
Thi Ngôn ngồi dưới sàn lạnh lẽo khẽ hát một bài hát, là bài hát của nhiều năm trước đó.
Vẻ như đã mệt, cô đã ngủ thϊếp đi lúc nào không hay với tư thế nửa ngồi nửa nằm.
Khoảnh khắc này cũng thật đẹp đi, tôi nhớ, người nhớ, chúng ta cùng nhớ!
Diệp Cẩn Ninh cựa nhẹ đầu, sau đó đôi mắt dần hé mở. Bản thân bây giờ chẳng còn chút sức lực gì cả, thật bất lực.
Những ngày hôn mê hắn đã mấy lần phải đối diện với Quỷ môn quan, nhưng không ngờ mình vẫn còn sống mà tỉnh lại thế này.
Nhìn xuống thì thấy cô đang ngồi ngủ, còn tay mình thì bị cầm chặt lấy.
Lời lúc nãy cô nói đúng là hắn có nghe, cứ ngỡ đó chỉ là lời trong giấc mơ, không ngờ là thật.
Diệp Cẩn Ninh ngồi dậy, rút hết những thứ rườm rà trên người ra rồi bước xuống bế cô nằm lên giường, kéo chăn đắp kín người cô. Còn lấy sợi dây chuyền hôm trước đeo vào cho cô nữa.
Mắt vẫn còn nhìn thấy là tốt rồi.
Hắn lấy di động gọi ngay cho Lập Vĩ, “Lập Vĩ, mở cuộc họp báo đi.”
“Chủ tịch,ngài tỉnh rồi… Được thưa chủ tịch, tôi mở ngay.”
Thay đồ chỉnh tề, hắn nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Phóng viên chỉ vừa mới nhận được tin tức đã tập trung đầy đủ tại YN. Người nào người nấy trông có vẻ rất tò mò phấn khởi.
Diệp Cẩn Ninh trước giờ rất ít khi mở họp báo, bây giờ lại mở chắc chắn có chuyện hệ trọng.
“Xin chào, hôm nay mở họp báo tôi chỉ muốn thông báo một vài chuyện.
Tập đoàn YN từ nay chủ tịch sẽ không còn là Diệp Cẩn Ninh tôi nữa, vị trí đó sẽ thuộc về vợ tôi, Thi Ngôn. Tuy cô ấy ít hiểu biết về lĩnh vực này, nhưng mong mọi người nhớ, Thi Ngôn là vợ Diệp Cẩn Ninh.
Còn về Diệp Thị cũng đã về tay chủ cũ, cũng có một số thay đổi. Trợ lý của tôi, Lập Vĩ sẽ là chủ tịch, thay tôi đảm nhiệm quyền quản lý, cậu ấy đã theo tôi nhiều năm, thế nên tôi hay cậu ấy quản lý đều không quan trọng. Còn về đại cổ đông thì vào sự kiện lần trước tôi cũng đã nói rồi, vẫn là chủ tịch YN, Thi Ngôn.
Các công ty lớn nhỏ khác tôi cũng đã sắp xếp xong hết rồi, từ nay Diệp Cẩn Ninh tôi sẽ không còn thân phận gì trên thị trường này nữa. Mong hãy nhớ.”
“Chủ tịch Diệp, đây thật sự là một chuyện rất lớn. Còn ngài sẽ thế nào?”
Diệp Cẩn Ninh cười cười, “Tôi? Tôi sẽ ‘đi bán muối’(*).”
“Tôi trước giờ chưa cầu xin ai chuyện gì, lần này hi vọng mọi người không gây khó dễ cho Thi Ngôn, có chuyện gì cũng đừng làm phiền đến cô ấy, để cô ấy được sống vui vẻ.”
“Tôi chỉ muốn nói nhiêu đó thôi, cảm ơn.”
Diệp Cẩn Ninh nói xong liền rời khỏi, căn dặn Lập Vĩ chuẩn bị hết tất cả những thứ cần chuẩn bị.
Đúng là già thật rồi, mới nói có mấy câu mà mệt mỏi quá.
Hắn trở về bệnh viện, chuyện cuối cùng hắn làm bây giờ là ‘diễn’.
Thi Ngôn đã dậy rồi, vừa mở mắt đã thấy mình nằm trên giường và không thấy hắn đâu.
Trên cổ như có thứ gì đó lành lạnh, cô đưa tay lên sờ mới phát hiện đó là một sợi dây chuyền có mặt là chữ YN.
Diệp Cẩn Ninh đi đâu rồi, hắn tỉnh rồi ư?
Cô xuống giường vội vàng đi tìm hắn, nhưng vừa ra tới cửa đã thấy hắn đang đi đến.
Tự nhiên thấy thật nhẹ nhõm, Thi Ngôn nở nụ cười ngọt ngào chạy nhanh đến tay vòng qua eo ôm chầm lấy hắn.
Với thể lực của hắn bây giờ lại bị một lực mạnh như thế ập đến, đương nhiên sẽ có hơi chao đảo.
Diệp Cẩn Ninh ôm chặt cô lại, “Ôm thế này, còn lạnh không?”
Đi bán muối(*): Sở dĩ có từ này là vì nông dân làm muối đem bán người ta gọi là diêm dân, mặt khác từ diêm dân trong từ Hán - Việt có thể hiểu là dân được sự cai quản của Diêm Vương. Bởi thế người ta mới chơi chữ gọi đùa là đi bán muối. Ý là hắn sắp đi chầu Diêm Vương đó!