Sinh Ra Trong Bóng Tối, Và Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 4: Điện thoại

Edit: Hương

Một đêm tối và gió đối với những người làm điều xấu chắc chắn là một ngày tốt.

Để không thu hút sự chú ý, Ngụy Lam mặc một bộ quần áo bình thường rất tùy ý đi dạo trong tiểu khu Hòa Hiệp, làm bộ mặt ủ rũ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại di động rồi thở dài, dáng vẻ của thanh niên thất tình, muốn che mắt người đương nhiên phải làm đủ công phu. Dù sao đây cũng không phải hành động công khai, nếu bị người nhiều chuyện phát hiện và báo cáo, chẳng phải là hãm hại Lý An Nhiên sao.

Cậu lấy trong túi trước ngực ra một gói thuốc lá, ngăm ở trong miệng, không châm lửa Ngụy Lam nghịch bật lửa zippo mát lạnh trong tay, mở rồi đóng nắp, phát ra tiếng ma sát kim loại thanh thúy.

Cái bật lửa này là cậu mua, nhưng không phải của cậu, chủ nhân chân chính của chiếc bật lửa là Tiếu Tử Hiền, phiên bản thép hơn một ngàn đồng, là tầng lớp công nhân làm công ăn lương bình thường, cậu đã tích góp rất lâu, làm bản thân mình đói gầy mấy cân mới mua được thứ đồ nhỏ như vậy, sau khi đại hội khen thưởng kết thúc đưa cho Tiếu Tử Hiền làm quà chúc mừng, trùng hợp chính là, ngày đó cũng chính là sinh nhật của Tiếu Tử Hiền, có thể nói là chuyện tốt nhân đôi.

Nhưng lầm thế nào mà chiếc bật lửa này lại lọt vào tay cậu, Ngụy Lam hoàn toàn không nhớ gì cả, sau khi cậu tặng rất lâu sai mới phát hiện Tiếu Tử Hiền không hút thuốc. Tuy nói không hút thuốc, nhưng mỗi ngày Tiếu Tử Hiền đều mang theo bật lửa trên người, lúc suy nghĩ sự tình thỉnh thoảng sẽ lấy ra gạt nắp, mân mê lớp vỏ ngoài có cảm giác dày mà mượt mà.

"Ai..." Liên tục nhớ tới cái tên còn đang mê man, Ngụy Lam đột nhiên không còn hứng thú hút thuốc, tiện tay ném thuốc lá vào thùng rác bên cạnh, gọi điện thoại cho Doãn Hàng, "Này, các cậu ở đâu rồi? Đế giày của tôi đi dạo sắp mòn luôn rồi. ”

"Tôi đi đón Tiểu Duy, sẽ đến ngay. "Trong điện thoại nghe được Doãn Hàng vẫn còn đang đi trên đường, có tiếng gió rít qua khi xe chạy qua và tiếng phát thanh giao thông đứt quãng.

Nhìn thấy Lý An Nhiên đi ra từ văn phòng quản lý, Ngụy Lam lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ mới nói, "Tôi và An Nhiên đến nhà nạn nhân xem một chút, các cậu đến cứ đi lên là được." Không đợi đầu dây bên kia trả lời, Ngụy Lam đã cúp điện thoại, sải bước đi vào lầu 9.

Không hổ là tiểu khu cao cấp, trong hành lang trang trí rất trang nhã, vật liệu được lựa chọn cẩn thận, trên tường có gắn màn hình phát video về khung cảnh trong khu dân cư, cửa thang máy bằng kim loại được lau sáng bóng.

Ngụy Lam mím môi, hơi ngẩng đầu nhìn về phía đèn chùm thủy tinh hoa lệ trên đỉnh đầu, ánh đèn màu cam mờ nhạt, lắc lư khiến người ta buồn ngủ. Nơi này vốn tối tăm như vậy sao? Lần đầu tiên bước vào cảm thấy không giống như này, giống như sương mù đột nhiên xuất hiện che lấp ánh đèn, cảnh sắc xung quanh ảm đạm đi rất nhiều. Ngụy Lam che miệng ngáp một cái, không nhìn chằm chằm vào những nguồn sáng khiến người ta buồn ngủ kia nữa, bóng dáng của cậu phản chiếu trên của thang máy, Lý An Nhiên bên cạnh đang cúi đầu xem điện thoại di động, phía sau còn có mấy người đang chờ thang máy.

Đinh một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Ngụy Lam đứng ở phía trước, bước vào thang máy trước, ấn số 9, đang định hỏi mấy người phía sau muốn đi tầng nào, lời nói lại nghẹn ở trong cổ họng. Trước mắt ngoại trừ Lý An Nhiên đang muốn bước vào trong ra, không còn ai khác nữa, Ngụy Lam nhoài người ra ngoài cửa thang máy nhìn xung quanh, ngay cả bóng người cũng không có, chỉ có gió lạnh mang theo mùi ẩm ướt phả vào hai má, làm nổi một tầng da gà.

"Đi thôi, không đi thang máy nữa. "Nửa người Ngụy Lam ngăn cửa thang máy đóng lại, trước khi cửa thang máy tự động mở ra, kéo Lý An Nhiên bước ra khỏi thang máy.

"Anh đột nhiên bị bệnh thần kinh gì vậy, không đi thì không đi, nói một tiếng làm em giật nảy mình.” Lý An Nhiên trách móc trừng mắt nhìn Ngụy Lam.

"Vừa rồi mấy người đúng bên cạnh em đâu? ”

Lý An Nhiên nhìn Ngụy Lam như gặp quỷ: "Anh nói gì bậy bạ gì vậy? Trên hành lang chỉ có mỗi hai chúng ta thôi. ”

Nhìn thấy thang máy tự đi xuống bãi đỗ xe ngầm, lại phát ra tiếng đinh, Ngụy Lam xoa xoa da gà trên cánh tay, quay đầu đi về phía cầu thang bộ, "Đi thang bộ đi. ”

"Không được! Tầng chín, leo đến nơi cũng mệt chết rồi. "Oán giận thì oán giận, Lý An Nhiên vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau Ngụy Lam rẽ vào cầu thang.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, Ngụy Lam nhận ra, từ sau khi hôn mê tỉnh lại, quanh người cậu luôn cảm thấy lạnh lẽo, cậu không cho rằng mình già đến mức mắt hoa cả mắt, vừa rồi trên cửa thang máy chiếu ra bóng dáng rõ ràng như vậy, muốn lừa mình nhìn lầm cũng không làm được, chẳng lẽ thật đúng là gặp ma?

Ánh đèn trong cầu thang cũng không sáng đến đâu, cũng may một đường không xảy ra việc gì, cũng không xuất hiện quỷ đánh tường trong truyền thuyết. Leo đến lầu chín chân đều mềm nhũn, cũng không phải vì leo mệt, dù sao rèn luyện thân thể quanh năm, lầu chín cũng không tính là cao, chỉ là loại không khí quỷ dị này, làm cho Ngụy Lam không thể không căng thần kinh tùy thời sẵn sàng, thấy tình huống không ổn liền co chân chạy. Căng thẳng quá mức, vừa thả lỏng, hai chân như vừa chạy marathon xong, nâng cũng không nhấc lên được.

"Ngụy ca, anh có chắc muốn vào không? Em luôn cảm thấy mình như một tên trộm. "Lý An Nhiên giơ chìa khóa, vẫn có chút miễn cưỡng khi làm chuyện như vậy.

"Đi thôi, có chuyện gì thì anh lo. "Hành vi hiện tại của bọn họ không khác gì đạo tặc, Ngụy Lam nở nụ cười, bầu không khí khẩn trương cũng hòa hoãn một chút.

Trong phòng có chút lộn xộn, vẫn duy trì trạng thái đêm xảy ra sự việc, trên bàn ăn rải rác mấy tờ giấy viết thư, chính là tờ giấy dùng để viết di thư. Ngụy Lam nhặt giấy viết thư lên xem qua từng tờ một, trên giấy có vết lõm do dùng lực mạnh để lại, có chỗ bị hư hại do dùng lực quá mạnh, cbeen trên còn vẽ lung tung rất nhiều vòng tròn mạch lạc, rất nhiều người đều có thói quen khi nghe điện thoại sẽ vô thức vẽ loại vòng tròn này.

Điện thoại? Trước khi viết thư người chết có nhận được cuộc điện thoại nào không? Chẳng lẽ cuộc điện thoại đó cho cô biết mình không còn sống được lâu nữa? Ngụy Lam ngồi ở bên bàn ăn, cầm lấy bút ký tên bên cạnh bàn, cũng vẽ lung tung trên tờ giấy vụn có vòng tròn kia, ánh mắt dừng trên vách tường có treo chiếc điện thoại có tạo hình hoa lệ. Trong thời đại của điện thoại di động, liệu có ai còn sử dụng điện thoại cố định để gọi điện thoại không?

Đầu ngón tay thon dài có tiết tấu gõ vào mặt bàn thủy tinh, như làm như vậy có thể làm cho cậu bình tĩnh lại để suy nghĩ, Ngụy Lam chăm chú nhìn chiếc điện thoại kia, tựa như chờ mong nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên. Tiếng gõ trùng khớp với tiếng lách cách của kim giây đồng hồ, trong không gian yên tĩnh như một khúc thôi miên.

Tiếng chuông cửa đột nhiên làm Ngụy Lam giật mình, vội vàng chạy tới mở cửa, Doãn Hàng và Lữ Duy đã đến, còn mang theo dụng cụ để khảo sát, mà trong chiếc túi Lữ Duy đang cầm trong tay thậm chí còn có một ít đồ vật kỳ quái, đậu đỏ, gạo, lư hương và cả tiền giấy.

"Mang theo mấy thứ này để làm gì? Định đốt nhà người khác ăn tối sao? "Lý An Nhiên xem đồ trong túi, lấy ra dặt lên bàn, "Đừng nói với tôi là dùng để trừ tà, cảnh sát khu Tây các cậu bắt đầu đi theo con đường không chính thống sao? ”

"Là để trừ tà. " giọng nói của Lữ Duy giống như người, làm cho người ta có cảm giác nhã nhặn sạch sẽ, dù cảm thấy khó chịu với lời nói của Lý An Nhiên, cũng không biểu lộ ra, nhưng Doãn Hàng mở miệng nói Lý An Nhiên vài câu.

"Dừng! "Ngụy Lam xoa trán lên tiếng ngăn lại, "Đừng ầm ĩ nữa, An Nhiên dẫn chúng ta vào cũng là chịu trách nhiệm mạo hiểm. "Nói xong, lại nhìn về phía chiếc điện thoại trên tường, chiếc điện thoại kia như có ma lực quỷ dị, hấp dẫn ánh mắt của Ngụy Lam, khiến cậu muốn nhấc lên nghe cuộc điện thoại không tòn tại, "Lữ Duy làm như vậy có lợi có hại, nơi này quả thật không thích hợp lắm, trước đây tôi..."

Ngụy Lam nhìn thoáng qua Lý An Nhiên vẻ mặt mang theo nghi hoặc, cuối cùng vẫn không nói ra nguyên nhân lúc trước không lên thang máy, chuyển đề tài, "Lúc trước tôi còn nói muốn học những thứ này, đáng tiếc không được. ”

"Các anh đều là cảnh sát, mê tín dị đoan như vậy không tốt! ”

"Đây không phải là lén lút sao. "Ngụy Lam vừa trấn an Lý An Nhiên, vừa không hề cố kỵ mở ngăn kéo cửa tủ bắt đầu điều tra.

Bốn người chia nhau hành động, manh mối hữu ích và vô dụng được phân loại ra. Trong số đó, tủ quần áo được giấu trong ngăn kéo, một chồng tài liệu dày cộp kẹp một tấm ảnh chụp niêm phong khiến Ngụy Lam chú ý. Ảnh chụp là một bức ảnh chụp chung rất lớn, rất có cảm giác thời đại, từ biểu ngữ màu đỏ phía trên có thể nhìn ra được là ảnh tụ họp thường niên của một đơn vị nào đó, biểu ngữ không xuất hiện hết trong ống kính, cũng không thể nhìn được là đơn vị nào.

Đây là một bức ảnh nhìn như bình thường, chỉ là những người trong ảnh, biểu cảm thật sự không bình thường, hội nghị thường niên hẳn là không khí vui vẻ vui mừng, mọi người hẳn là phải cười đùa vui vẻ lưu lại hình ảnh, chào đón năm mới đến, nhưng những người trong ảnh, không một nụ cười nào xuất phát từ trái tim, khóe miệng cong lên vẫn không che giấu được khuôn mặt đầy vẻ sầu não.

"Người phụ nữ thứ ba từ trái sang bên trái chính là người chết đúng không? Mặt mày rất giống, trẻ hơn rất nhiều. "Doãn Hàng tiến lại gần chỉ vào ảnh chụp, "Bức ảnh này nhìn thật khiến người ta không thoải mái, anh cảm thấy giống cái gì? ”

"Giống trại tập trung.” Ngụy Lam trả lời.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy. ”

"Bức ảnh này mang về đi, chúng ta có thể kiểm tra xem người chết làm việc ở đâu mười năm trước. "Ngụy Lam sắp xếp gọn gàng một xấp tài liệu kia, và ảnh chụp đưa cho Doãn Hàng, "Đây là các báo cáo chẩn đoán, tôi nhìn sơ qua, là báo cáo chẩn đoán bệnh tâm thần của con trai nạn nhân, còn có báo cáo xét nghiệm máu. ”

Trong lọ thuốc không có bất kỳ nhãn mác nào ở góc ngăn kéo có mấy viên thuốc màu trắng, vừa mới mở nắp đã ngửi thấy một mùi tanh nhàn nhạt, còn có một mùi hương kỳ lạ.

Ngụy Lam cầm viên thuốc, đầu ngón tay chiếm một ít bột màu trắng, những loại thuốc này hẳn là có liên quan đến bệnh tình của con trai nạn nhân. Theo lý thuyết, bọn họ không nên, cũng không cần phải mang những tài liệu và thuốc này để làm bằng chứng, nhưng cậu nhịn không được muốn làm như vậy, nghề nghiệp mẫn cảm làm cho cậu tin tưởng vào trực giác của mình sẽ không sai.

Căn hộ có diện tích hơn 180m2 này đã bị lục soát từ trần nhà đến khe sàn, thông tin thu được ít hơn nhiều so với dự kiến. Trong lúc bận rộn mọi người không có nói nhiều, như sợ đánh thức chủ hộ không tồn tại, mọi thứ đều tiến hành im lặng, nhưng tiếng chuông đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh giả mạo này, tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía bàn ăn, sắc mặt ngưng trọng như lâm đại địch.

Chiếc điện thoại treo trên tường đơn giản mà lộng lẫy phát ra những bản nhạc chuông truyền thống, đinh tai nhức óc, chấn đến tim người co rút đau đớn, một tiếng lại một tiếng, thôi miên linh hồn mọi người, không tự chủ được mà tiến lại gần.