Bệnh Mỹ Nhân

Chương 1: Bệnh cốt

Đêm đã khuya.

Diệp Vân Lan ngồi bên cửa sổ cúi đầu đọc sách. Ánh nến hắt lên khuôn mặt y, lông mi ở đáy mắt tạo thành một cái bóng mờ.

Ngọn đuốc phát ra tiếng vang. Ngoài cửa sổ ngẫu nhiên có tiếng ve kêu.

Trong cơ thể y là triền miên đau đớn quanh quẩn mãi không đi, y bỗng nhiên cảm thấy ngực có chút khó chịu, nhíu mày nhịn một lát, vẫn phải che miệng ho khan.

Sau một lúc lâu, tiếng ho khan mới dần dừng lại.

Y cúi đầu nhìn, trên lòng bàn tay là màu đỏ tươi chói mắt.

Bỗng nhiên cửa bị mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt.

Một nam tử mặc huyền trang bưng chén thuốc đi vào.

“Sư đệ, ta vừa mới nghe thấy ngươi lại ho khan……” Hạ Lan Trạch nhìn thấy Diệp Vân Lan ngồi bên cửa sổ thì cả kinh, vội buông chén thuốc mà đi qua, “Thương thế này của đệ không thể tùy ý rời giường hàn ngọc. Đến đây, sư huynh đỡ ngươi lên giường nghỉ.”

Diệp Vân Lan lại né tránh tay của hắn, bình tĩnh gọi một tiếng: “Đại sư huynh.”

Động tác Hạ Lan Trạch dừng lại, trên mặt tràn đầy lo lắng: “Làm sao vậy, sư đệ?”

Diệp Vân Lan nhìn hắn.

Hạ Lan Trạch đời trước chưa bao giờ lộ ra biểu tình như thế này với y.

Người này sẽ chỉ dùng ánh mắt chán ghét nhìn y, phảng phất như đang nhìn con chuột cống hôi hám, hoặc là bùi đất dơ bẩn.

Thiếu niên luôn tín ngưỡng sức mạnh. Hạ Lan Trạch là kiếm tu, y cũng thế.

Y đối với vị đại sư huynh trong môn này, đã từng khát khao tràn đầy cõi lòng.

Y cũng từng đứng trong trời đông giá rét, chờ Hạ Lan Trạch ngoài cửa, muốn cầu đối phương chỉ điểm mình một câu, nhưng đợi đến nửa đêm, tuyết đã đọng dày trên vai, lại chỉ chờ được một chữ “Cút” từ đối phương.

Y cũng từng vì sinh thần của đối phương tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật, nhưng mà trong bữa tiệc sinh nhật ấy, kiếm phù mà y tự vẽ, lại bị đối phương khinh thường ném trên mặt đất, bị các đệ tử vây quanh đối phương cười nhạo, giẫm đạp lên kiếm phù của y.

Sau đó, ở tông môn Chấp Pháp Đường, y bị vu oan gϊếŧ hại đệ tử đồng môn, Hạ Lan Trạch cũng không nghe y giải thích nửa câu, nhất kiếm xuyên thủng đan điền y, mắt lạnh mà nhìn y bị các đệ tử khác đang phẫn nộ kéo xuống ngoại môn 3000 trường giai.

Lời duy nhất hắn nói với y, lại là tháo mặt nạ y xuống trước mặt bàng quan đệ tử, nhìn gương mặt bị thiêu đốt của y, cười lạnh ném xuống một câu——

“Thật ghê tởm.”

------

Trên mặt Diệp Vân Lan không có biểu tình.

“Ta không có việc gì, có thể tự mình đi.” Y nói.

Hạ Lan Trạch như tham luyến chăm chú mà nhìn dung nhan Diệp Vân Lan.

Ánh nến màu vàng ấm leo lắt, gương mặt người trước mắt cực kì đẹp, lại có vẻ mệt mỏi tái nhợt, tựa như tuyết đọng trên cành mai giữa ngày đông giá rét.

Chỉ duy nhất nốt lệ chí ánh son ở đuôi mắt, dưới ánh lửa lại càng tươi đẹp, như không tiếng động chảy xuống một giọt huyết lệ.

Yếu ớt, lại động lòng phàm.

“Ngươi ho đến máu đầy tay, còn nói không có việc gì sao?” Ngữ khí Hạ Lan Trạch mang chút trách cứ. Hắn nắm lấy đôi tay mảnh khảnh tái nhớt của Diệp Vân Lan, lúc này lại không để Diệp Vân Lan phản kháng nữa, quỳ một gối trên mặt đất, lấy ra chiếc khăn gấm tinh tế lau máu trên từng ngón tay y.

Từ đầu ngón tay đến mỗi chỗ khe hở ngón tay, còn tỉ mỉ lau mỗi một đường hoa tay trong lòng bàn tay, mỗi một tấc da thịt.

Diệp Vân Lan tránh không được, liền tùy ý để hắn lau.

Y ngồi trên ghế tử đàn khắc hoa, mặt mày buông xuống, không vui không giận, biểu tình cũng không sinh động, tựa như một con búp bê sứ.

Lại đẹp đến kinh tâm động phách.

Hạ Lan Trạch vừa nhấc mắt, liền thấy diễm sắc ập vào mặt, hô hấp không khỏi cứng lại.

Trong lúc tinh thần hắn hoảng hốt, đối phương đã rút tay ra khỏi tay hắn.

Diệp Vân Lan đỡ ghế khắc hoa mà đứng dậy, y sam trắng thuần buông xuống, ánh mắt cũng chưa từng liếc nhìn Hạ Lan Trạch một cái, chỉ bưng thêm cây đèn, chậm rãi đi vào nội thất.

Tóc đen tán loạn sau lưng người, theo bước đi tập tễnh của y mà lay động.

Hạ Lan Trạch lấy lại tinh thần, vội bưng chén thuốc trên bàn, đi theo y vào nội thất.

Bên trong nội thất đặt một cái giường hàn ngọc, trên giường tản từng dòng khí lạnh lẽo.

Diệp Vân Lan ngồi ở mép giường, hơi thở lạnh lẽo của giường hàn ngọc xâm nhập vào thân thể, ôn dưỡng kinh mạch rách nát trong thân thể y.

Nhưng mà, đối với thể xác đã bị phá hủy thành phế nhân mà nói, ôn dưỡng thế nào, cũng phí công mà thôi.

Y cầm lấy Khuyết Ảnh Kiếm đặt ở đầu giường, chậm rãi rút ra, đặt trên đầu gối.

Trường kiếm vào tay, cả người y tựa hồ so với bình thường không quá giống nhau.

Giống như một túi da trống rỗng bỗng nhiên có thêm một linh hồn, bóng lưng thon gầy cũng thẳng tắp như thanh kiếm.

Đầu ngón tay Diệp Vân Lan lau kiếm phong. Thanh đuốc được y đặt ở đầu giường, bóng dáng ngọn lửa trên thanh kiếm như đang nhảy múa.

Mỹ nhân khêu đèn xem kiếm, vốn là mỹ cảnh, Hạ Lan Trạch lại phát giác ra một chút hàn ý.

Hắn chỉ tưởng là do mình đến quá gần giường ngọc, cũng không để trong lòng, chỉ thầm than, sư đệ vẫn là không muốn từ bỏ tu hành luyện kiếm, không khỏi trầm giọng nói: “Sư đệ, thân thể ngươi bị thần hỏa tinh phách gây thương tích, kinh mạch bị tổn hại nghiêm trọng, ngày thường ngẫu nhiên có thể luyện kiếm,nhưng tuyệt đối không được động linh lực, nếu không sẽ bị thần hỏa phản phệ, thần tiên đều cũng khó cứu được.”

Không thể vận dụng linh lực, tu sĩ khác gì phàm nhân.

Ở Thiên Tông thực lực vi tôn, Diệp Vân Lan đã tính như bị phế hoàn toàn.

“Ta biết.” Diệp Vân Lan nói.

Hạ Lan Trạch thương tiếc nhìn y, ngữ khí nhu hòa, nói: “Sư huynh ở kiếm đạo đã có điều thành, nửa năm trước vừa mới đột phá Tông sư cảnh, sau này sư đệ luyện kiếm nếu có chỗ nào không rõ, tùy thời đều có thể tới tìm ta hỏi.”

Diệp Vân Lan không đáp.

Kiếp trước y cũng vì vậy mà khổ chờ đến nửa đêm trong đêm gió tuyết, mà nay Hạ Lan Trạch lại tùy ý hứa hẹn với y.

Chỉ là y sớm đã không cần.

Thế nhân chia kiếm đạo thành năm cảnh giới, là Khí túng, Ngưng ý, Tông sư, Tiểu thừa, Đại thừa. Có thể đột phá Tông sư cảnh, lấy tuổi tác hiện tại của Hạ Lan Trạch mà nói, đã coi như là thiên phú ngút trời.

Nhưng mà, ở đời trước, ngoài năm cảnh giới này còn có một cảnh riêng, thế nhân vì duy nhất Diệp Vân Lan mà định ra.

Vi tôn giả cảnh.

Hạ Lan Trạch thở dài một hơi, chỉ cho rằng Diệp Vân Lan vì thương thế mà tâm tình ủ dột, mới trầm mặc ít lời như thế. Hắn cầm muỗng trong chén thuốc, thổi tản đi hơi nóng, múc một muỗng nước thuốc, đưa đến bên môi Diệp Vân Lan, “Sư đệ, uống thuốc đi.”

Diệp Vân Lan quay đầu đi, “Ta tự mình uống được.”

Hạ Lan Trạch hơi nhấp môi mỏng, hắn sinh ra là thiên tư tuyệt đỉnh, bễ nghễ hơn người cùng thế hệ, trước nay chưa từng phải tự mình chiếu cố người khác, đã vậy đối phương còn không cảm kích.

Nhưng đối với gương mặt kia, hắn lại không thể tức giận nổi.

Hạ Lan Trạch đành phải đưa chén thuốc cho Diệp Vân Lan. Diệp Vân Lan cũng không dùng muỗng, cầm chén đưa đến bên môi liền uống. Y hơi hơi ngửa đầu, lộ ra một đoạn cổ nhỏ dài trắng nõn, hầu kết chậm rãi lăn lộn, thanh âm nuốt nước thuốc thực nhẹ, Hạ Lan Trạch thực cẩn thận mới có thể nghe rõ.

Năm ngón tay nhỏ dài tái nhợt đặt trên chén sứ đen tuyền, khớp xương rõ ràng, là một bàn tay rất thích hợp cầm kiếm, lại cũng rất thích hợp…… cầm một thứ gì đó khác.

“Diệp sư đệ,” chờ Diệp Vân Lan uống xong, Hạ Lan Trạch bỗng nhiên mở miệng, thanh âm hơi khàn, “Ta có một chuyện không rõ, ngươi rõ ràng sinh ra không kém, vì sao trước kia lại mang mặt nạ, không chịu lộ ra chân dung của mình?”

Diệp Vân Lan: “Ta chỉ muốn chuyên tâm luyện kiếm.”

Y nói cũng không sai.

Có người đã từng nói lời thấm thía với y, dung mạo đối với người tu hành mà nói, là thứ vô dụng nhất, thậm chí còn mang tới tai hoạ.

Người kia còn chuyên môn vì y làm một cái mặt nạ, dặn dò y ngày thường khi ra cửa, luôn phải đeo.

Y quen biết người nọ không lâu, sau khi được người nọ đón vào tông môn, được người nọ vô cùng chiếu cố, y đối với lời nói và an bài của người nọ vẫn luôn nghe theo. Vì thế mỗi khi ra cửa, đều sẽ nghiêm túc mang mặt nạ.

Sau đó, mặt của y bị thần hỏa thiêu hủy trong bí cảnh, mặt nạ kia là thứ dùng để che đậy vết sẹo, dù khi ngủ một mình, y cũng không định tháo xuống.

“Chỉ muốn chuyên tâm luyện kiếm, không để ngoại vật làm phiền, ta còn tưởng rằng sư đệ……” thanh âm Hạ Lan Trạch càng thêm khàn, hắn không nói tiếp nữa, chỉ lấy đi chén thuốc trong tay Diệp Vân Lan, bỗng nhiên đứng dậy nói: “Đêm đã khuya, sư đệ nghỉ ngơi sớm chút. Ngày mai ta lại đến xem ngươi.”

Diệp Vân Lan nhẹ nhàng gật đầu.

Hạ Lan Trạch đi ra ngoài, bước chân có chút vội vàng.

Diệp Vân Lan không nhìn hắn, chỉ đem Khuyết Ảnh Kiếm một lần nữa cho vào vỏ kiếm.

Lúc trường kiếm trở về vỏ, cổ tinh khí trên người y cũng biến mất. Y khẽ cúi người, nhẹ nhàng thổi tắt nến, mệt mỏi mà nằm trên giường, khép lại hai mắt.

Giường hàn ngọc lạnh lẽo thấu xương, trong thân thể y lại như có ngọn lửa thiêu đốt xương cốt.

Hôn hôn trầm trầm đi vào giấc ngủ, cũng ngủ đến không an ổn.

Thần hồn suy yếu không chịu nổi ký ức hỗn độn hơn ba trăm năm, vô số hình ảnh nhập vào trong mộng, y đã từng muốn cố tình quên đi, lại chưa từng quên, những chuyện cũ kia vẫn ùn ùn kéo đến, không để y có nửa phần thở dốc.

Khi tỉnh lại, trời đã sáng choang.

Đầu mùa xuân, ngoài cửa sổ rơi xuống mưa nhỏ bay bay. Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, kéo dài không ngừng.

Diệp Vân Lan không thích trời mưa.

Hay là nói y không thích một mình một người nghe nghe tiếng mưa rơi.

Bỗng nhiên có người gõ cửa.

Không phải Hạ Lan Trạch.

Sau khi y bị thương, Hạ Lan Trạch liền đưa y an bài ở chỗ mình để dưỡng thương, ngày thường có hơi nhàn rỗi, liền sẽ tới phòng nhìn y.

Hạ Lan Trạch có một thói quen.

Hắn vào phòng, trước nay đều không gõ cửa.

Một thanh âm thanh nhã vang lên ngoài cửa.

“A Lan, ngươi tỉnh chưa, sao còn không mở cửa cho ta?”

Diệp Vân Lan chậm rãi từ giường hàn ngọc đứng dậy.

Ở Thiên Tông, gọi y ‘ A Lan ’, chỉ có một người.

—— Đồ đệ thân truyền duy nhất của tông chủ Thiên Tông, hiện giờ là đệ nhất mỹ nhân Thiên Tông, cũng là người lúc trước dẫn y nhập tông môn, nơi nơi chiếu cố y.

Dung Nhiễm.