Bệnh Mỹ Nhân

Chương 14: Cắt đuốc

“Tu hành có chín cảnh. Là lục cảnh phàm thân và tam cảnh đăng tiên.”

“Lục cảnh phàm thân, là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Độ Kiếp.”

“Tam cảnh đăng tiên, là Thuế Phàm, Đạp Hư, Thành Tiên.”

Suy xét đến tình huống của Thẩm Thù, Diệp Vân Lan quyết định trước hết nên nói qua thường thức cơ bản.

Đối với đồ đệ duy nhất từ kiếp trước đến kiếp này, y có rất nhiều kiên nhẫn.

Thẩm Thù đã từng rất thiếu thốn, không người dạy dỗ, y sẽ bù đắp thật tốt cho hắn.

Thiếu niên nghe được như thế thì mắt sáng lên, bỗng nhiên tò mò hỏi: “Trên đời này thật sự có tiên sao?”

Diệp Vân Lan ngẩn ra.

Vấn đề này, trên thế gian sợ là khó có người có thể trả lời chuẩn xác được.

Trong sử sách Nhân tộc có ghi lại, trong mấy vạn năm tháng qua đi, cường giả tới Đạp Hư cảnh còn có thể đếm được, mỗi vị đều có một thời tung hoành lộng lẫy.

…… Nhưng lại cơ hồ ngã xuống toàn bộ khi vừa chạm đến Thành Tiên cảnh.

Sở dĩ nói cơ hồ, là bởi vì, từng có một vị Yêu tộc thuộc hoàng thất tu đến Thành Tiên cảnh bị mất tung tích, không giữ lại thi cốt như những người tu hành khác.

Rất nhiều người suy đoán những người đến Thành Tiên cảnh đều đã đi xa, nhưng mà lúc ấy lại không có ai thấy Tiên giới mở cửa, chuyện là như thế nào, ai cũng không rõ.

Mà gần ba ngàn năm qua, cường giả Đạp Hư cảnh không còn xuất hiện trên thế gian nữa.

Trên đời này thật sự có tiên sao?

Mỗi người đều không ngừng hỏi về vấn đề này.

Trường sinh bất tử, thành tiên, là giấc mộng mà vô số người tu hành theo đuổi.

Diệp Vân Lan có lẽ là người duy nhất trên đời biết được đáp án.

Nhưng y chỉ trầm mặc một lát, nói: “Thẩm Thù, ngươi cảm thấy tiên là gì?”

Thẩm Thù: “Thông thiên triệt địa, khống chế càn khôn, là…… Tiên?”

Diệp Vân Lan: “Sai. Chỉ có nhân tài mới muốn thông thiên triệt địa, khống chế càn khôn. Mà tiên thì không.”

Trong mắt y hiện lên một chút sắc màu đạm mạc mênh mông, “…… Bởi vì tiên và người, là hai thứ hoàn toàn khác nhau.”

Thẩm Thù chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc.

Diệp Vân Lan không tiếp tục giải thích nữa.

Đột nhiên nói: “Thẩm Thù, nói cho ta nghe, vì sao ngươi lại muốn tu hành?”

Thẩm Thù nghĩ nghĩ, nói thẳng: “Ta muốn đạt được sức mạnh.”

Diệp Vân Lan không tỏ ý kiến.

“Nếu chỉ là vì sức mạnh —— thì đã có thể khống chế sức mạnh trên người của ngươi dễ như trở bàn tay,” y nói, “Hà tất gì phải tiếp tục tu hành?”

Thẩm Thù muốn mở miệng, Diệp Vân Lan ngắt ngang, “Nghĩ kỹ hãy trả lời, việc này đối với ngươi rất quan trọng.”

Thẩm Thù là bán thành phẩm luyện chế Ma Khôi.

Nhưng dù cho chỉ là bán thành phẩm, Ma Khôi chỉ cần hấp thu trọc khí thế gian là có thể tăng cường sức mạnh các đặc tính trên người hắn. Nhưng dựa vào biện pháp tăng cường như vậy, hấp thu uế khí càng nhiều, trình độ chuyển hóa Ma Khôi sẽ càng sâu, cho đến khi không thể vãn hồi.

Diệp Vân Lan không hy vọng Thẩm Thù trở nên như thế.

Viên Vịnh Chi đã khởi động bí pháp tụ khí một lần, trong cơ thể Thẩm Thù đã có sức mạnh của Ma Khôi, nếu muốn trở lại chính đạo tu hành, Diệp Vân Lan trước hết cần dẫn đường cho Thẩm Thù từ bỏ cổ sức mạnh này.

Nhưng Thẩm Thù đã chịu khổ quá nhiều, khó tránh khỏi chấp nhất đối với sức mạnh, quá trình dẫn đường chỉ sợ gặp vô vàn khó khăn. Y không nhịn được mà nhăn mày lại.

Sau khi Thẩm Thù nghiêm túc tự hỏi, lại đáp:

“Ta muốn sức mạnh, là bởi vì…… Ta muốn dùng sức mạnh của chính mình, bảo hộ sư tôn.”

“Cái sức mạnh kia…… Không thể bảo hộ sư tôn, nên ta không muốn.”

Diệp Vân Lan hơi ngơ ngẩn, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Ngươi ngay cả bản thân còn không bảo hộ được, sao vi sư lại cần ngươi tới bảo hộ……”

Tuy nói như vậy, hàng mày nhíu chặt của y lại chậm rãi thả lỏng.

Thẩm Thù không lưu luyến sức mạnh của Ma Khôi, là chuyện tốt.

Chỉ là, làm thế nào để loại bỏ trọc khí trong cơ thể Thẩm Thù, vẫn là nan đề.

Y nhập thần suy tư, tay không tự giác mà mơn trớn cái gáy của Thẩm Thù, chạm vào ấn Con rối, một chút lại một chút mà vuốt ve.

Thẩm Thù không hé răng, chỉ thuận thế dựa trong lòng ngực y, mặt dán vào ngực y.

Diệp Vân Lan đã đọc qua rất nhiều sách, đã gặp qua là không quên được, công pháp bí thuật mà y nhớ kỹ trong đầu, số lượng nhiều đến mức có thể làm người khác khϊếp sợ.

Nhưng bây giờ cần tìm lại, nhất thời có chút phiền phức.

Những tri thức này, đại bộ phận là do y đoạt được ở ma cung.

Từ khi được Ma Tôn chấp thuận để y tự do hành tẩu trong ma cung, y thường đến Tàng Thư Các nhất.

Tàng Thư Các có công pháp bí thuật và sách cổ mà Ma Tôn cướp về từ các đại tông môn, y xem đến như si như say, thường xuyên quên mất thời gian.

Thẳng cho đến khi bị người ôm chặt từ sau lưng.

“Tiên trưởng, ngươi thật sự thích đọc sách như vậy sao.” Ngực Ma Tôn dán vào lưng y, ngữ khí nặng nề, “Còn có thể xem nhẹ lời truyền triệu* của bản tôn?” (*Truyền triệu: triệu kiến người khác.)

Y cũng đã sớm quen thuộc tính nết của người này, không có người ngoài ở đây, mà người này lại vẫn xưng “Bản tôn”, chính là đã có chút tức giận.

“Tôn thượng.” Y thấp giọng gọi.

Ma Tôn hừ nhẹ một tiếng, cắn vành tai y, hỏi: “Nói bản tôn nghe, rốt cuộc là đọc sách làm ngươi sung sướиɠ, hay là bản tôn càng làm ngươi sung sướиɠ?”

Y nói: “…… Đọc sách và ngài, không giống nhau.”

Ma Tôn cũng không định buông tha y như vậy, truy vấn: “Sao lại không giống nhau?”

Y nhấp môi, hàng mi dài rũ xuống, không nói.

“A.” Ma Tôn cười nhẹ một tiếng, “Mỗi người đều có sở thích riêng, bản tôn cũng không phải không hiểu nhân tình thế thái. Vừa lúc, ngươi thích đọc sách, bản tôn lại thích nghe thư.”

“Lấy quyển《 âm dương hợp cùng kinh 》trên kệ kia xuống, đọc cho ta nghe.”

Ma Tôn chỉ một cái kệ sách, là kệ sách duy nhất mà trước giờ y chưa từng chạm qua trong Tàng Thư Các. Bởi vì trên kệ sách kia, tất cả đều là…… Công pháp song tu.

Y theo lời Ma Tôn nói, bắt lấy quyển công pháp kia, chỉ nhìn thoáng qua, trên mặt liền nóng lên.

…… Còn có hình minh họa.

“Đừng hòng lười biếng.” Ma Tôn tựa hồ đoán được ý tưởng của y, “Tất cả nội dung trong thư, đều phải đọc cho thật tốt, trừng phạt ngươi hôm nay đã xem nhẹ truyền triệu của bản tôn.”

Y đành phải đọc. Thanh âm nhỏ nhẹ cùng run rẩy.

Cơ thể cực nóng của người phía sau dán vào, có mấy đồ vật hắc ám leo lắt từ mắt cá chân của y mà trèo lên.

Y nắm chặt thư, đầu ngón tay tái nhợt run rẩy, bỗng nhiên không nhịn được mà kêu một tiếng: “Đừng……”

Ma Tôn “A” một tiếng, buông y ra, ngồi trên ghế bành làm bằng gỗ đàn ở bên cạnh, nói: “Tiếp tục đọc. Ta biết trí nhớ tiên trưởng rất tốt, đọc qua một lần, là có thể nhớ hết.”

Ngọn đèn dầu trong Tàng Thư Các tối tăm, Ma Tôn chống một tay lên má, mặt nạ quỷ dữ tợn tà ác, nhìn y đỡ kệ sách, gian nan đọc xong một quyển công pháp.

“Tiên trưởng, công pháp mới đã học xong rồi?” Hắn bỗng nhiên mở miệng, vỗ vỗ chân, “…… Lại đây ngồi, chúng ta thử xem.”

Tàng Thư Các u ám ánh sáng, ánh nến lay động. Y ngồi trên đầu gối Ma Tôn, nắm vai Ma Tôn, mồ hôi ngưng ở thái dương, nghiêng đầu thấy bóng người trên vách tường lay động.

Ở ma cung vài thập niên, y đã đọc hết toàn bộ thư tịch ở Tàng Thư Các.

Bao gồm thư trên kệ sách mà y vốn dĩ không muốn chạm tới kia.

Có rất nhiều phương pháp loại trừ trọc khí, Diệp Vân Lan chọn ra một vài loại thích hợp với Thẩm Thù từ trong trí nhớ.

Trước khi dạy cho đối phương, lại nghĩ tới một chuyện.

“Con đường tu hành gian khổ dài lâu,” Diệp Vân Lan nói, “Nếu ngươi thật sự có thể giữ được bản tâm, bằng nỗ lực của bản thân tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, khi đó, ta sẽ trả Luyện Hồn châu lại cho ngươi.”

Nhắc đến Luyện Hồn châu, trong mắt Thẩm Thù xẹt qua một tia ám sắc, trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Không cần…… Kỳ thật cũng không quan hệ.”

“Chỉ cần ngài giữ Luyện Hồn châu, ta vĩnh viễn sẽ không cãi lại bất kỳ mệnh lệnh nào của ngài, cũng vĩnh viễn…… Không thương tổn ngài.”

Hắn ngửa đầu, gương mặt tái nhợt tối tăm toát ra một chút ý cười, thanh âm mang theo hương vị mê hoặc, “Sư tôn, ta là của ngươi, hết thảy…… Đều có thể tùy ý ngài chi phối.”

“Thẩm Thù,” Diệp Vân Lan nghiêm túc đối diện với thiếu niên, trầm giọng nói, “Ngươi phải hiểu được, chúng ta hiện tại đã là thầy trò, mà quan hệ thầy trò, chưa bao giờ liên quan đến chi phối hay không chi phối.”

“Ngươi có thể dựa vào ta, không cần trả giá đại giới.” Y dừng một chút, bổ sung một câu, “Ngẫu nhiên tùy hứng làm nũng, cũng không sao.”

Thẩm Thù bình tĩnh nhìn y, bỗng nhiên rũ đôi mắt, “Sư tôn đối với ta…… Thật tốt.”

Diệp Vân Lan không biết hắn có hiểu hay không.

Than nhẹ trong lòng một hơi, chung quy thì Thẩm Thù bị ảnh hưởng quá sâu với những chuyện đã trải qua.

Còn phải giúp Thẩm Thù thoát khỏi trói buộc của Ma Khôi, giải phóng thần hồn của hắn ra khỏi Luyện Hồn châu.

Trong trí nhớ của y quả thật có biện pháp giải trừ cấm chế Luyện Hồn châu, nhưng lại thiếu một dược liệu trân quý.

Dược liệu kia chỉ có trong Thái Cổ di tích, nhưng chờ đến khi di tích kia mở ra, còn đến bảy năm.

Y không thể nói trước cho Thẩm Thù, tạo hy vọng hư ảo cho hắn.

Ánh mắt Diệp Vân Lan thâm trầm.

Việc cấp bách hiện tại, vẫn là giúp Thẩm Thù triệt bỏ trọc khí trong cơ thể, dẫn hắn bước lên con đường tu hành.

“Thẩm Thù,” Y mở miệng nói, “Ta dạy ngươi một đoạn phương pháp hô hấp phun nạp, tập luyện lâu dài, có thể loại trừ trọc khí trong cơ thể ngươi.”

Y đi đến bàn sách, lấy một trang giấy, viết ra phương pháp kia từ trong trí nhớ, sau đó đưa cho Thẩm Thù.

“Ngươi xem trước một lần, có gì không hiểu thì hỏi ta.”

Thẩm Thù lại không nhận.

“Sao vậy.” Diệp Vân Lan ngước mắt hỏi.

Thẩm Thù trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “Sư tôn có thể đọc trước một lần cho ta nghe không?”

Diệp Vân Lan trầm ngâm một lát.

Là y sơ sót.

Thẩm Thù trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, sao có thể biết chữ.

“Lại đây.” Y nhẹ giọng nói.

Thẩm Thù ngoan ngoãn đi đến bên người y.

“Ngồi trên đầu gối ta.” Y nói.

Thẩm Thù sửng sốt, nhĩ tiêm hơi hồng, Diệp Vân Lan lại không phát giác ra, chỉ nói: “Mỗi ngày vào sáng sớm, tập viết hai canh giờ.”

“…… Vâng, sư tôn.”

Thẩm Thù ngồi trên đầu gối Diệp Vân Lan, hơi thở của đối phương như vây hắn lại, ngực y dán sau lưng hắn, làm hắn đứng ngồi không yên.

Thanh âm thanh lãnh của đối phương vang bên tai hắn.

“Ngươi biết viết tên mình không?”

Thẩm Thù: “Tên của ta, là…… Như vậy sao?”

Hắn cầm bút, viết xuống trên giấy một chữ “Thù”.

Thoạt nhìn cũng rất ra dáng, chỉ là tư thế cầm bút không đúng, trình tự của mỗi nét bút đều sai hoàn toàn, không giống viết chữ, mà giống như…… vẽ tranh.

Diệp Vân Lan liếc mắt nhìn mộc kiếm trên bàn, trong lòng hiểu rõ.

“Ngươi nha, cũng rất thông minh.” Y nói, lại cầm lấy cổ tay Thẩm Thù, điều chỉnh tư thế cầm bút cho hắn, dẫn dắt hắn chậm rãi viết ra tên của bản thân.

“Chữ này là Thẩm. Chữ này là Thù. Thẩm là họ của ngươi, Thù là tên. Đây là tên của ngươi.”

Trong khoảnh khắc bị bàn tay tái nhợt thon dài, trơn trượt như ngọc kia cầm lấy, cả người Thẩm Thù đều cứng ngắt.

Cái bóng dưới chân vặn vẹo trong chớp mắt.

Diệp Vân Lan không cảm thấy hắn khác thường, nắm tay hắn viết xong một lần, hỏi: “Được không?”

Thẩm Thù trầm mặc một lát, lắc đầu.

Diệp Vân Lan kiên nhẫn dạy lại một lần.

Lần này Thẩm Thù không thất thần nữa, rất nhanh đã thuận lợi viết ra tên của bản thân.

Diệp Vân Lan thấy hắn học được, liền muốn dạy hắn khẩu quyết, lại nghe Thẩm Thù nói: “Ta còn muốn…… Học tên của sư tôn.”

Y hơi dừng lại, trong mắt hiện lên một chút nhu hòa, nắm tay Thẩm Thù viết ba chữ Diệp Vân Lan.

“Tên của sư tôn…… Đẹp.” Thẩm Thù nói giọng khàn khàn.

Diệp Vân Lan hơi hơi bật cười: “Chỉ là một cái tên, có cái gì đẹp hay không đẹp.”

“Chính là đẹp.” Thẩm Thù bướng bỉnh nói, lại hỏi, “Tên của sư tôn, là người thân sư tôn đặt sao?”

Thần sắc Diệp Vân Lan bỗng nhiên phai nhạt.

“…… Ta không có người thân.”

Y nói, trong đầu lại hiện lên một thân ảnh cao dài mơ hồ.

Người nọ kỳ thật cũng không giống y. Diện mạo y giống mẫu thân, người nọ lại giống phụ thân, tuấn mỹ sắc bén đến cực điểm.

Người nọ sinh ra trong hào quang lóa mắt, được toàn tộc tôn sùng là thiếu chủ, mà sau khi y sinh ra, ngay cả tên cũng không có.

Sau đó, y bị rút đi linh mạch hiến cho người nọ, làm mù hai mắt.

Người nọ chỉ nhìn y từ trên cao xuống, phân phó tộc nhân trục xuất núi rừng.

Thẩm Thù: “Sư tôn?”

Diệp Vân Lan rất nhanh đã hoàn hồn, lướt qua đề tài này.

“Xong việc đã không còn sớm, ta lại dạy ngươi khẩu quyết.” Y nắm lấy tay thiếu niên, “Học cẩn thận.”

——

Ban đêm, ánh đèn hiu quạnh.

Diệp Vân Lan ngồi ngay ngắn đọc sách dưới đèn. Ánh nến leo lắt, hoa đèn phát ra tiếng tách tách giòn tan.

Ngày thường y thích xem đều là thư tịch tu hành, nhưng hôm nay lại khác.

Diệp Vân Lan rũ mắt nhìn nội dung trên sách.

“Sư giả, thụ nghiệp truyền đạo.

Học sinh hiếu động, tâm tính không tốt, không vào chính đạo, sư không thể chiều cũng không thể nghiêm. Nghiêm giả, phi giận cũng, phi lệ cũng, không nọa cũng. Không nọa giả, tận tâm cũng, tất quả cũng……**”

Y trầm tư một chút, nhấc bút, viết ngay trên đầu trang sách.

Ánh đèn phát ra tiếng vang, ánh nến bất giác chậm rãi trở nên tối tăm.

Thư đã phiên hơn phân nửa, mặt trên mỗi một tờ đều là chữ viết.

Chữ viết trước mắt bỗng nhiên có chút mơ hồ, Diệp Vân Lan duỗi tay xoa xoa giữa mày. Nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Thẩm Thù đi đến, trên tóc hắn có chút ướt, hẳn là vừa mới tắm rửa xong, “Sư tôn, ta đã nấu nước ấm tắm gội cho ngươi.”

Diệp Vân Lan: “Ừm. Đợi ta xem xong đoạn này đã.”

Thẩm Thù không nói gì nữa.

Hắn nhìn ngọn đèn dầu tối tăm trong phòng, đi đến bên người y, cúi người cắt đi bấc đèn dư thừa.

Thân hình cả hai đan xen, bóng dáng cũng giao điệp cùng nhau, dung thành một đoàn trên tường.

Ngọn đèn dầu lần nữa trở nên sáng ngời, ánh lên sườn mặt trầm tĩnh của Diệp Vân Lan.

Thẩm Thù cầm lấy trang giấy viết khẩu quyết, ngồi xem trên ghế bên cạnh.

Thời gian lẳng lặng trôi đi.

“Sư tôn, ta vừa mới niệm khẩu quyết phun nạp vận khí người dạy ta, đã có thể vận hành thuận lợi!”

Thẩm Thù bỗng nhiên mở miệng.

Ngữ khí hắn nhẹ nhàng, giống như hài tử đang chia sẻ chuyện vui.

Ánh mắt Diệp Vân Lan rời khỏi thư.

Tuy rất khó nhận ra, nhưng tựa hồ y cũng cảm nhận được vài phần vui sướиɠ.

Có lẽ đây là cảm giác của người làm thầy. Y nghĩ.

“Ngươi làm rất tốt.” Ánh mắt y ngay dưới ánh đèn dầu có phần nhu hòa, “Đêm đã khuya, mau đi nghỉ đi.”

“Sư tôn bảo ta đi nghỉ ngơi, bản thân lại còn xem thư.” Thẩm Thù rầu rĩ nói, “Nước ấm mới vừa đun đều đã lạnh.”

Diệp Vân Lan nhẹ giọng nói: “Ngươi về phòng trước, không cần chờ ta.”

Từ sau khi Thẩm Thù bị thương, đều ở trong phòng y.

Bình thường nhà trúc này chỉ có Diệp Vân Lan một người sống một mình, không có phòng ở nào khác, y còn muốn chiếu cố thương thế của Thẩm Thù, nên dứt khoát để Thẩm Thù ở cùng y.

Thẩm Thù lại nói: “Sư tôn không về, ta liền không ngủ.”

Diệp Vân Lan bất đắc dĩ: “Ngươi nha……”

Trên mặt lại chậm rãi biểu lộ một chút dung túng.

Cuối cùng y cũng buông thư tịch trong tay, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

Thư tịch đọc dở lẳng lặng nằm trên bàn, trên một trang giấy có viết.

“Vi sư giả, cần đối đệ tử lo liệu nhân ái chi tâm. Người nhân từ đức cũng, ái giả từ cũng, sư giả phụ cũng, đệ giả, tử cũng.**

……

Một ngày vi sư cả đời vi phụ, là sư phụ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nội dung của hai đoạn **, trích trong《 sư nói 》 của Hàn Dũ và 《 sư nói 》của Tú Dương.

----------------------

Hai đoạn ** nằm trong sách cổ Trung Quốc. Nội dung quá cao siêu. Mình edit không ra được hết ý nghĩa, nên không chỉnh gì luôn. Nếu mn muốn hiểu thì có thể tìm kiếm rồi đọc thử nha