Bệnh Mỹ Nhân

Chương 4: Lang hành

Ánh nắng chói chang.

Dung Nhiễm đã rời đi, cuộc đối thoại vừa rồi vẫn xoay quanh trong đầu Hạ Lan Trạch.

Hắn nhắm mắt dựa vào cửa, đợi thêm nửa canh giờ, mới xoay người đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đi vào phòng.

Người trên giường đã ngủ say, hàng mi dài phất trên gương mặt tạo thành cái bóng. Y nằm nghiêng người, cánh tay gập lại để ở mép giường, hô hấp chậm chạp nhẹ nhàng, thực an tĩnh.

Chỉ duy nhất màu đỏ chói mắt của đôi môi nổi bật lên.

Hạ Lan Trạch lấy khăn gấm nhúng qua nước, lau máu đỏ trên môi Diệp Vân Lan, động tác rất cẩn thận, sợ làm cho người trên giường tỉnh giấc.

Sau khi lau xong, đầu ngón tay hắn lại nhịn không được mà chạm vào nốt lệ chí dưới đuôi mắt người nọ. Nhưng chỉ chạm vào một chút, lại tựa như bị nóng cháy mà rụt tay về.

Hắn thấp giọng thở hổn hển một hơi, cảm giác yết hầu khát đến phát điên.

Hạ Lan Trạch nhịn không được hồi tưởng lại cảnh tượng từ rất nhiều năm về trước.

Sáng hôm ấy, hắn có chuyện quan trọng trở về tông môn, khi đang vội vàng ngự kiếm bay vυ't qua sơn môn, thoáng nhìn thấy một thân ảnh ở ngoại sơn môn 3000 trường giai.

Là một thiếu niên quần áo cũ nát, từng bước đi lên núi.

Trường kiếm xẹt qua từ phía chân trời mang theo một trận gió, vừa lúc lướt trên vạt áo cùng mái tóc dài của thiếu niên.

Thiếu niên dường như cảm giác được, ngửa đầu nhìn thấy hắn.

Trong mắt đối phương giờ phút đó như chứa đầy một mảng chân trời lúc bình minh, lệ chí nơi đuôi mắt lại tựa như lây dính hoàng hôn màu máu.

Loại mỹ cảm đến kinh tâm động phách kia, làm người ta vừa thấy mà khó quên.

Hạ Lan Trạch nhớ mãi không quên.

Nhưng sau khi hắn xử lý xong chuyện quan trọng, vội vàng chạy đến sơn môn, đã không thấy thân ảnh thiếu niên đâu nữa.

Quảng thời gian đó, Hạ Lan Trạch vô cùng ưa thích việc chỉ điểm đồng môn.

Kiếm pháp hắn cao siêu, bễ nghễ hơn người cùng thế hệ, đệ tử tông môn đều mong hắn chỉ điểm một câu, lúc ấy có vô số người quay quanh người hắn.

Chỉ là không thấy thiếu niên kia đâu.

Hắn nghĩ, có lẽ thiếu niên không phải là đệ tử Thiên Tông, nếu như là đệ tử trong môn, có dung mạo như vậy, khó có thể yên lặng vô danh.

Vậy nên sau đó, hắn phủ bỏ tâm tư, đóng cửa luyện kiếm.

Dung Nhiễm là bạn tốt của hắn.

Hai người bọn họ một người là đại sư huynh tông môn, một người là tông chủ thân truyền, thường thường hợp tác làm nhiệm vụ từ tông môn, cũng coi như quen thuộc lẫn nhau.

Nhưng cũng chỉ dừng tại đấy.

Dung Nhiễm lớn lên rất đẹp, khiến người ta liếc mắt một cái liền kinh diễm, chỉ là do lúc trước Hạ Lan Trạch đã thấy qua được cái gì gọi là mỹ cảnh thế gian, nên khi nhìn những người khác, đều cảm thấy ảm đạm thất sắc.

Bên cạnh Dung Nhiễm có một người trẻ tuổi mang mặt nạ thường xuyên theo sau, Hạ Lan Trạch từng thuận miệng hỏi, Dung Nhiễm chỉ nói người trẻ tuổi kia dung mạo bình thường, không định lấy chân dung gặp người.

Hắn liền tin.

Thẳng đến lúc hỏa thần trong bí cảnh mất khống chế, một đám đệ tử bị cấm chế vây khốn, hắn dùng kiếm phá cấm chế, lại thiếu vài phần lực.

Thời gian cấp bách, hắn đang suy xét có nên dùng cấm thuật hay không, chợt thấy một thân ảnh cách đó không xa lướt tới, đúng là người trẻ tuổi mang mặt nạ thường xuyên đi theo Dung Nhiễm .

Hạ Lan Trạch nhớ rõ Dung Nhiễm đã từng nói qua tên người này.

Diệp Vân Lan.

Cái tên này không tồi, đáng tiếc chỉ đi phía sau Dung Nhiễm vâng vâng dạ dạ, nói gì nghe nấy, mang mặt nạ lén lút hành sự.

Đối với loại người này, Hạ Lan Trạch luôn không có hảo cảm.

Mà tu vi Diệp Vân Lan cũng chỉ là Kim Đan kỳ, cũng không giúp được gì.

Thời gian không thể trì hoãn thêm, hắn thu hồi tầm mắt, lười để ý Diệp Vân Lan, tiếp tục rút kiếm chém tới.

Cấm chế bị nứt ra một phần, nhưng muốn phá cấm thì còn kém một chút.

Diệp Vân Lan đi đến bên cạnh hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn.

Chỉ là, thời điểm hắn vừa mới chém nhát kiếm đầu tiên, đối phương bỗng nhiên rút kiếm.

Kiếm quang như hồng, ngang nhiên đánh xuống, thế nhưng lại hợp nhất với nhát kiếm vừa rồi của hắn không sai một li!

Hai nhát kiếm chồng lên nhau, uy lực càng mạnh, cấm chế ầm ầm phá vỡ, Hạ Lan Trạch kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh.

Có thể dùng kiếm như thế ở tu vi Kim Đan kỳ, còn đủ để tương hợp cùng hắn, tu vi Kiếm đạo của người này khẳng định là không kém, ít nhất đã tới Ngưng Ý cảnh.

Trước kia hắn thế nhưng lại đánh giá sai người.

Chỉ là hiện tại không phải thời điểm luận kiếm đạo, Hạ Lan Trạch chỉ vội vàng nói một câu “Đa tạ”, nhanh chóng đưa các đệ tử bị nhốt trong cấm chế ra khỏi bí cảnh.

Diệp Vân Lan cũng đi theo sau hắn, nhưng một lát sau, y bỗng nhiên đổi hướng, lao vào ngọn lửa.

Hạ Lan Trạch kinh ngạc nhìn lại.

—— bên kia, có một thiếu niên ngã vào vũng máu.

Lấy tốc độ bay của Diệp Vân Lan, Hạ Lan Trạch nghĩ rằng y sẽ cứu được thiếu niên kia trước khi ngọn lửa lan tới.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên xuất hiện dị biến.

Một con phượng hoàng lửa hư hư ảo ảo từ trong đám cháy bay ra, hướng về thiếu niên mà đánh tới.

Phượng hoàng hiện ra vốn là điềm lành, nhưng phượng hoàng lửa kia hai mắt đỏ đậm, mặt đầy sự hung ác cùng điên cuồng, quyết không chết không ngừng mà tấn công.

Thấy thế, nhưng Diệp Vân Lan cũng không dừng lại, tốc độ lại nhanh hơn vài phần, khó khăn lắm mới đuổi kịp phượng hoàng lửa mà ôm thiếu niên kia vào l*иg ngực.

Nhưng cùng lúc đó, phượng hoàng lửa cũng đâm sầm vào lưng y!

Hạ Lan Trạch nhìn cả người Diệp Vân Lan lảo đảo một chút, phun ra một ngụm máu tươi, mặt nạ trên mặt cũng bị rơi ra.

Hạ Lan Trạch bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Hắn thấy Diệp Vân Lan gian nan ổn định thân hình, lại xoay người, vọt tới bên này một lần nữa.

Bạch y phần phật, tóc đen bay múa.

Phía sau người nọ là phi dương hỏa tinh bay đầy trời, máu chảy dọc theo khóe môi người nọ, gương mặt kia quen thuộc mà xa lạ, từng mang đến cho hắn sự rung động không nói thành lời, thương nhớ đêm ngày.

Đây đúng là người mà rất nhiều năm trước Hạ Lan Trạch kinh hồn thoáng nhìn qua, là thiếu niên khiến hắn nhớ mãi không quên.

-------

Hạ Lan Trạch rũ mắt nhìn chăm chú người trên giường.

Hắn cúi người xuống, tay treo giữa không trung, tinh tế miêu tả mặt mày đối phương.

Hắn nghĩ, nếu hắn đã bỏ lỡ một lần, lần này, quyết định sẽ không để người này dễ dàng rời khỏi mình nữa.

——

Diệp Vân Lan chìm vào trong mộng.

Y ngồi ngay ngắn trước gương, phía sau có người đang vì y mà vấn tóc.

Mặt nạ trên mặt y trong gương hiện ra lãnh quang, một thân trường bào đen tuyền, đôi tay an tĩnh đặt trên đầu gối.

Khi còn niên thiếu y thích bạch y, nhưng từ khi bị thần hỏa thiêu đốt, y vì che lấp vết thương, chỉ có thể mặc màu đen. Dù cho như thế, vết bỏng màu đen trên cổ vẫn chói mắt như cũ.

Trên người của người phía sau truyền đến đàn hương nhàn nhạt, làm nhân tâm an bình.

Một đầu tóc đen được chảy chuốt mượt mà như tơ lụa, người phía sau bỗng nhiên cúi người xuống, đôi tay ôm lấy y, ôn thanh gọi: “Vân Lan.”

Trong gương chiếu ra một nam tử thanh nhã xuất trần.

Nam tử nghiêng đầu mỉm cười nhìn y, “Chúng ta rất nhanh sẽ cử hành đại điển đạo lữ, Vân Lan, ta muốn nghe ngươi gọi ta một tiếng, được không?”

Y thấp giọng gọi: “Vi Viễn.”

Trần Vi Viễn: “Ngươi biết rõ cái ta muốn nghe không phải cái này.”

Đối phương thở ra nhiệt khí phun trên cổ y, ngực kề sát lưng y, ủ y chặt chẽ trong lòng ngực.

Y mím môi, hơi hơi quay đầu đi, tai nổi lên hai mảng đỏ, thanh âm khẽ run: “Phu quân……”

“Thật ngoan.” Trần Vi Viễn cười nhẹ, bỗng nhiên chặn ngang rồi ôm y lên.

Y tránh tránh, không tránh được, đành phải nhẹ nhàng kéo vạt áo đối phương, “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

“Hôm nay linh dược cũng đã chuẩn bị xong, ta mang ngươi đi tắm thuốc.” Trần Vi Viễn cúi đầu giải thích, “Tu vi Kim Đan của ngươi bị phế, từ lúc được ta cứu thì thân thể càng không tốt, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đến Linh Sơn Dược Am cầu phương thuốc tắm dược, mỗi ngày ngâm, có thể tăng cường gân cốt, kéo dài tuổi thọ.”

Y nhẹ nhàng gật đầu.

Rất nhanh sau đó, y được ngâm vào nước thuốc nóng bỏng trong ao.

Dược tính kịch liệt, tiến vào da thịt như kim đâm, tay y nắm lấy thành ao chặt đến trắng bệt, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn nhịn không được thấp giọng kêu: “Vi Viễn……”

Trần Vi Viễn quỳ một gối bên cạnh ao, cúi người hôn lên trán y.

Cách một lớp mặt nạ, y cũng không cảm nhận được cảm xúc từ môi của đối phương, chỉ cảm thấy ôn nhu của đối phương như vây y thành một cái kén, rồi sau đó, y nghe được âm thanh của hắn.

“Vân Lan, nhịn thêm một chút.”

“Người tu hành thọ nguyên dài lâu, ta chung tình với ngươi, quyết ý cùng ngươi nắm tay nhau cả đời, về sau, cùng ngươi sinh tử cùng oán.”

“Thân thể ngươi không tốt, thọ nguyên bị ảnh hưởng, ta lại có lòng tham, muốn chúng ta cả đời này, thời gian nắm tay có thể dài lâu thêm một ít.”

“Cho nên, vì ta tùy hứng, lại nhịn một chút, được không?”

Lòng bàn tay Trần Vi Viễn bao lấy mu bàn tay y, y trầm mặc một chút, năm ngón tay run rẩy nắm lại tay hắn.

“…… Được.”

Hình ảnh đột nhiên chuyển.

Thế giới đong đưa.

Y cuộn tròn trong bóng tối chật chội, đôi tay bị trói phía sau người, không thể động đậy.

Hồi lâu, thanh âm mở rương kẽo kẹt vang lên, trước mắt y, bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng chói mắt.

Tầm nhìn mông lung, có người đứng ở phía kia nhìn y.

Có người trầm giọng nói: “Tôn chủ! Đây là hạ lễ tiên đạo đưa tới, nhất định rắp tâm hại người, không bằng trực tiếp gϊếŧ, lấy tuyệt hậu hoạn.”

“Lui ra.” Thanh âm trầm thấp của nam nhân nhàn nhạt vang lên.

Y bị ôm ra từ trong rương.

Trừ bỏ mặt nạ trên mặt, trên người y chỉ mặt duy nhất một tấm vải tơ lụa mỏng manh.

Những chỗ bị thần hỏa thiêu bỏng đều đã bị băng vải cẩn thận băng lại, chỉ duy độc phần đùi và chân không che lấp, trên mắt cá chân có vòng ngọc giam cầm linh lực.

Trần Vi Viễn từng nói qua, toàn thân trên dưới, hắn thích nhất chính đôi chân này của y.

Vì nơi này không có bất kỳ vết thương nào.

Sau khi đôi mắt thích ứng với ánh sáng, tầm nhìn y đã chậm rãi rõ ràng, rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dáng nam nhân đang ôm y.

Thân hình nam nhân cao lớn, cả người bao phủ bởi áo choàng đen, trên mặt mang một cái mặt nạ quỷ dữ tợn.

Mặt nạ kia mắt mũi hung tợn, mãn hàm oán hận, nhìn một cái là có thể khiến người ta sợ tới mức bay hồn.

Đồng tử y co rút lại.

Nam nhân giơ tay nhéo lên hàm dưới của y, không chút để ý nói: “Nói ta nghe, Trần Vi Viễn phái ngươi đến bên ta, rốt cuộc muốn làm gì? Không bằng để ta đoán xem……”

“—— hắn muốn ngươi gϊếŧ ta, có phải thế không?”

Y muốn giãy giụa, cả người lại hư nhuyễn vô cùng, nâng một ngón tay lên cũng không nổi.

Nam nhân cúi đầu ngửi hương vị trên người y, lại nói: “Linh Lung Cốt hiếm thấy như thế, lại ngâm nhiều năm trong thuốc tắm, mới luyện chế thành lô đỉnh cực phẩm, Trần Vi Viễn thế mà cũng bỏ được.”

“Nếu hiện tại gϊếŧ ngươi, cũng thật phí phạm của trời.”

“Cho ngươi một cơ hội, được không? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn……” Nam nhân nắm lấy vai y, thở ra nhiệt khí phun đến bên tai, ngữ khí trầm thấp mê hoặc, “Ta không gϊếŧ ngươi, ta chỉ thương ngươi, thế nào?”

Cả người y run rẩy, yết hầu lại bị dược vật phong bế, phát không ra tiếng.

Đầu ngón tay nam nhân vừa động, liền có ma khí lạnh lẽo quấn lên hai chân y, cản rỡ bên trong quần áo của y.

Vài bóng ma đen nhánh khinh bạc y, có thể nhìn thấy được mơ hồ qua quần áo bán trong suốt.

Y run rẩy càng thêm lợi hại.

“Phản ứng trúc trắc như vậy.” Một lát sau, nam nhân kinh ngạc nói, “Ngươi thành thân với Trần Vi Viễn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hắn không chạm vào ngươi sao.”

“…… Này, ngươi khóc cái gì?” Nam nhân bỗng nhiên chậc một tiếng, chế trụ tay y, cúi người cúi đầu, thanh âm khàn khàn, “Rõ ràng là đạo lữ của ngươi không cần ngươi, không phải ta cường thủ hào đoạt. Vô luận ngươi có muốn hay không, đã rơi vào hoàn cảnh như vậy, còn không bằng theo ta cùng nhau sung sướиɠ, không phải sao?”

Mặt nạ của y chạm vào mặt nạ quỷ dữ tợn của đối phương, phát ra một tiếng vang nhỏ.

“Vừa lúc chúng ta cũng không nhận ra mặt nhau, cũng rất xứng đôi.”

——

Diệp Vân Lan mở to mắt.

Ánh vào mi mắt là xà ngang nóc nhà, ánh trăng lạnh bạc xuyên qua rèm cửa hắt vào phòng, ngoài cửa có tiếng ve mơ hồ.

Hồi lâu, y mới ngồi dậy.

Đau đớn trong ngực đã tan đi không ít, cả người nhẹ đi rất nhiều.

Y chậm rãi nâng tay lên sờ gương mặt mình.

Trên tay là xúc cảm bóng loáng tinh tế, nhưng với y mà nói, lại thập phần xa lạ.

Y sớm đã quen thuộc, là gương mặt bị thần hỏa thiêu bỏng đã theo y hơn 300 năm, gương mặt gập ghềnh da thịt.

Bỗng nhiên, một trận gió cực nhỏ thổi qua gương mặt y.

Lưng Diệp Vân Lan đột ngột nảy lên một cổ hàn ý, cảm giác sợ hãi khi bị nhìn trộm

——

Nhưng rõ ràng là đã khóa chặt cửa, cửa sổ cũng đã đóng lại, vậy cơn gió kia từ đâu mà đến, cảm giác bị nhìn trộm này từ đâu mà ra?

Ánh trăng ngoài cửa sổ không biết tự khi nào đã ảm đạm, ánh sáng trong phòng tối tăm.

Sau khi bị thương, thị lực của y đã không tốt như lúc trước, thậm chí so với thường nhân còn mơ hồ hơn vài phần.

Gian nan quan sát bốn phía hồi lâu, mới mơ hồ nhìn đến trên bệ cửa, lúc này đã có một bóng đen lay động.

Y lấy Khuyết Ảnh Kiếm ở đầu giường, xuống giường đi đến bên cửa sổ, do dự một chút, cúi đầu nhìn bóng đen kia.

Sau đó liền đối diện với một đôi mắt.

Đôi mắt kia đen kịt, phiếm u quang như sói trong đêm, làm nhân tâm nhảy dựng.

Diệp Vân Lan theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, duỗi tay đẩy cửa sổ.

Cửa sổ mở rộng ra, một bóng hình đứng lặng trong đêm đen.

Diệp Vân Lan lúc này mới thấy rõ, rình xem y cũng không phải chó sói hay động vật, mà rõ ràng là một thiếu niên gầy yếu tái nhợt.

Thiếu niên mắt dài môi mỏng, đầu tóc rối tung rũ hai bên má, diện mạo hung ác nham hiểm, lại mang theo lệ khí tuấn mỹ, thậm chí có thể khiến người ta xem nhẹ quần áo cũ nát trên người hắn.

Bị Diệp Vân Lan phát hiện, thiếu niên cũng không lộ ra bất luận thần sắc sợ hãi nào, ngược lại ngẩng đầu lên, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm y.

Cặp mắt như lang sói kia, hiển thị rõ ràng thân ảnh của y.

Diệp Vân Lan nhăn mày, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy thiếu niên ách thanh gọi y.

“…… Tiên quân.”