Bệnh Mỹ Nhân

Chương 5: Tìm hoa

Tiên quân. Diệp Vân Lan nhẩm nuốt tiếng gọi này.

Xưng hô này đối với y mà nói, thật có chút hiếm lạ.

Kiếp trước y bị bôi nhọ gϊếŧ hại đồng môn, mỗi người đều mắng y là kẻ phản tông môn, đồ vô sỉ; sau đó y bị luyện thành lô đỉnh đưa đến cửa Ma giáo, thế nhân gọi y là chó săn của Ma Tôn, bại hoại tiên môn. Mãi cho đến khi kiếm pháp y đại thành, không có ai dám chỉ thẳng vào y mà mắng chửi, nhưng ở sau lưng y, mọi người lại trộm gọi y là “Quỷ la sát”.

La sát tức ác quỷ. Trong truyền thuyết, la sát có dáng mạo cực xấu, ăn thịt người, vì thế mà bị ghét bỏ.

Không có người nào gọi y bằng từ ngữ tốt đẹp như “Tiên quân” .

…… Không. Diệp Vân Lan bỗng nhiên nhớ lại, kỳ thật vẫn có.

Trước kia y bị thần hỏa thiêu bỏng, luôn có thói quen mặc hắc y để che lấp, nhưng cố tình tên Ma Tôn kia, lại cực thích y mặc bạch y, lúc chọc ghẹo y, thường dùng chất giọng khàn khàn hỏi y, “Tiên trưởng, ngươi sướиɠ không?”

Nhưng mà, đó chỉ là lời âu yếm ái muội trên giường mà thôi, chung quy cũng không tính là đã gọi y.

Diệp Vân Lan đứng trong phòng, rũ mắt nhìn thiếu niên, sau một lúc lâu, mở miệng: “Ngươi đêm khuya lẻn vào đây, nhìn trộm ta từ cửa sổ, âm mưu là gì.”

“Ta có một vấn đề,” thiếu niên tựa hồ rất ít nói chuyện, thanh âm khàn khàn, nói từng chữ cũng cực chậm, “Muốn…… Tiên quân giải đáp.”

Có thể vượt qua cấm chế Hạ Lan Trạch bố trí không gây chút tiếng động, đêm hôm khuya khoắt rình y ở cửa sổ, chỉ vì hỏi y một vấn đề?

Diệp Vân Lan cũng không tin, nhíu mày nói: “Ngươi hỏi đi.”

Thiếu niên ngước mặt nhìn y, gương mặt kia rõ ràng mang theo nét đẹp tràn đầy lệ khí cùng hung ác, nhưng đôi con ngươi lúc này lại tựa như chứa đầy sự thuần khiết, chuyên chú lại chờ mong, hỏi: “Lúc trước tiên quân…… Vì sao lại cứu ta?”

Cứu hắn?

Diệp Vân Lan nhớ lại, lúc ấy thần hỏa trong bí cảnh mất khống chế, khi y chuẩn bị rời khỏi đó, xác thật đã tùy tay cứu không ít người, thiếu niên có lẽ là một trong số đó.

Vì thế y nhàn nhạt nói: “Tùy tay cứu người, không cần nguyên nhân.”

Thiếu niên nhấp môi, nhìn y một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Tiên quân nói dối.”

Diệp Vân Lan nhíu mày, lại nghe thiếu niên rầu rĩ nói: “Ai lại tùy tay cứu người…… Mà lại mạo hiểm tính mạng mình.” Thiếu niên dừng một chút, giọng khàn khàn nói, “Lúc máu của tiên quân rơi trên mặt ta…… Rất nóng.”

Diệp Vân Lan ngẩn ra, “…… Là ngươi.”

Y ở trong bí cảnh xác thật cứu không ít người, nhưng thật sự bị thương, chỉ có một nguyên nhân.

Lúc y sắp rời khỏi bí cảnh, đột nhiên thoáng nhìn thấy thiếu niên kia.

Y nhớ cảnh tượng lúc ấy.

Liệt hỏa cùng nắng hè chói chang trung hòa, thiếu niên ngã trong vũng máu, rõ ràng thân thể bị trọng thương, vẫn dùng đôi tay gian nan bò lên phía trước, năm ngón tay trên mặt đất moi ra đầm đìa máu tươi, thân thể kéo ra một vết máu uốn lượn.

Tựa hồ cảm thấy được ánh mắt của y, thiếu niên bỗng nhiên nghiêng đầu trông lại y.

Gương mặt kia bị dính đầy máu và nước bùn, đôi mắt đen trầm tĩnh mịch, không có mong đợi hay khẩn cầu, chỉ có ảnh ngược của ánh lửa màu máu bay đầy trời.

Ánh mắt kia, làm Diệp Vân Lan nhớ tới kiếp trước của mình.

Nửa đời trước, y đã cầu cứu vô số người vô số lần.

…… Nhưng nhận lại đều là sự lừa gạt, đều bị ném đi như đôi giày rách.

Sau đó, y cũng học được trầm mặc. Chỉ là ngẫu nhiên, y cũng từng nghĩ, nếu từ ban đầu có người chịu thiệt tình duỗi tay về phía y, sau khi phát sinh hết thảy mọi chuyện, liệu có thay lòng.

Y liều thân mình cứu thiếu niên giãy giụa bò trên mặt đất kia, thật giống như vượt thời gian mấy trăm năm, cứu lấy bản thân thời niên thiếu.

Thần hỏa tinh phách biến thành phượng hoàng lửa đâm vào lưng y, kinh mạch trong cơ thể rách nát.

Máu trên môi không thể ngăn mà chảy xuống, y cũng không để ý.

Sống hay chết, y đã không chấp nhất từ lâu rồi.

------

Thiếu niên đứng bên cửa sổ vẫn đang bướng bỉnh nhìn y.

Diệp Vân Lan trầm mặc một lát, lại mở miệng: “Nếu phải nói lý do vì sao, có lẽ là bởi vì, ta cảm thấy ngươi và ta có chút giống nhau.”

“Giống?” Thiếu niên nghi hoặc mà chớp chớp mắt.

Diệp Vân Lan không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta đã trả lời vấn đề của ngươi, ngươi cần phải đi.”

“Không,” thiếu niên lắc đầu, “Ta còn có một vấn đề.”

Diệp Vân Lan: “Nói.”

Thiếu niên nghiêm túc nói: “Tiên quân, ngươi đã cứu ta, ta nên làm gì…… Mới có thể báo đáp ngươi?”

“…… Ta không cần báo đáp.” Mặt mày Diệp Vân Lan hiện ra một chút mệt mỏi cùng lạnh nhạt, y cúi người định đóng cửa sổ, “Là ta tự quyết cứu người, bị thương cũng là chuyện của ta, không quan hệ với bất kỳ ai. Ta không biết ngươi vào đây bằng cách nào, nhưng ta kiến nghị trước khi bị người khác phát hiện, mau nhanh rời đi.”

Ống tay áo bỗng nhiên bị thiếu niên túm chặt.

“Không ai phát hiện ra.” Thiếu niên nói, “Trước khi ta tiến vào, đã tra xét rõ ràng, hiện tại chung quanh chỉ có tiên quân…… Một người.”

Diệp Vân Lan vốn định hất tay thiếu niên ra, ánh mắt bỗng nhiên chạm đến vết thương chồng chất trên đầu ngón tay thiếu niên, móng tay vặn vẹo như đứt gãy.

Đa phần các miệng vết thương đã kết vảy, nhưng vẫn dữ tợn như cũ.

Thiếu niên khẩn trương túm lấy ống tay áo của y, đọng lại trên vạt áo thuần trắng là mấy vết máu, tạo thành dấu vết đỏ sậm.

Giống như chu sa ở Tuyên Thành bị nghiền nát.

Thực chói mắt.

“Tiên quân, nói cho ta biết…… Ngài muốn cái gì?”

Thiếu niên bất khuất mà hỏi y.

Bởi vì tư thế tình cờ, khoảng cách lúc này của bọn họ rất gần, thậm chí Diệp Vân Lan có thể thấy rõ từng sợi lông mi nhẹ nhàng run rẩy của thiếu niên.

“…… Ngươi có thể cho ta cái gì?” Hồi lâu, Diệp Vân Lan nói.

“Bất kỳ thứ gì.” Thiếu niên không do dự mở miệng.

Một trận gió nhẹ thoáng qua, mây nhường chỗ cho trăng.

Ánh trăng trút xuống đầu vai thon gầy của thiếu niên. Cặp mắt kia, dưới ánh trăng càng thêm lấp lánh.

Hắn nghiêm túc lặp lại: “Ta có thể cho tiên quân…… Tất cả.”

Thanh âm Diệp Vân Lan vẫn lãnh đạm như cũ: “Bao gồm mạng của ngươi?”

Thiếu niên gật đầu, “Bao gồm mạng của ta.”

“…… Ta muốn mạng của ngươi làm gì.” Diệp Vân Lan bỗng nhiên dời ánh mắt.

Y đứng thẳng thân mình nhìn về phương xa, tóc đen tung bay, mặt mày lạnh nhạt tựa như băng tuyết ngưng tụ trên núi.

“Nếu ngươi muốn báo đáp, vậy giúp ta mang một nhánh Tuyết Trản Hoa đến đây đi.”

Tuyết Trản Hoa sinh ra trong băng tuyết, nếu gặp hơi ấm, tức khắc liền điêu tàn.

Mà nay đã đầu mùa xuân, khí hậu Thanh Vân Sơn ướt ấm, băng tuyết sớm đã tan rồi, đi đâu để tìm Tuyết Trản Hoa. Nếu như tìm được, cũng không hoàn hảo như y muốn.

Diệp Vân Lan nói như thế, bất quá là muốn cho thiếu niên đánh mất ý niệm mà thôi.

Y không muốn có quá nhiều liên hệ với người khác nữa, nếu không phải vì bị thương nặng, phải dưỡng thương ở chỗ Hạ Lan Trạch không thể rời đi, y đã định một mình một người, tìm một nơi hẻo lánh, bình bình sống cả đời.

Nhưng ngoài dự kiến của y, thiếu niên không chút do dự, trực tiếp đáp lại: “Được.”

Mi tâm Diệp Vân Lan hơi nhíu, lại thấy thiếu niên chăm chú chặt chẽ mà nhìn y, nói: “Tiên quân, chờ ta.”

Dứt lời, thiếu niên cũng buông ống tay áo của y ra, quay đầu rời đi.

Thân ảnh thiếu niên mạnh mẽ như sói, rất nhanh đã biến mất ở cuối tường.

Diệp Vân Lan cúi đầu nhìn ống tay áo bị túm đến nhăn nheo, bên trên còn lưu lại vết cấu màu máu của thiếu niên.

Y trầm mặc hồi lâu, mới đóng cửa sổ lại.

Ngày hôm sau.

Diệp Vân Lan buông quyển sách, thổi tắt đèn, đi vào nội thất, lấy Khuyết Ảnh Kiếm rồi lẳng lặng ngồi trên giường chà lau.

Ngoài cửa sổ không có ai cả.

Ánh trăng cùng gió mát thổi vào, phất nhẹ lên người y.

Y lau kiếm xong, nghiêng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn hồi lâu.

Thiếu niên kia không đến.

Như dự kiến của y.

Y xuống giường đi đóng cửa sổ đóng lại, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Gió nhẹ như có như không thấp thoáng, giấc mộng hỗn loạn mà rách nát, y vẫn không thể an ổn ngủ như trước.

……

Lại qua mấy ngày.

Diệp Vân Lan đang dựa vào thành giường đọc sách, bỗng nhiên nghe tiếng gõ vang ngoài cửa sổ.

Động tác lật sách của y hơi dừng lại, trầm mặc một lát, có chút ngoài ý muốn.

Y còn tưởng rằng thiếu niên đã biết khó mà lui, sẽ không đến nữa.

Diệp Vân Lan đứng dậy mở cửa sổ.

Mới vừa mở ra một khe hở, tay y liền bị người kia bắt được.

Thân thể của y là Băng linh căn chi cố, nhiệt độ cơ thể vốn so với người thường thấp hơn nhiều, nhưng cánh tay đang cầm tay y lại lạnh đến dọa người.

“Tiên quân.” Y nghe được thanh âm khàn khàn của thiếu niên, “Tuyết Trản Hoa…… Ta đã mang đến.”

Diệp Vân Lan bắt được đôi mắt như sói phiếm quang kia bên ngoài cửa sổ âm u tĩnh mịch, hơi giật mình.

Y bất động thanh sắc tránh khỏi cánh tay kia, mở cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Ngươi vào đi.”

Thiếu niên xoay người nhảy vào trong.

Trên người hắn vẫn là bộ quần áo cũ nát kia, lúc này lại nhỏ xuống một giọt rồi lại một giọt máu đỏ.

Máu nhỏ trên mặt đất, còn có khí lạnh tản ra.

Diệp Vân Lan nhìn thiếu niên lấy đóa hoa ra từ y phục ướt đẫm nước cùng máu tươi, dâng lên trước mặt y.

Đóa hoa kia thuần trắng trong suốt, hình dáng vô cùng đẹp, có mười hai cánh hoa, tụ lại thành trản, mỗi một cánh hoa lại tựa như băng tuyết ngưng tụ.

Là Tuyết Trản Hoa.

Diệp Vân Lan cúi đầu một lát, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi đi Vọng Vân Phong?”

Dựa vào tiết trời lúc này, trên Thanh Vân Sơn sẽ không có tuyết, chỉ trừ một chỗ.

Nơi tông chủ Thiên Tông bế quan, Vọng Vân Phong.

Vọng Vân Phong hàng năm giá lạnh, bên trong có cấm chế rất mạnh, đệ tử bình thường không có gan tới gần.

Thiếu niên gật đầu.

Diệp Vân Lan trầm mặc một chút, “Tuyết Trản Hoa rời khỏi nơi băng tuyết rất nhanh sẽ tàn, làm thế nào ngươi có thể mang nó đến đây?”

“Ngay từ đầu lúc ta lấy được hoa……Đều đã héo tàn.” Thiếu niên nói, “Sau đó, ta suy nghĩ ra một biện pháp.”

“Ta nghe nói…… Trên Thanh Nhai Phong có hàn tuyền, hàn tuyền chi thủy, tụ ngưng băng phách, dù ở dưới mặt trời chói chang, hàn ý cũng sẽ không tiêu tán.”

“Cho nên ta lấy hoa trước, sau đó nhúng nó vào hàn tuyền nửa ngày, lại giấu hoa trong ngực, như vậy, trên đường đến đây, hoa sẽ không tàn.”

Thiếu niên nói, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt bỗng lộ ra một mạt ý cười, nụ cười này, khí chất hung ác tựa hồ bẩm sinh trên người hắn liền phai nhạt đi rất nhiều, nhìn qua, cực kỳ giống một con sói con lông xù xù ướt dầm dề chờ khen ngợi.

Hắn nói: “Tiên quân, Tuyết Trản Hoa…… Đẹp không?”

Diệp Vân Lan không đoán được thiếu niên sẽ nghĩ ra biện pháp như thế.

Y nhận đóa Tuyết Trản Hoa, đầu ngón tay khẽ vuốt một mảnh cánh hoa, cánh hoa kia run rẩy một chút, liền chậm rãi hóa thành nước tuyết trắng, theo lòng bàn tay y chảy xuống.

Lại qua một hồi, đóa Tuyết Trản Hoa mà thiếu niên cực cực khổ khổ mang tới, đã điêu tàn hết trong lòng bàn tay y.

Thần sắc trên mặt thiếu niên lại không có chút mất mát nào, hắn thậm chí còn không liếc nhìn Tuyết Trản Hoa kia một cái, chỉ ngưỡng mặt nhìn y, nói: “Nếu tiên quân còn muốn nhìn hoa, ta có thể…… Lại giúp tiên quân đi lấy thêm.”

Thiếu niên kéo kéo ống tay áo của y, “Cho nên…… Về sau, ta có thể đến nhìn tiên quân không?”

Lần này Diệp Vân Lan trầm mặc hồi lâu, mới giơ tay, sờ sờ đầu thiếu niên.

Tóc thiếu niên ướŧ áŧ lạnh băng, y lại mơ hồ cảm nhận ra vài phần mềm mại.

Có lẽ không phải mềm mại, mà là trong lòng y mềm đi.

“Ngươi tên là gì?” Diệp Vân Lan hỏi.

Thiếu niên nói: “Thẩm Thù.”

Thẩm Thù.

Diệp Vân Lan không ấn tượng với cái tên này trong kiếp trước.

Có lẽ là bởi vì…… Kiếp trước Thẩm Thù, không được người khác cứu ra khỏi bí cảnh.

Thẩm Thù là nhờ y mới sống sót.

Diệp Vân Lan nghĩ vậy, đầu quả tim bỗng nhiên hơi hơi run một chút.

“Hàn tuyền nhập cốt, dễ sinh phong hàn. Hôm nay ngươi về trước thay quần áo đi,” y nói, “Về sau, không cần mang Tuyết Trản Hoa đến đây nữa.”

Thiếu niên bỗng nắm lấy tay áo y càng chặt.

Diệp Vân Lan quay đầu đi, mím môi, tiếp tục nói: “…… Tuyết Trản Hoa yếu ớt khó dưỡng, dễ tàn, kỳ thật ta cũng không thích lắm. Ngươi về sau nếu có đến đây, thì mang cho ta loại hoa khác đi.”

——

Hạ Lan Trạch bưng chén thuốc vào nhà, ngửi được hương hoa nhàn nhạt.

Hắn nhìn thấy Diệp Vân Lan đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía hắn, giống như đang đùa nghịch thứ gì đó, một đầu tóc đen như thác nước buông xuống, thân hình gầy ốm, rõ ràng người nọ đứng cũng không xa, lại tựa như mây khói, không chú ý một chút liền sẽ tiêu tán.

Hạ Lan Trạch đi đến phía sau y, chợt có xúc động muốn ôm chặt người nọ.

Hắn nhẹ giọng nói: “Diệp sư đệ, nên uống thuốc.”

Diệp Vân Lan nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, “Sư huynh cứ đặt trên bàn đi, đợi lát nữa ta sẽ uống.”

Lúc này Hạ Lan Trạch mới chú ý tới, Diệp Vân Lan đang đùa nghịch mấy nhánh hồng mai được cắm vào bình kia. Hồng mai tươi đẹp, càng làm bật lên cánh tay tái nhợt trắng muốt của y.

Cổ thon dài, hàng mi dài như lông vũ.

Người cùng hoa, đều là cảnh trí đẹp đẽ.

Chỉ là, trong viện không có trồng hồng mai.

Hạ Lan Trạch nhăn mi, bỗng nhiên nói: “Dung sư đệ lại đến thăm ngươi?”

Diệp Vân Lan không trả lời, chỉ rũ mắt dọn xong mấy nhánh hồng mai.

Hạ Lan Trạch thấy y không đáp, xác định suy đoán trong lòng, hắn trầm mặc một chút, nói: “Nếu Diệp sư đệ thích hoa cỏ, về sau khi sư huynh tới thăm ngươi, cũng mang một chút đến. Sư đệ tĩnh dưỡng lâu dài ở đây, ngày thường có chút hoa cỏ giải buồn, cũng rất tốt.”

Diệp Vân Lan lắc lắc đầu, “Không cần làm phiền sư huynh.”

Đầu ngón tay y rời khỏi nhánh hồng mai, bưng chén thuốc trên bàn, trở lại ngồi bên cạnh giường hàn ngọc.

Ống tay áo đong đưa, ẩn ẩn có hương khí di động.

Tựa như mùi hoa mai, lại tựa như mùi hương thanh lãnh đặc hữu trên người y, cùng với khổ dược hương trong chén pha tạp với nhau, di động sau ánh mặt trời giờ ngọ, khiến người ta có cảm giác say sưa.

Hạ Lan Trạch dựa vào ven tường, không đi theo Diệp Vân Lan vào nội thất.

Hắn gục đầu xuống, hít một hơi thật sâu.

Trước kia hắn đã sớm biết sắc đẹp có thể làm người thương nhớ đêm ngày, lại không biết ở chung lâu ngày, ngay cả một tia hương khí, cũng có thể đủ để câu ra nỗi lòng khao khát cùng không cam lòng bên trong.

Hắn nhớ tới lúc Dung Nhiễm rời đi, đã khoe khoang với hắn, chậm rãi nắm chặt nắm tay.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên thanh âm nhu hòa, “A Lan, ngươi tỉnh chưa vậy? Đến mở cửa cho ta.”

“Ta mang ngươi đến tìm sư tôn chữa thương.”