Bệnh Mỹ Nhân

Chương 2: Tàng kiều

Diệp Vân Lan mở cửa.

Dáng người như trúc của Dung Nhiễm đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn y. Hắn một thân thanh y, thanh nhã nhu mỹ, sắc đẹp núi sông thế gian tựa hồ đều hòa vào ngũ quan người trước mặt, đôi mắt khi mỉm cười phảng phất chứa đựng toàn bộ mùa xuân.

“A Lan.” Dung Nhiễm cười thu hồi lại ô trúc trong tay, “Mau vào đi thôi, ngày mưa, cẩn thận cảm lạnh.”

Diệp Vân Lan trầm mặc nhìn hắn một lúc lâu, xoay người đi vào trong.

Y vừa mới từ trên giường xuống, còn chưa mang giày đã đi mở cửa cho nên vẫn đi chân trần.

Dung Nhiễm đặt ô trúc ở cạnh cửa, quay đầu liền nhìn thấy đôi chân trần kia.

Không giống chân nam nhân thô to thông thường, đôi chân kia trời sinh trắng nõn nhỏ gầy, hình dạng tinh mỹ, chỗ gót chân còn hơi hơi phiếm hồng nhạt.

Y trọng thương chưa lành, đi đường tập tễnh, có khi lảo đảo, mu bàn chân lúc ấy sẽ tạo thành đường cung nhỏ, ngón chân gắt gao cuộn trên mặt đất, miễn cưỡng ổn định thân thể.

Dung Nhiễm bình tĩnh chăm chú nhìn một lát, mới đi theo sau Diệp Vân Lan vào trong.

Không biết là cố ý hay vô tình, mỗi một bước của hắn, đều dẫm lên nơi mà Diệp Vân Lan vừa mới đi qua, mảy may không rời.

Diệp Vân Lan ngồi trên ghế khắc hoa, nghiêng đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ, sườn mặt tái nhợt hờ hững.

Dung Nhiễm cũng không để ý Diệp Vân Lan lãnh đạm.

Thân bị trọng thương, đường tu hành đứt đoạn, không phải bất kì người tu hành nào cũng có thể dễ dàng tiếp thu, Diệp Vân Lan tâm tình ủ dột cũng là bình thường.

Hắn đi đến bên chiếc bàn tròn tơ vàng trong phòng, lấy một chén trà hoa văn hình hoa sen, định cầm lấy ấm trà mà rót đầy, lại phát giác ra nước trong ấm trà vẫn còn ấm, cúi đầu nhìn xem, thì ra đáy ấm trà đã được vẽ trận pháp chuyên giữ ấm.

Dư quang đuôi mắt lại đảo qua góc tường, chỗ kia là một lư hương tử sa chảy ngược, hương thác màu trắng như nước trút mà chảy xuống, lượn lờ, nghe mùi hương kia, hẳn là ngưng thần hương vô cùng trân quý dùng trong lúc tu hành.

Đồ vật trong phòng này hết thảy đều bố trí đến thực thỏa đáng.

Ý cười trong mắt Dung Nhiễm chậm rãi phai nhạt. Hắn bưng ly trà đi đến bên cửa sổ, cúi người đưa cho Diệp Vân Lan.

“A Lan, uống miếng nước trà ấm thân mình trước đã.” Hắn nhẹ giọng nói, “Chuyện xảy ra ở bí cảnh Dao Trì, ta nghe nói ngươi bị trọng thương, nhiều ngày nay vẫn luôn lo lắng.”

Diệp Vân Lan nhận trà, ủ trong tay, nhưng không uống, chỉ cúi đầu nhìn lá trà trôi nổi trong ly, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Dung sư huynh, ta không tìm được thần đan trong bí cảnh.”

Dung Nhiễm sửng sốt, rất nhanh đã phản ứng lại, nói: “A Lan, ngươi nha…… Lúc trước ta chỉ là thuận miệng nhắc tới, sao ngươi lại giữ trong lòng. Còn thần đan trân quý như thế, dù bí cảnh có, cũng sẽ được đặt ở nơi có cấm chế thật mạnh, cực kỳ khó có được. Thần hỏa mất khống chế làm bí cảnh sụp đổ, ngươi có thể chạy thoát được đã là vạn phần may mắn, sao ta lại muốn ngươi vì ta tìm đan dược.”

“A Lan, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta.” Hắn cúi xuống, đôi mắt ôn nhu xinh đẹp nhìn thẳng Diệp Vân Lan, trong mắt đầy sự chân thành, “Lúc trước ta đưa ngươi về tông môn, chỉ nguyện ngươi không vướng khổ tục phàm trần, làm chuyện ngươi muốn làm, vui vẻ mà sống, không yêu cầu ngươi phải vì ta làm gì cả.”

Hắn nói rất chân thành tha thiết.

Diệp Vân Lan lại nhớ đời trước, Dung Nhiễm tới thăm y.

Đời trước, Hạ Lan Trạch không giữ y lại để chữa thương, y phải ngồi ở nơi ở hẻo lánh của mình, trên mặt hay trên người, đều quấn đầy băng vải.

Vì lấy được thần đan bên trong bí cảnh, y vô tình dính phải thần hỏa, da thịt nửa người trên đều bị thần hỏa thiêu hủy. May mà nội thương không nặng lắm, vẫn có thể hành động tự nhiên.

Sau khi Dung Nhiễm bước vào, y còn đứng dậy rót nước trà cho đối phương, còn lấy ra thần đan đưa cho đối phương.

Y cho rằng đối phương sẽ vui vẻ.

Nhưng mà sau khi Dung Nhiễm nhận thần đan, lại không nói một lời nào, chỉ duỗi tay xoa mặt y, chậm rãi vuốt ve thật lâu.

Sau đó gỡ từng vòng lại từng vòng băng vải trên mặt y xuống.

Sau một lúc lâu, Dung Nhiễm thở dài một tiếng.

“A Lan, ngươi lại quấn băng vải lên đi, về sau nhớ phải mang mặt nạ…… Ở trước mặt ta, cũng không cần cởi ra.” Hắn đứng lên, “Ta còn có chuyện quan trọng, xin phép đi trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”

Nghe vậy, y tuy có chút mất mát, nhưng cũng nghe lời làm theo.

Y vẫn luôn nghe lời Dung Nhiễm nói.

Tuổi nhỏ cơ khổ, người khác đối xử với y tốt một chút, y đều sẽ nhớ kỹ trong lòng.

Tuy từng vô ý cứu Dung Nhiễm một mạng, nhưng sau khi vào Thiên Tông, y cũng chưa từng cho rằng mình là ân nhân của người ta, muốn lấy gì thì cứ lấy.

Dung Nhiễm đối xử tốt với y, y liền dùng cách riêng của mình để báo đáp.

Thần đan chính là vật báo đáp.

Chỉ là, sau khi Dung Nhiễm cầm thần đan đi, lại không đến thăm y nữa.

Lần gặp mặt sau đó, là ở bữa tiệc sinh thần của Hạ Lan Trạch.

Chế tác kiếm phù của y bị Hạ Lan Trạch tùy tay ném trên mặt đất, y đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn kiếm phù bị chúng đệ tử xung quanh dẫm đạp.

Vào lúc này, Dung Nhiễm đi đến bên người y, nhẹ giọng nói: “A Lan, sao ngươi lại đến yến tiệc sinh thần Hạ Lan sư huynh? Ngươi biết rõ đại sư huynh, hắn…… Cũng không phải thực thích ngươi.”

Y trả lời: “Kiếm pháp đại sư huynh rất mạnh.”

Hạ Lan Trạch không thích y, không gây trở ngại cho việc y cảm thấy kiếm pháp của đối phương rất tốt.

Y chỉ là muốn cùng đối phương trở thành bằng hữu.

Có lẽ bởi vì chuyện khi còn bé, y không thích cô độc.

Khi có Dung Nhiễm, bên người y lại có một người làm bạn.

Khi Dung Nhiễm rời đi, thế giới của y không còn ai.

Cho đến một lần ngẫu nhiên, y đang chấp hành nhiệm vụ của tông môn, gặp phải một yêu thú cường đại, đang hồi tử chiến, thì được Hạ Lan Trạch ngẫu nhiên đi ngang qua tùy tay cứu, từ đó ánh mắt y chăm chú để ý đến vị sư huynh cùng tông môn này.

Y bắt đầu tiếp cận Hạ Lan Trạch.

Chỉ là Hạ Lan Trạch không nhớ rõ là đã từng cứu y, thái độ rất không kiên nhẫn, khi nhìn mặt nạ trên mặt y, ý xem thường trong mắt càng rõ.

Mà khi đó y rất bướng bỉnh, chân thành tha thiết nhiệt liệt, y tin chân thành có thể hóa giải thành kiến, chấp nhất có thể được thành toàn.

Vài lần vấp phải trắc trở, vẫn không thể ngăn lại sự nhiệt tình của y.

“A Lan rất ngưỡng mộ Hạ Lan sư huynh sao?” Dung Nhiễm nhẹ giọng hỏi y, ngữ khí có chút vi diệu.

Y gật đầu, “Đúng vậy.”

“Vậy ngươi cũng nên biết, ta cũng luôn thích Hạ Lan sư huynh.” Dung Nhiễm nói, “Ngươi quấn lấy hắn như vậy, sẽ làm ta cảm thấy bối rối.”

Hắn sửng sốt.

“A Lan, từ trước đến nay ngươi vẫn là đứa bé ngoan, sẽ không đoạt người sư huynh ngươi thích chứ?” Giọng nói Dung Nhiễm êm ái, “Đừng làm ta xem thường ngươi.”

Y hơi hơi hé miệng, còn chưa nói lời nào, Dung Nhiễm đã xoay người rời đi.

Sau đó, y bị đổ oan gϊếŧ hại đồng môn trong bí cảnh, bị trói đến Chấp Pháp Đường chịu hình.

Trên đá lưu ảnh, có hình ảnh y thật sự gϊếŧ sư huynh đệ trong môn.

Chỉ có y biết, người trong hình ảnh kia không phải y, bởi vì khi những người kia bị gϊếŧ, y đang ở cùng Dung Nhiễm, bị nhốt trong hiểm cảnh.

Y vì bảo vệ Dung Nhiễm, thần hồn bị ma khí trong bí cảnh xâm nhiễm —— sau đó, y thần hồn ma khí, cũng nhập ma nên đây là chứng cứ buộc tội y gϊếŧ hại đệ tử.

Mà Dung Nhiễm, người duy nhất có thể chứng minh trong sạch cho y, lại chỉ lẳng lặng đứng trong đám người, nhìn Hạ Lan Trạch giơ trường kiếm, phế bỏ đan điền y.

Y bị các đệ tử phẫn nộ khác kéo xuống 3000 trường giai, ném dưới sơn môn.

Lúc ấy là giờ ngọ, mặt trời chói chang nóng cháy.

Y hấp hối, nghe tiếng người ồn ào bốn phía chậm rãi trở nên yên lặng.

Chợt có một thân ảnh cao dài ngồi xổm xuống trước mặt y.

Ánh nắng leo lắc, tầm nhìn mơ hồ, thứ y nhìn thấy đầu tiên là mũi đao mang hàn ý.

Tiếp theo y cảm nhận được đau đớn khi da thịt bị cắt xuống.

Máu uốn lượn xuống cổ.

Y rốt cuộc cũng thấy rõ người kia.

Là Dung Nhiễm.

Gương mặt tuyệt mỹ của Dung Nhiễm vẫn mang ý cười làm người khác như tắm mình trong gió xuân, nhưng kiếm trên tay lại không dừng lại.

Linh lực y bị phong bế, không cách nào nhúc nhích được, cũng không thể phát ra tiếng.

Huyết ô chậm rãi bao lấy mi mắt y.

“Ngươi khóc, vì sao?” Dung Nhiễm nhẹ giọng hỏi y, “Rõ ràng mặt ngươi đã sớm bị huỷ hoại, ta chỉ là giúp ngươi hủy nó đi hoàn toàn, đỡ phải chướng mắt mà thôi.”

“Rõ ràng A Lan làm sai trước.” Hắn nói, “Dạy ngươi thành một người chỉ biết ngoan ngoãn tu luyện, ngươi lại câu dẫn nam nhân nơi nơi, mặt bị huỷ hoại cũng không chịu hồi tâm, trời sinh là kỹ nữ lả lơi ong bướm.”

---------

Hồi ức dừng lại bên trong một mảnh huyết sắc.

Diệp Vân Lan cúi đầu ngồi ngay ngắn.

Dung Nhiễm không được đáp lại, mi tâm nhíu lại, bỗng nhiên vòng ra sau Diệp Vân Lan, ôn nhu nói: “A Lan, ta giúp ngươi vấn tóc được không? Nhớ lúc ngươi mới vào tông môn, cái gì cũng không biết, gì cũng không hiểu, tất cả đều là ta dạy ngươi……”

Hắn giơ tay cầm lấy lọn tóc dài của Diệp Vân Lan, chỉ cảm thấy tóc đen như lụa là chảy xuôi xuống, năm ngón tay hắn khép lại, muốn nắm thật chặt.

Nhưng không bắt được gì.

Diệp Vân Lan nghiêng đầu, nốt lệ chí màu son ở đuôi mắt diễm lệ vô cùng, hàng mi dài như lông vũ, màu mắt trầm trầm.

“Không cần.” Y nói.

Dung Nhiễm ngẩn ra, thở dài nói: “A Lan rốt cuộc cũng đã trưởng thành, không cần sư huynh nhọc lòng rồi.” Đôi tay hắn chạm lên ghế khắc hoa, hơi cúi người, chăm chú nhìn dung nhan Diệp Vân Lan, bỗng nhiên mỉm cười chuyển đề tài, “Lại nói tiếp, A Lan, mặt nạ ta đưa cho ngươi đâu rồi? Sao không thấy ngươi mang nó trên người.”

Diệp Vân Lan nói: “Mất ở bí cảnh.”

Dung Nhiễm tươi cười bất biến, nói: “Sau khi trở về ta lại làm cho A Lan một cái nữa vậy. A Lan thích hình dạng nào? Nói cho sư huynh.”

Diệp Vân Lan lẳng lặng nhìn Dung Nhiễm.

“Không cần.” Y lại từ chối một lần nữa.

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay y cự tuyệt Dung Nhiễm.

Dung Nhiễm còn định nói thêm, lại nghe Diệp Vân Lan nói: “Dung sư huynh, ta muốn nghỉ ngơi.”

Ý muốn đuổi khách chói lọi.

Ý cười trên mặt Dung Nhiễm nhạt đi.

“A Lan, nếu tâm tình ngươi không tốt, có thể nói với ta, không cần buồn trong lòng.” Sau một lúc lâu, hắn thấp giọng nói, “Ngươi như vậy, sư huynh thật sự rất lo lắng.”

“Ta biết đáy lòng ngươi khó chịu.” Hắn tiếp tục nói, “Thần hỏa tinh phách nhập thể, kinh mạch đứt đoạn, thuốc và kim châm khó cứu nổi. Nhưng không phải mất hoàn toàn hy vọng. Nếu có Đạp Hư cảnh cao nhân ra tay……”

Hắn dừng một chút, không nói thêm gì nữa.

Trong vòng ba ngàn năm nay, trên đời không còn người chạm tới Đạp Hư cảnh. Thiên hạ đệ nhất bây giờ, tông chủ Thiên Tông Tê Vân Quân, tu vi cũng chỉ là Thuế Phàm mà thôi.

“Kỳ thật còn có một cách,” Dung Nhiễm ngừng một chút, cúi người nói bên tai Diệp Vân Lan, giọng khàn khàn: “Nếu A Lan có thể tìm được chủ nhân của thần hỏa, cùng người đó song tu, thần thể giao hòa, có thể dẫn độ thần hỏa tinh phách……”

Hắn còn chưa nói xong, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, vang lên tiếng kẽo kẹt.

Hạ Lan Trạch tiến vào, thấy Dung Nhiễm đang ở đây, sửng sốt, “Dung sư đệ, sao ngươi lại ở chỗ này?”

Thần sắc Dung Nhiễm không hoảng loạn, không nhanh không chậm mà ngồi dậy, cười nói: “Ta nghe nói A Lan bị thương, thật sự không chịu nổi, liền đến đây nhìn một cái. Hạ Lan sư huynh cũng thật là, sao lại khẩn trương như vậy, vài ngày rồi, cũng không để sư đệ lộ diện, cũng quá khiến người ta lo lắng.”

Đôi mắt hắn lúc nhìn ai đó, đều là quang hoa lưu chuyển, giống như đùa vui.

“Thật cảm kích ý tốt của sư huynh lúc nguy cấp, nếu không rõ tình hình, chỉ sợ còn tưởng rằng sư huynh đang kim ốc tàng kiều.”