Cảnh sát cuối cùng cũng không tin lời tôi nói, bản thân tôi cũng rõ ràng chuyện này quá vớ vẩn. Tôi quá sợ hãi, làm xong ghi chép, ra khỏi cục cảnh sát, tôi cũng không dám lập tức quay lại trường học.
Tuy hiện trường đã được người ta rửa sạch nhưng tôi vẫn luôn không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi. Tôi sẽ luôn cảm thấy chỗ đó có một cái xác, vì thế tôi liền ra phố đi loanh quanh.
Mỗi một bước đi lòng bàn chân tôi như nhũn ra, tôi sợ hãi chính bản thân không kiểm soát được mà ngã ở đâu đó. Tôi thẫn thờ ngồi ở ghế dài trên đường như tượng gỗ, gió thổi lạnh đến thấu xương, ngẩn ngơ một hồi vậy mà hết một cái buổi chiều.
Ngay cả nước mắt cũng bị gió lạnh hong khô, trong đầu hỗn loạn từng dòng suy nghĩ.
Tôi lúc trước vì cái gì lại nói những lời đó với hắn? Tôi biết rõ ràng hắn khó chịu như vậy, nếu tôi không nói những lời đó, tuy hắn sẽ không trở về nhưng ít nhất trong lòng cũng sẽ dễ chịu một chút.
Tôi ân hận mà hồi tưởng lại, nếu lúc đó tôi chạy nhanh một chút, ngón tay lại vươn dài một chút, chỉ cần nắm được vạt áo của hắn, rồi sau đó lớn tiếng gọi người. Tôi nghĩ không chừng hắn sẽ không…
Nghĩ rồi lại nghĩ, lại bắt đầu khóc, nước mắt tựa như được mở chốt, không ngừng chảy ra. Toàn bộ đường cái chỉ còn lại âm thanh nức nở của tôi.
Vô cùng hối hận, hối hận chính mình không bắt lấy hắn.
Buổi tối tôi trở về đến nhà đã là 7:00, mẹ từ trong bếp đi ra nhìn thấy tôi lại liếc phía sau tôi một cái, hỏi: "Tên điên kia không cùng con trở về à?"
Những lời này như đem trái tim tôi cứa nát, cúi đầu đứng ở huyền quan, tôi lại lần nữa không chịu được thấp giọng khóc. Nàng rõ ràng đã biết, cho nên câu hỏi kia chắc là cố ý hỏi tôi.
Có lẽ đoán được tôi sẽ như vậy, nàng đi tới ôm tôi một chút, an ủi mấy câu, nhìn tôi nói: "Hàng Hàng, hôm nay bị dọa sợ rồi hả? Đừng khóc."
Tôi biết nàng rất yêu tôi, từ khi baba tôi mất, nàng liền càng thêm che chở tôi. Nàng 40 tuổi mới có một đứa con nên đối với tôi càng thêm sủng ái. Nhưng duy nhất một điều tôi không rõ chính là nàng trước khi sinh ra tôi đã nhận nuôi Tạ Viễn.
Hắn sống trong cái nhà này, mẹ đối xử với hắn không lần nào cho hắn một thái độ tốt đẹp.
Trên bàn cơm, mẹ lại cùng tôi nói về Tạ Viễn: "Hắn nha, không phải là người có cái gì tốt. Cha mẹ đều từ bỏ, mẹ nhận nuôi hắn là làm từ thiện, có quỷ mới biết đem về nuôi lại là một tên bệnh. Mẹ nuôi hắn nhiều năm như vậy, còn tưởng sẽ được hắn ban cho một mảnh hiếu tâm. Hiện tại hắn chết rồi, cái gì cũng không có. Sớm biết vậy lúc trước mẹ sẽ không thèm nhận nuôi là nó. Con xem, trừ bỏ lớn lên xinh đẹp, thành tích tốt thì còn có ích lợi gì?"
Nàng gắp cho tôi một miếng đồ ăn, thở dài một hơi mà mắng: "Bệnh tâm thần như hắn chết rồi mới tốt, về sau đỡ phải cho mẹ nhọc lòng."
Tôi từ đầu đến lúc này cũng không nói một lời nhưng cái từ "chết" mà nàng nói làm tôi mẫn cảm đến mức ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm.
Nàng như từ trong ánh mắt của tôi giác ngộ ra thứ gì đó, chính mình bứt rứt, miễn cưỡng gọi ra nhũ danh của tôi, nói sang chuyện khác: "Hàng Hàng, hôm nay con tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút nha. Con đừng để bị sự tình hôm nay ảnh hưởng, con bây giờ học tập cũng không kém, sáng mai liền điều chỉnh tâm trạng lại cho tốt, đi học chú ý nghe giảng, đến lúc đó lại thi vào một trường đại học, về sau ra ngoài xã hội mới có thể ngẩng cao đầu."
Tôi nhất thời không biết nói gì, chỉ nhẹ nhàng mà gật đầu "vâng" một tiếng.
Buổi tối tắm rửa xong nhưng cũng không làm cho con người tôi thả lỏng. Ban nãy tôi ở trong phòng tắm ngắm nhìn bản thân trong gương, thấy hốc mắt đỏ bừng, do là lúc tắm rửa tôi lại không khống chế được mà khóc không biết bao nhiêu lần. Ngày mai chắc chắn đôi mắt sẽ sưng lên.
Tôi nghĩ vậy đành ra tủ lạnh cầm một túi đá lên chườm.
Hai đêm sau đó tôi đều mất ngủ, tôi cũng đã thử miễn cưỡng bản thân ngủ nhưng chỉ cần nhắm mắt, trong đầu liền hiện ra Tạ Viễn. Không phải là cái gì khác mà chính là cảnh tượng ngày hôm ấy hắn nhảy lầu.
Trong mộng, tôi thấy cả quá trình hắn nhảy, giống như thước phim được quay chậm và lặp đi lặp lại, tôi còn nhìn thấy cái mặt tái nhợt đầy máu của hắn. Cảnh cuối cùng trong mơ, tôi lại đứng ở sân thượng ngây ngốc, trong lòng khó chịu đến phát khóc.
Mỗi sáng sau khi tỉnh lại, gối đầu đã ẩm ướt một mảng. Việc giấc mơ lặp đi lặp lại đã làm tôi thống khổ vạn phần, về sau tôi liền có một cái đồng hồ sinh học. 5:20 sáng, tôi đều sẽ tỉnh dậy vào giờ đó, làm cách nào cũng không thể ngủ lại được.
Mỗi khi vô tình nhớ tới Tạ Viễn, tôi đều sẽ không tự chủ mà khóc. Có những lúc dạ dày quặn thắt khiến tôi nôn nhưng cúi đầu vào thùng rác nôn khan nửa ngày nhổ ra cũng chỉ có toàn nước miếng.
Tôi cũng không phải là chưa từng dùng thuốc ngủ, nhưng một lần tôi vô ý để quên chai thuốc trong nhà vệ sinh, bị mẹ quét dọn vô tình thấy được, nàng mạnh mẽ tịch thu, không bao giờ cho tôi dùng đến nó nữa.
Vì thế mỗi ngày sau đó đối với tôi đều là một vòng tuần hoàn: ngủ, tỉnh, nôn, khóc.
Vào một một buổi trưa tan học của ngày sau đó, Phương Vạn gọi tôi hỏi tôi cuối tuần có muốn cùng bọn họ đi ăn lẩu hay không, tiện thể thả lỏng tâm trạng.
"Bọn họ" chính là chỉ Dương Thuấn cùng với Bùi Tử Thâm. Tôi biết Phương Vạn là có ý tốt, lúc trước hắn cũng nghĩ ra nhiều biện pháp làm tôi vui vẻ. Tôi cũng không muốn cô phụ tâm ý của hắn, vì thế cũng thuận theo mà gật đầu đáp ứng.
Buổi tối, tôi đem chuyện này nói với mẹ, nói cho nàng cuối tuần tôi sẽ về trễ một chút. Nàng còn rất vui mừng vì chuyện tôi nguyện ý ra ngoài, bởi vì từ sau cái chết của Tạ Viễn, tôi liền ít cùng người khác giao lưu, cho nên dẫn tới nàng nghĩ rằng hiện tại là tôi đang tự phong bế cảm xúc.
"Được nha, khá tốt, khá tốt. Thế nhưng không được chơi quá muộn, sớm trở về nhà, còn phải chú ý an toàn. Con đã cao tam, còn phải trải qua…"
Nàng vì cao hứng mà nói năng lộn xộn nhưng tới đây bỗng nhiên liền không nói, hơn nữa tôi cũng không rõ tại sao nàng luôn nói đến chuyện cao tam, cuối cùng nàng thở dài, nói: "Con nên vui vẻ thả lỏng một chút."