Edit: Hương
Không chỉ trong lòng Ngụy Lam sinh ra ý nghĩ kỳ quái, những người khác cũng không cho rằng đây là một vụ tự sát đơn giản. Ngày đó trong điện thoại, phản ứng của người phụ nữ quá không hợp lẽ thường, lời cô ta nói càng làm cho người ta khó hiểu, rốt cuộc là bắt đầu như thế nào? Phản ứng lạnh nhạt như vậy nhìn thế nào cũng không thể tự sát vì tình.
Tiểu khu Hòa Hiệp nằm ở trung tâm phía bắc, đương nhiên sẽ có cảnh sát khu vực phía bắc xử lý, Ngụy Lam làm lực lượng cảnh sát khu Tây, nếu đưa tay ra quá xa sẽ bị đồng nghiệp khu bắc chán ghét. Nhưng cậu không có ý định cứ như vậy mà buông tha, cái chết của người phụ nữ này rất có thể mang đến cho bọn họ rất nhiều manh mối, nhiều đến mức có thể giải thích vì sao chồng cô ta lại chết.
Bất kể là cậu chuyên tâm vào công việc hay chỉ đơn thuần là tò mò, chuyện Ngụy Lam hạ quyết tâm sẽ không dễ dàng thay đổi, vì thế, cậu không còn cách nào khác ngoài bấm số điện thoại của ai đó.
"Xin chào? Anh Ngụy, đã lâu không gặp anh. "Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào hoạt bát, giọng điệu vui vẻ nghe ra tâm trạng đang rất tốt.
"An Nhiên, có rảnh ra ngoài ăn cơm không? "Ngụy Lam nói chuyện càng thiếu tự tin.
Cô gái tên Lý An Nhiên này là cựu sinh viên nhỏ hơn cậu ba tuổi, sau khi lễ tốt nghiệp, Ngụy Lam nhận được thư tình Lý An Nhiên đỏ mặt nhét vào tay cậu. Khi đó Ngụy Lam, khi đó Ngụy Lam tràn đầy hương thơm của một chú chó độc thân trẻ trung, dáng người thon dài, mặt cũng không tồi, ở thời đại nương pháo tiểu thịt tươi này, chàng trai tỏa nắng như Ngụy Lam giống như hạc giữa bầy gà, rất được hoan nghênh.
Đáng tiếc vạn sự đều có lợi hại, chỉ vì trong đầu Ngụy Lam thiếu một dây thần kinh, không hiểu các loại ám chỉ rõ ràng của những người xung quanh, ngay cả khi được một cô gái hẹn ra ngoài ăn cơm, trên bàn cơm cậu cũng chỉ biết thảo luận thi thể và hung khí, dẫn đến cậu chưa được nếm thử hương vị của tình yêu đã phải ra ngoài xã hội.
Trùng hợp là sau khi tốt nghiệp, Lý An Nhiên cũng vào cục cảnh sát khu Tây làm việc, chủ yếu phụ trách quản lý vật chứng, sau khi gặp Ngụy Lam, câu đầu tiên nói là:"Chuyện ba năm trước, anh còn chưa trả lời em. ”
Ngụy Lam vẻ mặt mờ mịt nhìn cô gái tươi cười hoạt bát trước mắt, môi mở ra khép lại nghẹn nửa ngày, cuối cùng nặn ra một câu, "Cô là ai? "Nụ cười cứng đờ trên mặt cô gái, đến bây giờ cậu vẫn không thể quên được, bởi vì đằng sau nụ cười đó là một khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé xác cậu ngay tại chỗ.
Lý An Nhiên quấn quýt không thôi, cậu thật sự không biết nên ứng phó với chuyện này như thế nào, cuối cùng thật sự là không thể nhịn được nữa, quyết định nói với Lý An Nhiên suy nghĩ của mình, chẳng qua, phương thức biểu đạt của cậu lại một lần nữa khiến Lý An Nhiên lộ ra biểu tình hận không thể xé xác cậu. Bây giờ ngẫm lại, lúc ấy chỉ cần nói không muốn yêu đương, hoặc là nói đã có người mình thích, thế nào cũng được, so với nói thẳng với một cô gái "Tôi không thích cô" thì tốt hơn rất nhiều.
Cũng có lẽ là bị tổn thương, hoặc bởi vì công việc quản lý vật chứng không thích hợp với cô, tóm lại Lý An Nhiên xin chuyển công tác, không chỉ xin chuyển công tác mà thậm chí đổi sang một khu vực khác làm việc, quyết tâm trốn Ngụy Lam thật xa, mắt không thấy tim không phiền.
"Con chồn không có ý chúc tết sao? Ăn cơm thì bỏ đi, nói đi, tìm em có chuyện gì? ”
Bị Lý An Nhiên hỏi như vậy, Ngụy Lam càng không yên tâm, rất chột dạ cười hắc hắc nói, "Vẫn nên ăn cơm đi, cũng không thể cứ ngồi nói chuyện phiếm được, mười hai giờ trưa anh đi đón em.”
Quán cháo ngày thường ít khách, đa số là mang đi, trong đại sảnh chỉ rải rác ngồi ba bốn bàn, nhưng khá yên tĩnh, Ngụy Lam gọi nhân viên phục vụ, gọi một suất cháo, đây là cháo mỗi lần cậu đến thăm Tiếu Tử Hiền đều mang theo, hy vọng lúc mở cửa, có thể nhìn thấy người kia đã tỉnh lại, ngồi ở trên giường cười nhìn mình, dùng thanh âm trầm thấp nói —— sao lại đến trễ như vậy 。
"Anh vẫn rất thích ăn cháo này. "Lý An Nhiên mở miệng phá vỡ sự im lặng đột ngột, "Trước kia anh thường xuyên gọi cái này. ”
Thật là cái hay thì không nói cái dở lại cứ nói ra, Ngụy Lam xấu hổ ôm thực đơn tùy tiện gọi mấy món ăn cô gái có thể thích ăn, "Không phải anh thích, là Tiếu đội thích, anh ấy nói trước kia lúc đi làm nhiệm vụ ở Lịch Đông đã uống qua một lần, rất thích mùi vị này, sau khi trở về lôi kéo tôi tìm khắp các quán cháo trong thành phố, cuối cùng cũng tìm được mùi vị của quán này tương đối chính thống. Bây giờ... Đã quen rồi. ”
"Chuyện của Tiêu đội, anh cũng đừng quá đau lọng, thuận theo tự nhiên đi, chỉ cần người còn sống, là sẽ có hy vọng. Người khác nhìn anh như thế nào em quản không được, nhưng em tin anh không phải là người như vậy, anh sẽ không hại Tiêu đội." Không tự giác giơ tay lên, rất muốn nắm chặt bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của người đàn ông trước mặt, nhưng cô hiểu được, nếu cô ấy làm như vậy, hai năm ép buộc mình từ bỏ đi ý định trong đầu này chỉ sợ sẽ uổng phí, thích, vẫn thích, cầm lên quá khó để buông xuống.
Bàn tay vươn ra dừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn thu về, Lý An Nhiên uống nước chanh miễn phí trong ly, "Lần này anh tìm em có chuyện gì. ”
Đột nhiên nói đến vấn đề chính, Ngụy Lam hơi sửng sốt một chút, dường như còn chưa thoát khỏi cuộc đấu tranh tư tưởng của mình.
"Không phải chứ, anh gọi ra chính là muốn em nhìn anh ngẩn người sao? ”
"Không không không không! "Ngụy Lam tỉnh táo lại, vội vàng lấy tờ báo ra khỏi cặp, "Vụ án nhảy lầu này là do các em xử lý đúng không? ”
Lý An Nhiên nhìn thoáng qua tờ báo, "Đúng vậy, chỉ là một vụ nhảy lầu bình thường thôi, có vấn đề gì không? ”
"Chỉ là nhảy lầu bình thường? Em đã khám nghiệm hiện trường chưa? Thời gian tử vong là khi nào? ”
"Thời gian tử vong là hơn một giờ đêm qua, hiện trường cũng đã kiểm tra qua, không phát hiện dấu chân của người khác, di thư các loại đều để lại trên bàn ăn trong nhà, nhất định là nghĩ kỹ mới tự sát." Suy nghĩ một chút, Lý An Nhiên lại nói, "Chỉ là không biết cô ấy làm cách nào để mở cửa sắt trên mái nhà, quản lý nói cửa trên mái nhà đều bị khóa lại, chìa khóa chỉ có bất động sản mới có, chỉ sợ xảy ra tai nạn gì. ”
Đúng! Ngụy Lam mừng thầm trong lòng, ánh mắt sáng rực, giống như thợ săn phát hiện con mồi.
"Sao anh lại quan tâm đến một vụ án tự sát như vậy, không phải gần đây quá nhàn rỗi chứ? ”
Cháo nóng đã được bưng lên bàn, Ngụy Lam trước tiên múc cho Lý An Nhiên một chén, lại múc cho mình hơn phân nửa chén, làm đủ việc ân cần, "Đây không phải là một vụ án tự sát bình thường, người phụ nữ nhảy lầu có liên quan đến một vụ án mà anh đang theo dõi.
Vài ngày trước, chồng cô ấy bất ngờ chết dưới bãi đậu xe dưới tầng hầm, ngay sau đó cô ấy đã nhảy lầu, chẳng lẽ không có gì khó hiểu ở đây sao? ”
"Suy nghĩ nhiều rồi, người ta tình cảm tốt, chẳng lẽ chết vì tình không được sao? "Lý An Nhiên có chút khinh thường với lý do của Ngụy Lam, tên đầu gỗ không hiểu tình yêu là gì này, làm sao có thể hiểu được những tình nghĩa sinh tử này.
"Em không tin, là bởi vì em chưa từng tiếp xúc với cô ấy. Vào ngày chồng cô ấy chết, anh đã gọi cho cô ấy đi nhận dạng thi thể, đoán xem cô ấy phản ứng như thế nào? "Ngụy Lam cười có chút giật giật, giống như bọn họ đang thảo luận không phải là chuyện sinh tử của người khác.
Lý An Nhiên cũng là một người thông minh, nếu Ngụy Lam hỏi như vậy, vậy khẳng định là phản ứng không bình thường, "Chẳng lẽ biểu hiện của cô ấy rất lạnh lùng? ”
"Không sai! Đừng nói là khóc, ngay cả một chút phản ứng cũng không có." Uống một ngụm cháo nóng không ngừng phát tỏa ra mùi thơm, Ngụy Lam lau miệng, "Mới đầu anh còn tưởng rằng cô ấy thương tâm quá độ hoặc là không tin vào những gì mình nghe được, cho nên không có phản ứng gì, nào biết cô ấy căn bản là không quan tâm đến cái chết của chồng mình, cho đến khi bố mẹ chồng cô ấy đến xử lý hậu sự, cô ấy cũng chưa từng xuất hiện. ”
"Như vậy xem ra cái chết của bọn họ quả thật không quá đơn gian, nhưng hiện trường nhìn thế nào cũng không phải do kẻ gϊếŧ người, vụ án đã sớm kết thúc rồi. "Lý An Nhiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, vẻ mặt cảnh giác nhìn Ngụy Lam, "Anh, không phải anh định để em làm lá chắn cho anh, lừa tài sản, triển khai khảo sát hiện trường lần thứ hai chứ? ”
Ngụy Lam mặt dày hắc hắc cười rộ lên, "An Nhiên quả nhiên là thông minh nhất. ”
"Hiện trường đã được khám nghiệm, không phát hiện dấu vết của người khác. ”
"Đương nhiên sẽ không có, bởi vì gϊếŧ người không phải là người. ”
"Còn có thể là cái gì? ”
"Là ma. ”
Lạch cạch một tiếng, thìa sứ rơi vào trong chén, cháo nóng văng lên quần áo, thu hút ánh mắt dò hỏi của nhân viên phục vụ. Lý An Nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngụy Lam, hồi lâu không nói nên lời.
"Anh biết những gì anh nói bây giờ giống như một tên bệnh tâm thần, nhưng anh vẫn phải xem." "Lúc nói lời này, Ngụy Lam thu lại nụ cười, trở nên nghiêm túc, "Anh có một điều không thể giải thích được, cho dù không thể thay đổi kết luận định án của hai vụ án này, nhưng chỉ cần anh tiếp tục truy tìm, anh sẽ có được manh mối mình muốn, những manh mối này có liên quan mật thiết với anh, bao gồm cả ký ức mà anh đã mất. ”
Dường như bị ánh mắt nghiêm túc của Ngụy Lam lây nhiễm, Lý An Nhiên cũng thu lại thái độ trêu chọc, "Nói đi, muốn em giúp anh như thế nào? ”
"Đêm nay sau nửa đêm, dẫn anh đến tiểu khu Hòa Hiệp, anh không chỉ lên tầng cao nhất điều tra, còn phải danh chính ngôn thuận vào nhà cô ấy, đương nhiên di thư của cô ấy cũng phải xem, về phần làm thế nào lấy được, thì giao cho em. ”
"Anh thật sự làm khó em. "Lý An Nhiên bất đắc dĩ đỡ trán, lau cháo văng lên quần áo. Lên tầng cao nhất rất dễ dàng, lúc trước xử lý hiện trường cô có tham dự, tốt xấu gì cũng quen mặt, chỉ cần nói với quản lý chung một chút vấn đề còn sót lại chưa được giải quyết, vẫn có biện pháp đi lên.
Vào nhà cũng miễn cưỡng có thể, cớ lúc nào cũng có thể tìm, sau khi người phụ nữ kia nhảy lầu, đứa nhỏ 17 tuổi liên tiếp mất đi cha và mẹ, bị đả kích quá lớn, hiện tại như phát điên, bị thân thích đưa đến viện dưỡng lão Mai Giang tĩnh dưỡng, hiện tại phòng ốc trống rỗng, cũng không sợ có ai, chỉ có chuyện di thư thật sự là không dễ làm.
"Di thư không ở trong cục, hẳn là trong tay em họ của người phụ nữ kia, em họ cô ấy mở công ty luật, chuyện tiếp theo đều sẽ do em họ cô ấy theo dõi. "Lý An Nhiên nhíu mày, "Đã kết án rồi, đi tìm người ta xin di thư không tốt lắm. ”
Ngụy Lam cũng biết yêu cầu của mình có chút khó khăn, đành phải lui về phía sau, "Vậy có lưu lại ảnh chụp hay bản sao không? Anh muốn biết nội dung của di thư. ”
"Ôi! Anh vừa nói vậy, làm em nhớ tới. "Lý An Nhiên cầm lấy ba lô trên ghế, lục lấy điện thoại di động, chỉ chốc lát sau tìm ra một tấm ảnh đưa tới trước mắt Ngụy Lam, "Ảnh chụp đúng là có, em luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nhìn thấy di thư này, em luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, chụp lại trước đề phòng vạn nhất, nhưng lại quên mất. ”
Nhận điện thoại, Ngụy Lam phóng to hình ảnh cẩn thận xem xét, khó trách Lý An Nhiên lại cảm thấy di thư này không thích hợp lắm. Từ nội dung mà nói, thì không có gì đặc biệt, đơn giản viết ra toàn bộ di sản đều thuộc sở hữu của con trai, còn có chỗ nào cất giữ tài liệu quan trọng gì, dặn dò đứa nhỏ phải làm gì.
Nhưng xét theo chữ viết thì không được bình thường như vậy, người viết di thư, vốn nên là sau khi cân nhắc kỹ lưỡng trong lòng mới bình tĩnh viết ra, chữ viết phải ngay ngắn chỉnh tề. Nhưng bức di thư này, chữ viết nguệch ngoạc, có chỗ còn làm xước cả mặt giáy, lộ ra sự hốt hoảng bất an của người viết.
Người phụ nữ nhảy lầu vội vàng viết di thư trong tình huống thời gian rất gấp gáp. Thử hỏi ai muốn chết sẽ bị thời gian hối thúc không?
Tất nhiên là không.
Tác giả có lời muốn nói:
Tất cả các tên địa điểm trong truyện là hư cấu! Nếu có tương đồng tuyệt đối là trùng hợp! ! !