Phụ nữ là để yêu thương…
Phải, điều đơn giản này hắn đương nhiên biết chứ.
Diệp Cẩn Ninh không nói gì mà xoay người rời đi.
Hắn vừa ra tới xe thì cười phá lên.
Tốt, tốt lắm Thi Ngôn. Cô chẳng thể mang thai được nữa, vậy là sau này hắn sẽ tha hồ phát tiết mà không cần biện pháp phòng tránh nào cả!
Lái xe trực tiếp về nhà, Diệp Cẩn Ninh thong dong đi thẳng lên tầng.
Hỏi hắn có mất con rồi có buồn không?
Không cần hắn trả lời, vì căn bản hắn chính là loài động vật vô tình, máu lạnh nhất.
Diệp Cẩn Ninh vào phòng đã thấy Thi Ngôn mặt mày tái nhợt nằm nghỉ trên giường. Bất giác hắn cau mày, người phụ nữ này sao lại yếu thế cơ chứ, chi ít mẹ cô Lâm Nhược Tuyết hơn còn cô gấp trăm lần.
“Thi Ngôn, tôi xin lỗi.”
Xin lỗi? Hắn xin lỗi vì chuyện gì…
Thi Ngôn chỉ mới thϊếp đi được một lúc, cô vốn rất nhạy cảm với những thứ liên quan tới hắn. Vì vậy khi hắn vừa bước vào thì cô đã tỉnh rồi.
Diệp Cẩn Ninh nói xin lỗi? Lời xin lỗi đầu tiên của hắn cô nghe được từ khi quen biết tới giờ.
“Xin lỗi vì hại cô mất con.
Xin lỗi vì ép cô uống quá nhiều thuốc tránh thai.
Xin lỗi vì đã làm cô không thể mang thai lại được nữa.
Nhưng Thi Ngôn à, cô biết không…”
Đột nhiên im lặng…
Theo thói quen hắn lại tủ rượu lấy loại nặng nhất ra rót vào ly rồi nhấp một ngụm.
Loại rượu này hắn đã bỏ cả tiền tỉ ra mua về đúng là không uổng phí chút nào, rất chi là kí©ɧ ŧɧí©ɧ…
“Cô không mang thai được nữa tôi rất vui. Ít ra thì trên thế giới mãi mãi sẽ chẳng thể tồn tại thứ nghiệt chủng mang danh cháu ngoại của Lâm Nhược Tuyết. Hoặc lỡ như nếu cô có thai mà là con gái, chưa biết chừng đứa bé đó lại trở thành Thi Ngôn thứ hai. Cho dù nó là con tôi đi chăng nữa.”
Thi Ngôn ngồi bật dậy, l*иg ngực phập phồng muốn nở tung.
Hắn đích thị là một tên cầm thú không hơn không kém. Sao hắn lại có thể nghĩ đến một việc bỉ ổi vô liêm sỉ vậy chứ!
“Diệp Cẩn Ninh, ông là tên khốn!”
“Tên khốn? Tôi nghĩ chuyện này cô đã biết từ sớm rồi mới đúng chứ. Nhưng mà, bây giờ biết cũng chưa phải là muộn.”
Diệp Cẩn Ninh tiến lại chỗ Thi Ngôn, bóp mạnh miệng cô rồi đổ rượu vào.
Cô ho sặc sụa, gương mặt đỏ bừng. Cay, rát, khó chịu quá…
Thực chất cô không hề biết uống rượu, vậy mà lần đầu uống hắn lại cho một loại rượu mạnh như thế làm cô nhất thời choáng váng, đầu óc mơ hồ khó có thể tỉnh táo.
“Yên tâm, cơ thể cô hôm nay sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời tôi thôi.”
Chân tay Thi Ngôn hoàn toàn bị hắn khống chế, men rượu làm cô chẳng còn một chút sức lực nào để phản kháng lại.
Mỗi lần hắn phát tiết là mỗi lần cô bất lực, tuyệt vọng.
Cho đến khi Diệp Cẩn Ninh đang bận bịu thoát y cho cả hai, cô mới được thả lỏng ra một chút.
Phập…
Phần ngực đột nhiên truyền tới một cơn đau nhói, tiếp theo là thứ chất lỏng tanh ấm trào ra.
Hắn cúi xuống đã thấy cây kéo trọn vẹn cắm vào ngực mình, kèm theo cán cầm là đôi tay nhỏ run run đang đẫm máu.
Tĩnh lặng vài giây, Diệp Cẩn Ninh cười khẩy nhìn vào đôi mắt đầy hoảng loạng đó.
“Sáu năm rồi, cô vẫn như ngày nào, không thay đổi gì nhỉ? Vẫn dùng đúng một cách thức muốn gϊếŧ tôi như vậy. Chỉ có điều, lúc trước là dùng dao, bây giờ là dùng kéo…”
Mà lần nào cô cũng chọn ngay vị trí chí mạng, là phần ngực!
Cô không kìm chế được sự run rẩy của cơ thể, chỉ là nhất thời sợ hãi mà với lấy cây kéo ở đầu tủ… rồi đâm hắn.
Giá như hắn nổi cơn thịnh nộ, nổi cơn tức giận đi, có thể làm cô bớt sợ. Nhưng đằng này ngoài đôi mày hắn khẽ nhíu lại thì chẳng còn biểu hiện nào khác cả, trái lại hắn còn cười.
Hai tay vội thả ra nhưng bị hắn chụp lại, ép cô cầm vào cây kéo. Bàn tay lớn của hắn nắm trọn lấy tay cô mà truyền đến cảm giác lạnh đến thấu xương.
Nỗi sợ hãi, mùi tanh của máu, thêm cả không khí lạnh lẽo, không biết từ khi nào mà men rượu trong người cô đã vơi đi ít nhiều.
“Như vậy tôi chưa chết được đâu, cô phải dùng lực mạnh hơn nữa.”
Diệp Cẩn Ninh nói rồi dùng lực tay mình ép lên tay cô, làm cây kéo đâm sâu hơn vào trong.
Hắn biết chứ, như vậy rất có khả năng sẽ nguy hiểm tới tính mạng, thậm chí là mất mạng.
Thi Ngôn cắn chặt răng, nước mắt vô thức trào ra, giống như máu hắn vẫn theo đà tuôn ra vậy…
“Ông điên thật rồi!”
Cô định rút cây kéo ra khỏi, nhưng nó cứng và chặt quá cô không rút ra nổi.
Diệp Cẩn Ninh không còn bất cứ động tĩnh gì nữa, cơ thể bỗng nhiên nặng trĩu, Thi Ngôn bị hắn nằm đè bất động.
Cô ngây người mất vài giây, lần này không giống lần trước, cô đã thành công hạ gục hắn rồi.
Đúng, thành công rồi, nhưng cô không cảm thấy vui. Thời khắc này chẳng có gì khiến cô có thể mỉm cười được nữa, cho dù hắn có chết, hay là không chết.
Lập Vĩ gấp gáp chạy vào đã thấy Diệp Cẩn Ninh bất tỉnh nằm trên người Thi Ngôn. Tuy là thân cận nhưng đây là lần đầu anh ta thấy hắn trong tình trạng thế này.
Lập Vĩ đỡ hắn dậy gọi xe lập tức tới bệnh viện.
Phong Gia Lụy lại mất ngủ thêm một đêm rồi. Diệp Cẩn Ninh rất ít khi gặp phải những sự cố bị thương thế này, mà những lần mắc phải đều có Thi Ngôn đứng sau.
Đúng là phải thừa nhận một chuyện, Thi Ngôn có sức ảnh hưởng với hắn rất lớn. Nếu mà là người khác thì có lẽ đã trở nên thê thảm rồi.
Trong quá trình cấp cứu, Phong Gia Lụy đột nhiên phát hiện cơ thể hắn suy nhược bất thường, nhìn sơ qua lại thấy máu cũng có gì đó bất ổn.
“Lấy ống xét nghiệm máu.”
Vì là bệnh viện có kỹ thuật y tế tiến bộ bậc nhất thành phố, nên không tới nửa ngày đã có đầy đủ các kết quả xét nghiệm.
“Diệp Cẩn Ninh mắc bệnh bạch cầu, hay còn gọi là máu trắng…”