Trong ba ngày, tôi liên tiếp gặp ác mộng. Đây là giấc mơ đoán trước mọi việc phát sinh hay sao?
Rạng sáng 5 giờ tỉnh dậy, tôi mặc áo ngủ ngồi ở mép giường. Ngoài cửa sổ sát đất, những hạt mưa to đánh đôm đốp vào mặt kính làm tôi mơ màng hồ đồ mà nhớ lại.
Tối hôm qua là sinh nhật 18 tuổi của tôi, cố tình ngày đó lại đã xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn. Khúc hát mừng sinh nhật cất lên, lúc tôi còn đang nhắm hai mắt ước nguyện, Tạ Viễn lại đột nhiên hất đổ bánh kem xuống đất, trong đó một ít bơ còn bắn lên dính vào quần áo tôi. Tôi giận dữ mắng hắn một tiếng, hắn lại chỉ im lặng, bản thân lặng lẽ về phòng.
Trước khi có tôi, nhà tôi đã nhận nuôi một đứa trẻ, nó chính là Tạ Viễn.
Quên nói, hắn còn có bệnh trầm cảm, rối loạn lo âu cùng với bệnh tâm thần. Hơn nữa hắn thần kinh đến cực điểm.
Hôm nay tiết tự học buổi sáng qua đi, Phương Vạn lại đến tìm tôi. Hắn là bạn thân của tôi, hắn nói: "Trần Tri Hà, mau cho tớ mượn một cái bút, tớ muốn viết tên."
Tôi nhìn về phía Phương Vạn, ngày hôm qua hắn không làm xong bài tập, sáng nay phải lên lớp bổ sung, chắc là lúc làm bài đã quên viết tên, tổ trưởng chịu trách nhiệm thu bài thì đang đứng ngay cạnh hắn. Nghĩ rốt cuộc chúng tôi cũng là bạn bè, tôi liền không do dự từ trong hộc bàn móc ra cây bút cho hắn.
Hắn ngoáy ngoáy bút nhanh chóng viết xong, chữ trên bài thi và tên hắn viết điều xấu không ra gì. Hắn đem bài thi đưa cho tổ trưởng, lại đưa lại bút trả cho tôi.
"Haizz", một lát sau Phương Vạn đem ghế đặt bên cạnh tôi ngồi xuống, nhìn tôi làm bài tập: "Cậu không cảm thấy anh trai bệnh tâm thần của cậu có điểm không bình thường à?"
"Người bệnh tâm thần bình thường mới là không bình thường đó." Tôi làm xong tờ bài tập cuối cùng, đem vở cất vào cặp sách, thuận miệng đáp lại hắn.
"Tớ là nói như vậy, chính là…" Phương Vạn đang nói bỗng nhiên một phát đứng dậy, người xung quanh đều quay lại nhìn chằm chằm hắn, làm tôi cũng phải hoảng sợ.
"Cậu vừa rồi không thấy hắn vừa tan học liền chạy về hướng sân thượng hay sao? Tớ khi đó còn đang bận việc, hắn liền đứng lên một phát "vèo" một cái chạy ra cửa. Ai u, còn tưởng là gặp quỷ, làm tớ sợ muốn chết."
Hắn nghĩ bản thân dùng từ rất có ý vị nhưng mà tôi vẫn còn nắm bắt được trọng tâm.
"Hắn đến sân thượng làm gì?"
"Ai biết được. Tớ cũng hỏi hắn rồi, hắn nói là hóng gió."
Phương Vạn nhún nhún vai tỏ vẻ cũng không để ý: "Ngày mùa đông hắn lên cao hóng gió là cái tật xấu gì? Người này đúng là thiểu năng trí tuệ."
Nghe hắn nói xong câu đó, tôi lại mơ hồ có cảm giác được điều gì đó không thích hợp, một cảm giác nguy hiểm nảy lên trong lòng, phảng phất cảm xúc của tôi với Phương Vạn lúc đó giống nhau.
Chân tôi gần như không tự chủ được mà phát run, giây tiếp theo, tôi cũng vèo một tiếng mà chạy ra khỏi phòng học, không nghe Phương Vạn kinh ngạc mà cao giọng hỏi tôi đây là bị làm sao.
Tôi thậm chí có thể nói, đây là lần đầu tiên từ bé đến lớn tôi chạy với tốc độ nhanh như vậy. Bên tai gió gào thét nhưng tôi cảm giác như là tiếng thúc giục, chạy càng nhanh một chút, lại càng nhanh một chút.
Tạ Viễn đã đứng ở trên lan can sân thượng từ bao giờ. Khi tôi "rầm" một phát đá ra cánh cửa sân thượng, hắn còn quay đầu lại cho tôi một cái liếc mắt đầy kinh dị.
Tôi chạy quá nhanh, thở gấp thì phò, tay chống đỡ đầu gối ép bản thân trở lại bình tĩnh. Tôi ra lệnh cho hắn: "Cậu đi xuống ngay!"
Hắn lại bỗng nhiên cười một cái. Trong trí nhớ của tôi, hắn cười vẫn luôn rất đẹp nhưng mà lúc này đây, hắn cười lại có vẻ vô lực tái nhợt. Thậm chí tôi còn cảm giác được nội tâm mình sụp đổ từng chút, hư không vô cùng.
Không những vậy, tôi còn thấy hốc mắt hắn hồng hồng, không rõ là đã khóc hay chưa.
Tạ Viễn nhìn tôi bình tĩnh giải thích: "Tôi chỉ là tới hóng gió một chút thôi." Không biết vì cái gì tôi cảm thấy bản thân sẽ bởi vì những lời nói này mà trong tích tắc liền gỡ xuống tất cả oán khí vừa rồi phát sinh.
Tôi siết chặt nắm tay, môi mấp máy, giọng điệu có chút oán giận mà mắng hắn: "Cậu là có vấn đề sao? thời tiết lạnh như vậy cậu muốn bản thân bị cảm hả? Bản thân cậu bệnh thần kinh là được rồi còn một vừa hai phải lên sân thượng để cho người khác sốt ruột! Hơn nữa cậu muốn nổi bệnh thần kinh muốn hóng gió sao không ra hành lang? Cậu thật là…"
Tôi vừa nói vừa đi về phía trước một bước, "không làm cho người ta bớt lo", mấy chữ này còn chưa nói ra tôi phát hiện mỗi khi tôi tới gần Tạ Viễn một bước, hắn liền nhích về sau một bước. Một bước nhỏ này không đến vài cm!!
Đây đâu phải là hóng gió.
Tôi giây tiếp theo liền nhanh hết tốc lực, phóng tới ôm lấy Tạ Viễn, ý đồ kéo hắn xuống. Chính là Tạ Viễn lại giống như đoán được suy nghĩ của tôi. Tại thời điểm chúng tôi cách nhau chỉ vài cm, Tạ Viễn liền trống một tay, trên chừng sáu lầu tầng cao dứt khoát nhảy xuống.
Không lâu sau, một tiếng "bịch" chát chúa vang lên, cả khu dạy học đều sôi trào, không rõ là ai lớn tiếng hô to: "Có người nhảy lầu!"
Tôi cảm giác được toàn bộ giáo viên, học sinh giống như thủy triều ùa ra từ cửa lớp học và hành lang đi xuống xem. Trong nháy mắt đó, tôi cảm giác bầu trời như sụp đổ. Tôi không dám từ sân thượng chạy xuống, tôi triệt để mà phát ngốc tại chỗ, tôi cảm giác ở một khắc kia bản thân mất đi toàn bộ tri giác và sức lực.
Tôi đứng không vững, hai chân xụi lơ, ngã ngồi trên mặt đất. Nước mắt mơ hồ làm mờ đi đôi mắt, hết thảy xung quanh như bị sương mù bao phủ, một mảnh đen kịt. Viền mắt tôi rốt cuộc không chịu nổi, nước mắt như xả lũ từ hốc mắt chảy ra.
Tất cả đều đen tối, bầu trời tựa hồ đè nặng nên đầu, trên sân thượng bao phủ mây đen xám xịt, ấm ách làm người ta không thở nổi.
Nhưng thứ làm tôi khó chịu nhất là hình ảnh ở dưới khu dạy học. Gương mặt Tạ Viễn bình thản mà lại tái nhợt, vốn trắng nõn xinh đẹp nay lại bị máu tươi hoen ố. Trên người hắn mặc một chiếc áo sơ mi bị nước tẩy tẩy đến trắng bệch, cũng bị máu tươi nhiễm hồng một mảng lớn.
Tôi nghĩ, về sau cho dù nhiều năm có trải qua, tôi vẫn sẽ vĩnh viễn mà nhớ kỹ ngày hôm nay.
Mùng 7 tháng chạp, Tạ Viễn chết.
Về sau, tại thời điểm cảnh sát làm ghi chép, toàn thân tôi vẫn cứ khoa trương mà run rẩy. Tôi được bọn họ phát hiện té ngất trên sân thượng. Sau khi được phát hiện, tôi lại hôn mê hai tiếng. Lúc tỉnh dậy, đôi tay tôi vẫn không nhịn được mà nhũn ra, phát run, cầm không được cái gì.
"Đừng khẩn trương." Ngồi ở trước mặt tôi là một vị cảnh sát, an ủi tôi xong, hắn lại tiếp tục bắt đầu hỏi tôi mấy vấn đề.
"Chúng tôi vừa mới điều tra một ít tư liệu, người chết là quan hệ nhận nuôi anh em với cậu đúng không?"
"Không…"
Sau một hồi tôi vô lực phủ định, cảnh sát chịu trách nhiệm ghi chép cũng không nhịn được cảm giác kỳ quái mà liếc mắt nhìn tôi một cái.
"Nhưng mà tư liệu rõ ràng viết…"
Bọn họ còn muốn nói gì đó nhưng mà lại bị tôi mở miệng đánh gãy. "Không, không phải…"
Tôi nói lời này thì đã khóc không thành tiếng, thanh âm nghẹn ngào đến kỳ cục. Tôi cả người vô lực run lẩy bẩy mà bắt lấy mép bàn gỗ. Tôi vô thức đem môi dưới cắn đến trắng bệch, ngay cả hốc mắt cũng bởi vì khóc quá nhiều mà đỏ bừng.
Tại thời điểm nói chuyện, tôi giống như con mèo bị người ta vớt ra từ hồ nước ngày đông, tôi hỏi một đằng trả lời một nẻo, gần như là khóc lóc mà nói Tạ Viễn là tên điên.