Bệnh Mỹ Nhân

Chương 15: Cùng tẩm

Hơi nóng bốc lên.

Diệp Vân Lan nhắm mắt dựa vào thùng nước tắm, mỏi mệt tích tụ cả một ngày phảng phất như hòa tan trong làn nước ấm nóng.

Y mơ màng sắp ngủ, lại nhớ tới Thẩm Thù đang ở trong phòng chờ y, miễn cưỡng xốc mí mắt, rũ mắt nhìn mặt nước giao hòa cùng ô tảo*, ánh lên một gương mặt bị nóng đến hồng hào.(*lá nấu nước tắm.)

Diện mạo y giống mẫu thân.

Gương mặt này, có bảy tám phần giống mẫu thân y.

Đã có vô số thời điểm, Diệp Vân Lan hy vọng bản thân không có được khả năng nhìn qua liền nhớ.

Chỉ có như thế, y mới không bị những cơn ác mộng hỗn độn rối ren kia dây dưa mãi, mà những ký ức y vất vả lắm mới áp xuống được, sẽ không vì vài ba câu lơ đãng hay cảnh vật quen thuộc ngẫu nhiên, liền lần nữa hiện lên trong đầu y, không vứt được.

Y nhìn ảnh ngược trong nước một lát, bỗng nhiên duỗi tay vẫy đi hình ảnh kia, đứng dậy ra khỏi thùng tắm, lại dùng khăn tắm lau khô mái tóc dài, mặc quần áo rồi trở về phòng ngủ.

Trong phòng thấp ánh nến mong manh.

Y thả nhẹ bước chân, còn chưa đi đến mép giường, đã thấy thiếu niên thò đầu ra từ ổ chăn, nhẹ nhàng chớp chớp mắt nhìn y.

Trong lòng y hơi mềm xuống, phiền muộn tích tụ nơi l*иg ngực đã nhẹ đi vài phần.

“Đã chờ rất lâu sao?” Diệp Vân Lan nhẹ giọng hỏi.

“Không có.” Bộ dáng Thẩm Thù vẫn thập phần có tinh thần, “Sư tôn không ở đây, ta ngủ không được, mới vừa rồi vẫn luôn tu luyện…… Khẩu quyết sư tôn dạy cho ta.”

Ánh mắt Diệp Vân Lan nhu hòa, nhưng lại nhẹ mắng, “Ở tuổi này của ngươi, nghỉ ngơi không đủ, về sau sẽ không cao được, đến lúc đó muốn hối hận thì đã muộn.”

“…… Nhưng mà lớn lên quá cao, thì không thể dựa vào lòng ngực sư tôn.” Thẩm Thù lại nghiêm túc nói, “Như vậy…… Cũng rất tốt.”

“Ba hoa.” Diệp Vân Lan gõ gõ trán hắn, “Nếu sau này ngươi gặp người mình thích, chẳng lẽ còn muốn dựa vào ngực cô nương đó sao, để người ta sủng ngươi chiều theo ngươi, mà không phải ngươi ôm nàng, che chở nàng?”

Thẩm Thù nhấp môi, rầu rĩ nói: “Ta không cần cô nương, ta chỉ cần sư tôn.”

Nghe vậy, Diệp Vân Lan bất đắc dĩ bật cười, “Ta thật đã quên, lấy tuổi tác này của ngươi, bây giờ cũng không hiểu này đó. Đợi ngươi lớn rồi sẽ biết, tình yêu trên thế gian, dù ngươi nói muốn hay không, cũng khó có thể cự tuyệt được.”

Y không nói nữa, ngồi ở mép giường, xoa xoa đầu thiếu niên, “Mau ngủ đi. Vi sư…… Luôn ở đây.”

Thẩm Thù cọ cọ tay y, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Y rũ mắt nhìn chăm chú Thẩm Thù một lát, thấy thiếu niên đã an phận ngủ, mới lấy Khuyết Ảnh Kiếm trên đầu giường, đặt trên đầu gối, bắt đầu chậm rãi chà lau.

Lau kiếm là việc mà mỗi ngày y đều phải làm.

Kiếm như nửa phần cơ thể của kiếm tu, cần phải thường xuyên giao lưu. Mặc dù Diệp Vân Lan đã đại thành kiếm đạo, cũng không thể bỏ qua việc làm này.

Sau khi lau xong kiếm, thiếu niên đã ngủ say, nằm trên giường, thực an tĩnh.

Ánh trăng xuyên qua bệ cửa sổ chiếu vào phòng, biển hoa ngoài cửa sổ lay động.

Trước khi trọng sinh, có lẽ Diệp Vân Lan cũng không nghĩ tới, cuộc đời này của y lại có một người thân cận như vậy ở bên cạnh, thậm chí là…… Ngủ cùng nhau.

Cảm giác cũng không tệ.

Đầu tóc hơi ướt sau khi tắm gội dần khô lại, y chậm rãi thu kiếm vào vỏ, nghiêng người nằm trên giường, động tác thật nhẹ nhàng.

Từ sau khi bị thương, y liền thập phần mệt mỏi, luôn muốn ngủ, chưa quá một phút, đã đi vào giấc mộng.

Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu khẽ mơ hồ.

Trong phòng yên tĩnh.

Thẩm Thù vốn nên ngủ, lại chậm rãi mở mắt.

Hắn nghiêng đầu, nhìn dung nhan người ngủ say bên cạnh.

Đã nhiều ngày nay, hắn sớm đã phát giác, thời điểm người này ngủ, mày vẫn luôn nhíu chặt, trằn trọc, phảng phất như bị ác mộng quấn quanh, làm người ta không nhịn được muốn duỗi tay vuốt ve mày y.

Nhưng hắn không dám thật sự duỗi tay, sợ làm đối phương tỉnh giấc, chỉ có thể dùng ánh mắt chậm rãi miêu tả thụy nhan người nọ.

Nhìn vài lần, hãy còn thấy không đủ, nên đã chống khủy tay, bắt đầu đếm từng sợi mi của đối phương.

Nếu là ban ngày, hắn tuyệt đối không dám làm càn như vậy, sợ người này phát hiện vật mà hắn đã giấu giếm bấy lâu, chỉ có thể dựa vào màn đêm, phóng túng áp lực trong lòng.

Hắc ảnh vặn vẹo lan tràn từ mặt đất đi lên, dừng trên khung giường khắc hoa, theo hô hấp của Thẩm Thù đong đưa lay động.

Ánh mắt hắn càng thêm thâm ám.

Hắn nghĩ, ngày thường người này vẫn luôn thanh lãnh cô tịch, tựa như hoa sen nở rộ trên núi xa, mặc dù trên người thấm máu của hắn, vẫn luôn thanh cao băng khiết, không nhiễm bụi trần .

…… Còn hắn lại trăm phương ngàn kế, miệng đầy dối trá.

Rất nhiều chuyện, hắn đều không nói cho người này biết. Trong đó có một chuyện quan trọng nhất, là thể chất của hắn.

Người nọ chỉ biết hắn là bán thành phẩm Ma Khôi, có cơ hội xoay chuyển, lại không biết, hắn không chỉ là Ma Khôi, mà là trời sinh…… Quái vật.

Bóng ma trên khung giường điên cuồng vặn vẹo.

Nếu người này biết được chân tướng, vẫn sẽ đối đãi tốt với hắn như cũ sao?

Ước chừng sẽ không. Hắn nghĩ.

Sư tôn.

Hắn nỉ non hai chữ này, thoáng tới gần, cúi đầu ngửi mùi hương thanh lãnh ôn nhu trên cổ đối phương.

Sư tôn.

Dưới đáy lòng hắn lại gọi một tiếng, trên gương mặt tái nhợt chậm rãi lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

——

Trời hửng nắng.

Trên khu đất trống trước cửa nhà trúc, Diệp Vân Lan đang dạy Thẩm Thù học kiếm.

Trọc khí trong cơ thể Thẩm Thù chưa được khai trừ, không thể vận khí tu luyện, nhưng chỉ học kiếm thôi thì cũng không sao.

“Kiếm đạo có năm cảnh, là Khí Túng, Ngưng Ý, Tông Sư, Tiểu thừa, Đại Thừa.” Diệp Vân Lan giảng giải nói.

“Sư tôn,” Thẩm Thù đặt nghi vấn, “Lúc trước ngươi nói với ta…… Tu hành có chín cảnh, mà nay lại nói, kiếm đạo có năm cảnh. Ta không hiểu lắm, cảnh giới tu hành và cảnh giới kiếm đạo, rốt cuộc thì cái nào…… Quan trọng hơn?”

“Chín cảnh tu hành, đại biểu cho không gian tu sĩ rèn luyện bản thân ở thiên địa, là quá trình từ phàm tục đến siêu thoát. Năm cảnh kiếm đạo, đại biểu cho khả năng lĩnh ngộ sâu hay cạn của tu sĩ đối với kiếm đạo.”

“Nếu ngươi hỏi cái nào quan trọng hơn……” Diệp Vân Lan nhàn nhạt nói, “Căn cơ của tu vi chính là, nếu thân thể phàm nhân không trải qua rèn luyện, thì cũng chỉ là một túi da trăm năm. Chỉ là, nếu muốn đến đăng tiên Thuế Phàm cảnh, chỉ dựa vào tu vi tích lũy, lại không đủ.”

Thần sắc Thẩm Thù vẫn có chút huyễn hoặc.

“Ta nói một cái ví dụ cho ngươi nghe.” Diệp Vân Lan nói, “Tông chủ Thiên Tông Tê Vân Quân…… Hiện giờ đã đến Thuế Phàm cảnh, nhưng trước khi hắn chạm đến Thuế Phàm cảnh, kiếm đạo đã tới Đại Thừa. Nếu không, hắn căn bản không thể thuận lợi vượt qua Thuế Phàm kiếp.”

Thẩm Thù bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi.”

Diệp Vân Lan: “Hiểu rồi thì tốt. Hiện tại, ngươi dùng kiếm cho ta xem.”

Thẩm Thù gật đầu, nghe lời làm theo.

Diệp Vân Lan đứng bên cạnh quan sát. Lúc ở bên trong phòng dược, y cũng đã thể nghiệm được kiếm pháp trong tay Thẩm Thù, chẳng qua khi đó phòng giam quá tối, bây giờ nhìn xem, lại nhìn ra càng nhiều vấn đề.

Dù cho động tác của Thẩm Thù nhanh chóng lại hữu lực.

Nhưng sợ rằng trước kia hắn chưa từng chạm qua kiếm.

“Kiếm tu chấp kiếm, cần tĩnh tâm, ngưng thần, cánh tay nối liền với kiếm, tâm hòa vào kiếm, đây là nhập môn kiếm đạo.”

“Khi cầm kiếm, hổ khẩu phải áp vào thân kiếm, năm ngón tay cùng các đốt ngón tay phải bám chặt vào chuôi kiếm…… Như vậy.”

Diệp Vân Lan đi đến phía sau lưng Thẩm Thù, cúi người cầm tay hắn, cẩn thận điều chỉnh tư thế cho hắn.

Thân hình Thẩm Thù hơi cương lên, “Sư tôn……”

Diệp Vân Lan dẫn năm ngón tay hắn nắm chặt lên chuôi kiếm, nghe vậy thì quay đầu nhìn hắn, “Sao vậy.”

Dung nhan ngưng sương đôi tuyết kia ở ngay trước mắt, khoảng cách chỉ khoảng nửa tấc, da thịt tẩm trong nắng sớm, gần như trở nên trong suốt.

Hàng mi dài kiều quý, như cánh bướm muốn chắp cánh bay.

“Không có gì,” Thẩm Thù nói giọng khàn khàn, “Ta chỉ là nghĩ…… Bản thân phải đến bao giờ…… Mới có thể có được kiếm pháp xuất sắc như sư tôn.”

“Tu hành kiếm đạo chủ yếu là cần cù, tiếp theo là giác ngộ.” Diệp Vân Lan nói, “Khi ta vừa mới bắt đầu học kiếm, mỗi ngày đều vung kiếm vạn lần, cực kì vất vả. Ngươi có thể bắt đầu làm như thế.”

Còn nói đến giác ngộ, y lại không có biện pháp dạy cho Thẩm Thù.

Kiếm đạo của y từng bị hủy đi hoàn toàn một lần, ấn theo lẽ thường mà nói, cả đời của y cũng không thể bước lại trên con đường kiếm đạo nữa.

Sau đó y lại rơi vào con đường chết, phải chịu trăm năm tra tấn trong tháp Phù Đồ, mới từ vô tận thống khổ giác ngộ ra.

…… Thẳng cho đến khi y đại thành kiếm đạo, người nọ đã chết.

Cả đời y nhận hết khinh thường sợ hãi từ thế nhân, dù cho kiếm pháp xưng tôn, trước sau vẫn độc thân độc hành.

Mà Thẩm Thù còn trẻ tuổi như vậy.

Không nên học theo y bước trên con đường kia.

Thiếu niên nghe y nói xong, không do dự, liền nói: “Được.”

Biết tính tình hắn bướng bỉnh, Diệp Vân Lan không khỏi nhắc nhở, “Vung kiếm vạn lần không phải là chuyện dễ, lúc mới bắt đầu, ngươi có thể vung mỗi ngày 3000 lần trước đã, sau đó chậm rãi thích ứng rồi dần nâng lên.”

Thẩm Thù nghiêm túc gật đầu.

Diệp Vân Lan lại nói: “Cơ sở của kiếm thuật, là động tác ra chiêu phải đúng thời cơ. Nếu được thì trong lúc diễn luyện vung kiếm, hãy tìm kiếm điểm tốt mà xuất lực, như vậy sẽ tạo ra nhát chém vững chắc nhất. Ngươi xem một chút.”

Y rút Khuyết Ảnh Kiếm, nắm trong tay, nghiêng kiếm trên không trung.

Vạt áo tung bay, ánh mắt hẹp dài đạm mạc lộ ra một cổ sắc bén đến bức người, viên huyết hồng ngọc dưới đuôi mắt kia cũng phảng phất như có ngọn lửa nhảy nhót.

Vung kiếm, chém, đâm tới,… Khuyết Ảnh Kiếm trong tay y phảng phất như không có trọng lượng, rõ ràng đều là những chiêu kiếm vô cùng tự nhiên giản dị, lại như kiếm khí ngất trời, không thể chê vào đâu được.

Có gió thổi qua, vô số cánh hoa bay múa quanh người y.

Lúc cánh hoa rơi về đất mẹ, đều đã bị cắt làm hai nửa.

Đồng thời trong lúc dùng kiếm, thanh âm thanh lãnh của Diệp Vân Lan cũng vang lên.

“Lúc đâm thẳng trường kiếm, cổ tay bất động, cánh tay phát lực, tâm hợp cùng kiếm, tùy ý động khí; còn khi chém, khuỷu tay nâng lên, ngưng ý khí……”

Y đang giảng giải một số điểm cần lưu ý, bỗng nhiên nhíu mày, thu kiếm vào vỏ, nghiêng người nói với Thẩm Thù: “Trước hết ngươi cứ ở đây suy ngẫm một hồi, tiêu hóa hết những lời ta nói. Ta rất nhanh sẽ trở về.”

Thẩm Thù lúc này mới chậm rãi lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: “Vâng.”

Diệp Vân Lan lập tức xoay người xuyên qua biển hoa, hướng vào rừng trúc.

Y sớm đã cảm nhận được có người trong rừng trúc, lại lười để ý, nhưng mới vừa rồi khi y dùng kiếm, ánh mắt đối phương lại quá mức nóng bức, không thể xem nhẹ.

Ngày thường nếu có người đến nơi hẻo lánh này, Diệp Vân Lan chỉ nghĩ đến một người.

Dung Nhiễm.

Y ngưng mi nắm Khuyết Ảnh Kiếm trong tay, lại bỗng nhiên nghe được trong rừng trúc phía trước truyền đến một âm thanh.

“Xa có giai nhân nhẹ nhàng múa, nghi là Lạc Thần đến thế gian, hạnh đến cùng ta chi tướng thấy, tâm hồn phiêu phiêu dục đăng tiên……”

Diệp Vân Lan: “……”

Có thể ngâm ra loại câu thơ dầu mỡ thế này, hẳn là không phải Dung Nhiễm.

Y cất bước đi qua, nhìn thấy thấp thoáng bên trong lá trúc, có một thanh niên một thân áo vải nâu, cúi đầu ngồi xổm trên mặt đất không biết đang làm gì.

Ánh mắt cực nóng ban nãy hẳn là phát ra từ người này.

“Ngươi đang làm gì?” Diệp Vân Lan bỗng nhiên mở miệng.

Trần Tiện Ngư bị dọa đến nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Vân Lan, biểu tình lại ngơ ngẩn, ngơ ngác nói: “Lạc Thần……”

“Lạc Thần?” Diệp Vân Lan nhíu mày.

“Lạc, không, không đúng, Diệp sư đệ…… Ta, ta vừa mới vẽ tranh.” Trần Tiện Ngư có chút nói lắp.

“Vẽ tranh?” Thanh âm Diệp Vân Lan vẫn lãnh đạm như cũ.

“Đúng vậy, vẽ tranh, ta đang vẽ……” Trần Tiện Ngư nhìn chung quanh, tròng mắt chuyển động, “Cây trúc! Ta vẽ trúc ở đây!”

Diệp Vân Lan mặt vô biểu tình nhìn Trần Tiện Ngư. Y nhớ rõ mình đã gặp người này ở sườn núi, y còn giúp đối phương nhặt tập tranh.

Lúc ấy chưa đánh giá kỹ càng, nay mới phát giác, người này trông có vài phần quen thuộc.

—— cùng với người mà y nghĩ cả đời này không nên gặp lại, có vài phần giống nhau.

Ngữ khí không khỏi càng thêm lãnh đạm, “Nếu chỉ là vẽ trúc, vì sao phải lén lút ở đây?”

Trần Tiện Ngư ấp úng.

Diệp Vân Lan: “Nơi đây cách chỗ ta ở không xa, ta là kiếm tu, khi tập kiếm không muốn bị người quấy nhiễu. Rừng trúc này rất rộng lớn, có thể làm phiền ngươi tìm chỗ khác vẽ không?”

Nghe vậy, Trần Tiện Ngư tức khắc mặt ủ mày ê.

“Diệp sư đệ, tuy cây trúc trong rừng này rất nhiều, nhưng lại chỉ có một gốc trúc thúy đuôi phượng hoàng, tư thái vô cùng đẹp đẽ, làm người ta quên thế tục. Nếu ta đi nơi khác, sao có thể tìm được một cây trúc khác đẹp như vậy để vẽ chứ?”

Trúc thúy đuôi phượng hoàng, là trúc trung thánh phẩm. Đã bị diệt sạch từ vạn năm trước.

Người này hiển nhiên đang bịa đặt lung tung.

“Rừng trúc này sao lại có trúc thúy đuôi phượng hoàng?” Diệp Vân Lan lạnh lùng nói.

“Diệp sư đệ, ngươi vẫn chưa nghe ra sao?” Da mặt Trần Tiện Ngư ửng đỏ, quyết định bất chấp tất cả, “Ta vốn dĩ không vẽ cây trúc gì hết, mà là…… Mà là Diệp sư đệ ngươi nha.”

“Từ ngày ấy thấy đệ ở Vấn Đạo Pha, ta đã thật lâu không thể quên sư đệ. Đã chờ rất lâu ở đây, mới có thể gặp ngươi, không nhịn được được muốn vẽ một bức.”

“Ta tên là Trần Tiện Ngư, ở tông môn có ngoại hiệu, gọi là ‘Họa si’, thường vẽ tranh cho các sư huynh sư tỷ, chứ không phải là…… lén lút gì đó đâu.”

Nói đến vẽ tranh, Trần Tiện Ngư nói chuyện càng lưu loát, “Sư đệ, ngươi cũng biết đệ nhất mỹ nhân tu chân giới Từ Thanh Nguyệt nhỉ? Năm đó hắn múa một khúc kiếm vũ liền nổi tiếng thiên hạ, ta vẫn luôn cho rằng thế gian không người nào có thể siêu việt hơn, cho đến hôm nay ta thấy sư đệ dùng kiếm, mới biết ta sai rồi.”

“Nếu sư đệ có thể để ta vẽ một bức tranh hoàn chỉnh cho ngươi, đợi bức họa này truyền ra ngoài, chỉ sợ cái danh đệ nhất mỹ nhân tu chân giới liền sẽ đổi chủ, sẽ có vô số người vì ngươi cuồng si……”

“Ta không hy vọng có bất kì bức họa nào lưu lại thế gian.”

Lời nói của Diệp Vân Lan, như một thùng nước đá dội tỉnh Trần Tiện Ngư. “Vì sao?”

“Không có ý nghĩa gì.” Diệp Vân Lan hờ hững nói.

Trần Tiện Ngư: “Sao lại không có ý nghĩa? Nhân sinh hậu thế, ai không muốn lưu lại dấu vết ở năm tháng sông dài, như thế, mới không uổng công sống một đời cùng thiên địa……”

Diệp Vân Lan nói: “Ta không muốn.”

“Nhưng mà……” Trần Tiện Ngư còn muốn nỗ lực khuyên bảo một chút.

Diệp Vân Lan chỉ nói: “Trần sư huynh, mời trở về cho.”

Trần Tiện Ngư nhìn biểu tình chán ghét trên gương mặt người này, biết bản thân đã hoàn toàn chọc mỹ nhân ghét bỏ, còn không thể khuyên bảo được.

Hắn nhăn mặt buồn khổ.

Mỹ nhân như vậy, nếu không thể vẽ được bức họa đặt vào sách mỹ nhân của hắn, chỉ sợ cuộc đời này của hắn đều không được yên giấc.

Thời điểm Diệp Vân Lan trở lại nhà trúc, đã thấy Thẩm Thù đang cầm mộc kiếm khoa tay múa chân.

“Sư tôn đi làm gì vậy?” Thấy y trở về, Thẩm Thù tò mò hỏi.

Diệp Vân Lan nhàn nhạt nói: “Đuổi một con chuột tre.”

Thẩm Thù chớp chớp mắt, không hỏi nhiều.

Diệp Vân Lan nhìn sắc trời vẫn còn sớm, liền nói: “Tới đây, ta dạy cho ngươi mấy thức kiếm pháp.”

Đôi mắt Thẩm Thù đột nhiên sáng lên, “Vâng.”

Diệp Vân Lan lấy ra từ trong trí nhớ vài thức kiếm pháp mà y sưu tầm được từ bài giảng của đệ tử Thiên Tông.

Tính ra y không dùng kiếm pháp này đã 200 năm, nhất thời có chút mới lạ, múa may vài cái mới thành thục lại.

Lại thấy Thẩm Thù bên cạnh học theo động tác của y, như vậy một hồi, thế nhưng cũng học được bảy tám phần.

Diệp Vân Lan bỗng nhiên ý thức được, không chỉ là trận thuật, Thẩm Thù cũng có thiên phú rất tốt trên kiếm đạo.

Sự thật chứng minh quả nhiên như thế.

Đại bộ phận kiếm pháp chỉ cần y làm mẫu qua một lần, Thẩm Thù liền có thể học được hơn phân nửa, nghe giảng lại sâu thêm vài phần, liền không tìm được lỗi sai.

Dạy rồi lại dạy, Diệp Vân Lan nổi lên một chút hứng thú.

Đợi sau khi dạy xong một bộ kiếm pháp, y không rút Khuyết Ảnh Kiếm nữa, mà chỉ cúi người nhặt một đóa hoa trên mặt đất.

“Muốn thử học kiếm pháp mới không?”

Thẩm Thù gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, “Muốn!”

Đáy mắt Diệp Vân Lan phiếm ra một chút ý cười, “Vậy xuất kiếm.”

Thầy trò hai người giao thủ ngay trước nhà trúc.

Hai thân hình một cao một thấp đan xen.

Thiếu niên sử dụng kiếm đã tốt hơn rất nhiều, tuy trong mắt y vẫn thấy rất nhiều sơ hở, nhưng cũng khiến y cảm giác được một chút áp bách đã từ lâu rồi không cảm thụ qua.

Hồi lâu, thân ảnh hai người dừng lại.

Sắt mặt Thẩm Thù đỏ bừng, đầy mặt đều là mồ hôi, nhưng ánh mắt hắn lại mang theo hưng phấn.

Diệp Vân Lan tuy vẫn luôn không vận dụng toàn lực, mồ hôi cũng ướt đẫm cả lưng, quần áo dính sát trên lưng.

Mồ hôi dọc theo gương mặt từng giọt chảy xuống. Y thở dốc, cố hô hấp vững lại.

Mắt thấy Thẩm Thù còn muốn tiếp tục, không thể không bất đắc dĩ hô lên:

“Dừng được rồi.”

Thẩm Thù hơi dừng động tác, “Sư tôn?”

“Hôm nay tới đây là được.” Diệp Vân Lan nâng tay áo lau mồ hôi trên mặt.

Y cảm giác ngực ẩn ẩn đau, nhưng không mảy may biểu lộ ra mặt, chỉ nói: “Ngươi mới vừa rồi dùng kiếm, có mười bảy chỗ sơ hở, ta sẽ nói cẩn thận lại cùng ngươi.”

Thẩm Thù nhìn thân hình đơn bạc đầy mồ hôi của người trước mắt, cùng với mặt mày mệt mỏi, bỗng nhiên nói: “Không bằng…… Ta đi nấu nước cho sư tôn tắm gội, sư tôn nghỉ tạm một lát đã, sau đó lại nói với ta. Vừa lúc, ta cũng rất mệt.”

Diệp Vân Lan trầm ngâm một hồi, y xác thật rất mệt mỏi, “Như vậy cũng được. Bất quá ngươi không cần phải đi nấu nước. Ta nhớ rõ ở Nhạn Hồi Phong có hồ nước nóng, ngâm trong đó, có thể khơi thông gân cốt, lúc này cũng rất thích hợp, ngươi đi cùng ta. Chúng ta vừa ngâm vừa nói.”

Vừa ngâm…… Vừa nói?

Thẩm Thù cứng đờ người.

Diệp Vân Lan thấy hắn không đáp lại, hỏi: “Thế nào?”

Thẩm Thù hoàn hồn.

“Không, không có gì. Sư tôn…… Chúng ta đi thôi.”

——

Trần Tiện Ngư lắc lư trên đường trở về phủ, vừa đi, vừa ngâm Lạc Thần phú ghi lại trên sách cổ.

“…… Phảng phất hề nhẹ vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề lưu phong chi hồi tuyết. Vai như tước thành, eo như ước tố. Duyên cổ tú hạng, hạo chất lộ ra……”

Chợt nghe một tiếng kêu khẽ: “Trần Tiện Ngư! Ban ngày ban mặt. Trên mặt lộ ra biểu tình đáng khinh như thế, ngươi lại lén lút nhìn trộm vị sư tỷ nào rồi?”

Trần Tiện Ngư theo bản năng ôm chặt tập tranh trong lòng ngực, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta chưa làm gì cả, Tiểu Uyển sư tỷ, ngươi buông tha cho ta đi. Huống chi ta cũng không lén lút, chỉ là hội họa, hội họa chi đạo đó hiểu không? Ngươi không thấy Doãn sư tỷ các nàng xem qua tranh ta vẽ, cũng đều sôi nổi bảo ta vẽ đẹp sao.”

“Ta phi, cái gì mà ‘Họa si’, rõ ràng là hoa si!” Lâm Tiểu Uyển căm giận nói, bỗng nhiên nheo đôi mắt lại, “Ta thấy ngươi lần trước sau khi gặp Diệp sư đệ, liền tâm thần không yên, lúc nãy chẳng lẽ là đi quấy rầy Diệp sư đệ?”

“Làm gì có đâu.” Trần Tiện Ngư ngượng ngùng nói, lòng bàn chân như bôi dầu, “Ta có việc gấp, phải trở về phủ giải quyết, hẹn gặp lại sư tỷ.”

“Tên háo sắc, ngươi đứng lại đó cho ta!” Phía sau truyền đến tiếng la của Lâm Tiểu Uyển.

Trần Tiện Ngư cất bước chạy như điên.

Thật vất vả mới về được động phủ, hắn lau mồ hôi đầy đầu, nằm liệt trên ghế, trong đầu toàn là người mà hôm nay hắn vất vả lắm mới gặp được.

Hắn thở dài một hơi, nếu có thể vẽ được đối phương thì tốt rồi……

Bỗng nhiên, hắn lấy ra một khối linh ngọc quang mang lập lòe từ trong ngực.

Hắn xem xong tin tức trên linh ngọc, thái dương liền chảy mồ hôi, đôi tay kết ấn, thi triển bí pháp.

Một mặt trên thủy kính mở ra.

Trên thủy kính dần dần hiện ra một bạch y nam tử.

Nam tử ngồi trong đình, sau lưng là một hồ sen xanh.

Một tay hắn cầm con cờ, là đang đánh cờ với bản thân, không hướng nửa phần ánh mắt về phía Trần Tiện Ngư.

Trần Tiện Ngư lại cúi đầu cung kính hô một tiếng, “Huynh trưởng.”

Thời gian trôi đi.

Mồ hôi trên trán Trần Tiện Ngư càng tụ càng nhiều.

Thẳng cho đến khi xong một ván cờ, nam tử mới nghiêng đầu nhìn thủy kính.

Hắn trời sinh đã có một gương mặt thanh tuấn tựa như trích tiên, nhìn kỹ thì có ba phần giống Trần Tiện Ngư.

—— nếu hỏi Trần Tiện Ngư trên đời này hắn sợ nhất là ai.

Chính là huynh trưởng của hắn.

Trần Vi Viễn.