Thi Ngôn cười chua chát. Cả cuộc đời cô đã trải qua biết bao lần sinh tử, ngay cả khi muốn tự tử hay vô tình gặp phải tai nạn đi chăng nữa, cô vẫn không chết.
Phải, cô tin lời hắn nói, cô mà chết thì hắn cũng nhất định lôi được cô về.
Bây giờ đây cô vẫn đang bấp bênh giữa sự sống và cái chết, có lẽ chỉ khi mọi ân oán được giải quyết, mọi chuyện kết thúc hắn mới có thể cho cô một cái chết toại nguyện, cái chết thực sự.
Diệp Cẩn Ninh không nói gì, hắn căn bản sẽ không bao giờ gϊếŧ cô.
Hắn thừa nhận, đúng là những năm trước hắn thực sự diễn rất tốt. Trò chơi yêu đương tự mình vạch ra, tự mình tạo dựng, tự mình diễn xuất, hắn làm quá hoàn hảo, không có bất kì sai sót nào. Từng có một khoảng thời gian hắn đã chìm đắm vào trò chơi tự mình làm ra. Là diễn, hay là thừa nhận đó là sự thật rồi tự lừa mình dối người?
“Có phải hận tôi lắm không?”
“Hận? Phải, tôi rất hận ông, nhưng cũng có thể đó là cái giá tôi phải nhận.”
Diệp Cẩn Ninh quay sang nhìn cô. Rất lâu, rất lâu rồi cả hai không ngồi lại với nhau nói chuyện thế này. Hắn chợt phát hiện cô đã trưởng thành hơn rồi, chín chắn hơn rồi.
Hắn lấy trong túi ra tờ giấy, đó là đơn ly hôn Thi Tâm Bạc đưa. Diệp Cẩn Ninh đọc rõ từng chữ cho cô nghe, sau đó tự tay xé nó thành nhiều mảnh tung sang bên cạnh. “Tôi biết ly hôn với tôi là ước nguyện của cô, nhưng rất tiếc, lại để cô thất vọng rồi. Chuyện ly hôn cô đừng có bất cứ hi vọng nào hết, cho dù tôi không yêu cô, tôi cả đời cũng sẽ không ly hôn.”
Ly hôn hay không ly hôn không quan trọng, cô chỉ biết cho dù còn là vợ chồng hay là người lạ, hắn vẫn sẽ không để cô sống yên ổn.
Diệp Cẩn Ninh đẩy Thi Ngôn xuống giường, đè lên người cô rồi mạnh bạo lột hết những thứ vướng víu trên người cả hai ra.
Sáu năm không chạm vào thân xác này, có biết hắn nhớ lắm không.
Hơn nữa cô đã nói thân thể này cho hắn, mà cô cũng đủ trưởng thành rồi. Vậy là từ nay hắn có thể đường đường chính làm chuyện đó.
Nhưng hắn vẫn sẽ đợi đến ngày cô tự nguyện phục tùng hắn vô điều kiện.
…----------------…
1 tháng trôi qua, Thi Ngôn bị hắn đưa về nhà. Hắn không còn la mắng hay đánh đập gì cô nữa, chỉ là số lần phải lên giường cùng hắn tăng gấp đôi.
Nhưng chỉ hơi lạ một điều, hắn không còn đưa người phụ nữ nào về nữa, ngay cả Tống Tư Lộ cũng chẳng thấy mặt mũi đâu.
Thi Ngôn bước vào thư phòng hắn với thâm tâm nặng trĩu.
Diệp Cẩn Ninh đang phê duyệt văn kiện thì thấy tấm thẻ được đặt trên bàn, cầm lên xem kỹ lại thì đó là ảnh siêu âm.
“Tôi có thai rồi.”
“Ừ.”
“Giữ hay phá?”
“Giữ.”
Hắn muốn giữ? Nhưng…
Thi Ngôn lại đặt tiếp lên bàn hắn một tờ giấy gì đó.
“Tôi phá rồi.”
Hắn ngẩn lên, ánh mắt xẹt qua một tia khó tin.
Phá rồi? Cô phá bỏ đứa bé rồi, cô lại có thể bỏ đi đứa bé chưa thành hình người của mình sao?
Cả hai đều không nói gì, tâm tình đều đang phức tạp như nhau.
Thi Ngôn xoay người rời khỏi phòng.
Phải, cô đến chỉ để thông báo cho hắn biết thôi. Hắn suy nghĩ gì, muốn làm gì cô không muốn quan tâm.
Cô mang thai hai lần, và cả hai lần đều không thể giữ con. Nếu đứa bé đã không có duyên với cô, không có duyên với thế giới này thì sao cứ phải đưa đến vậy chứ…
Để rồi một mình cô phải đau khổ…
Thi Ngôn sắc mặt nhợt nhạt, tiều tụy trở về phòng mà không ngừng buồn nôn. Cô vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo mà cơ thể như bị rút cạn sinh lực vậy.
Cứ nghĩ đến cảnh sinh linh nhỏ bé của mình chưa thành hình người mà đã biến mất trong tầm tay, cô bây giờ chẳng còn sức để làm gì nữa.
Quá trình nạo thai tuy đã được tiêm thuốc tê, nhưng cô vẫn cảm thấy đau, đau vô cùng, gần như trái tim mình cũng bị ai đó cào cấu, xé toạc ra.
Diệp Cẩn Ninh trong mơ từng nói: ‘Con chúng ta nếu là trai, thì chúng ta sẽ tạo thêm một bé gái nữa. Nếu là gái thì chúng ta tạo thêm một bé trai. Còn nếu là sinh đôi, hừm, vậy chúng ta có thể tạo cả một đội bóng.’
Thi Ngôn ôm ngực bật cười. Sao cô lại ngốc đến nỗi đi mơ một giấc mơ dài vậy chứ, một giấc mơ vốn dĩ không bao giờ tồn tại!
Diệp Cẩn Ninh gọi Lập Vĩ điều tra bệnh viện mà Thi Ngôn đã đến phá thai. Hắn phải đích thân tới một chuyến để xác thực.
Hắn vẫn không hiểu, dù hận hắn đến cỡ nào cô cũng không thể tự tay gϊếŧ con mình được. Nhưng lỡ như đúng thật là vậy, duy nhất một lý do vì bố đứa bé là Diệp Cẩn Ninh nên mới làm như thế…?
“Diệp tiên sinh, cô Thi Ngôn chỉ vừa mang thai được ba tuần. Chúng tôi phát hiện sức khoẻ cô ấy không giống người bình thường, mang thai rất nguy hiểm. Cả việc cô ấy từng phá thai dẫn đến nguy cơ xảy thai lên hơn 90%. Có phải lúc trước cô Thi Ngôn dùng rất nhiều thuốc tránh thai không?”
“Phải.”
Sáu năm trước, mỗi lần hắn phát tiết đều bắt cô phải uống thuốc tránh thai. Trung bình trên một tháng hắn làm hơn chục lần, số lần cô phải uống đã vượt quá mức chỉ tiêu.
“Liều lượng thuốc tránh thai quá nhiều đã gây hại đến sức khoẻ cô ấy đến mức nghiêm trọng. Uống nhiều quá sẽ gây phản tác dụng, mà cơ thể cô Thi Ngôn vốn đã yếu nên tác dụng tiêu cực của thuốc phản ngược lại. Chúng tôi đã chia ra hai trường hợp. Trường hợp một, thai phụ mang thai nhưng đứa bé không thể sống được. Phải phát hiện kịp thời phẫu thuật bỏ đứa bé đi, nếu để muộn thì thai phụ sẽ chết. Trường hợp hai, thai phụ mang thai, có thể sinh nở nhưng rất khó khăn, đứa bé sinh ra thì phải chịu ảnh hưởng rất nhiều, như dị tật, chết não,… Trường hợp này chỉ xảy ra khi dùng thuốc tránh thai không vượt quá mức cho phép.
Diệp tiên sinh, cô Thi Ngôn đã rơi vào trường hợp một. Nên đội ngũ bác sĩ của tôi đã hết lời khuyên ngăn cô ấy bỏ đứa bé đi trước khi mọi chuyện quá muộn. Và có thể sau này cô ấy không thể mang thai được nữa.
Phụ nữ khi mất con sẽ rất buồn, có khi sẽ nghĩ quẩn. Diệp tiên sinh, ngài nên để ý cô ấy nhiều hơn, đừng để cô ấy buồn bã hay khóc nhiều quá, sẽ lại ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Tôi cũng đáng tuổi bố ngài, tôi khuyên nên giữ chắc những gì bản thân đang có. Đừng để đến khi mất đi rồi mới cảm thấy hối tiếc.
Ngài là nhân vật lớn, tôi không dám đắc tội. Tôi chỉ muốn nói một lời nữa thôi. Diệp tiên sinh, phụ nữ là để yêu thương.”