Những Ngày Tháng Đi Học Ở Cổ Đại

Chương 14

Sau khi tiễn Diệp Mẫn đi, Đỗ nương, nhũ mẫu của Khương Thị lo lắng hỏi: “Tứ thiếu gia lấy đồ của lão gia, nếu như…”

“Bà yên tâm.” Diệp thiếu phu nhân nhẹ nhàng ngắt lời Đỗ nương: “Chuyện của cha con bọn họ, chúng ta không được xen vào.”

“Vâng.” Đỗ nương rũ mắt xuống.

"Tối nay ăn cơm bà cũng thấy rồi đó. Mặc dù Diệp Mẫn không làm ầm ĩ nhưng đệ ấy chắc chắn là để bụng. Để thằng bé trút giận đi. Dù sao cũng chỉ là một số món quà mà tướng công biếu cha, cũng không đáng giá lắm."

“Cũng có lý, vẫn là nương hiểu chuyện.” Đỗ nương gật đầu thở dài: “Lửa giận trong lòng nếu không được dập tắt ắt sẽ bùng lên thành thù hận.”

Diệp thiếu phu nhân mỉm cười: “Thật ra Miễn Diệp là người cương trực, hiểu chuyện. Khi mới gả vào Diệp gia, ngày nào tôi cũng lo lắng sợ anh em họ không hòa thuận. Bây giờ mới biết là bản thân đã nghĩ nhiều rồi.”

“Cũng đúng.” Đỗ nương vừa thở dài vừa đỡ Khương Thị ngồi lên ghế: “Vất vả cho Tứ thiếu gia rồi, bị oan như vậy cũng không trách chúng ta. Thậm chí còn bảo vệ nương trở về."

"Đệ ấy tới đây là để trấn an Bích Hoa Các*, cũng là để chặn miệng những nô tỳ thích buôn chuyện."

(Ý đoạn này Khương thị muốn nói đến chuyện đưa than vừa nãy, Diệp Mẫn sợ Khương thị bất an vì bản thân không sắp xếp cho thật tốt nên mới hộ tống nàng về, mặt ngoài tỏ ý cậu không để bụng chuyện này, ý muốn an ủi tẩu tử.)

“Tứ thiếu gia thật là tốt bụng.” Đỗ nương thở dài nói.

Khương thị nhìn những tì nữ đang bận rộn ở phía xa, mím môi thì thầm vào tai nhũ nương: "Còn tốt hơn so với ca ca đệ ấy."

“Những lời này không thể nói đâu!” Đỗ nương có chút tức giận nói.

Khương thị nghịch ngợm nháy mắt với nhũ mẫu hai lần sau đó liền khôi phục lại bộ dạng đoan chính vừa rồi.

Phong Kim và Phong Minh cầm đèn cho Diệp Mẫn đi ở phía trước. Theo sau còn có vài người khiêng hộp và rương đi về phía Bảo Phong Viên.

Vừa rẽ vào một góc, đi ngang qua một dãy hành lang, một đám người chạm mặt nhau. Sau khi đi vào liền thấy rõ ràng là Tứ di nương cùng đệ đệ Diệp Kiều của cậu.

"Tứ ca."

"Tứ thiếu gia."

Diệp Mẫn vui vẻ nhận lễ từ Diệp Kiều và Tứ di nương sau đó hơi cúi đầu đáp lễ với Tứ di nương.

"Di nương và Ngũ đệ đi đâu vậy?"

"Chúng ta vừa từ bên tam ca trở về. Gửi chút bánh nếp do mẫu thân làm, cùng tam ca nói chuyện một chút." Ngũ thiếu trả lời.

"Ta vừa mới từ chỗ của đại ca trở về. Ban đêm rất lạnh, ngươi mau trở về đi. Ngũ đệ có rảnh rỗi thì tới Bảo Phong Viên chơi với ta."

Diệp Mẫn nói xong, gật đầu với Tứ di nương sau đó dẫn người đi mất hút.

Tứ di nương nhìn chằm chằm vào những chiếc hộp và l*иg mà những người kia khiêng đi một lúc lâu mãi đến khi Diệp Kiều gọi thì bà mới hoàn hồn lại.

"Mẫu thân, người nhìn gì vậy? Đi thôi, lạnh quá."

Hồi lâu sau, Tứ di nương mới thở dài nói: "Sau này con cũng đi dạo với huynh đệ nhiều hơn, đặc biệt là Đại công tử."

Diệp Kiều cúi đầu lẩm bẩm nói: "Qua lại thế nào? Tứ ca không phải càng tốt hơn sao? Con sợ dù con có tới trước mặt đại ca thì cũng phải mất rất lâu anh ấy mới nhận ra con.”

Tứ di nương cắn môi im lặng.

Mặc dù Diệp Thị Lang tuổi chưa tới 40 nhưng ông ta lại có rất nhiều thê thϊếp. Tổng cộng có sáu con trai và ba con gái. Trong số đó, ngoại trừ đại thiếu gia và tứ thiếu gia là con vợ cả ra thì những đứa trẻ khác đều là con vợ lẽ.

Các người vợ lẽ có con sẽ được gọi là di nương. Nhị di nương có nhị thiếu gia, tam di nương có trưởng nữ đã xuất giá, tứ di nương sinh ra tam và ngũ thiếu gia, ngũ di nương sinh ra nhị tiểu thư, lục di nương cũng có nhi tử, là lục thiếu gia cùng tam tiểu thư.

Ở triều Đại Văn, những công tử con của vợ lẽ vẫn được gọi là thiếu gia nhưng trên thực tế mẫu thân lại càng giống người hầu cận bên cạnh họ.

Nhị thiếu gia là tốt nhất trong số những người con của các thê thϊếp. Người này từ nhỏ đã học cùng đại thiếu gia, hiện tại theo hắn nhậm chức. Bây giờ ai trong trang viên nhìn thấy nhị thiếu gia Diệp Viễn đều phải cung kính. Có điều nhị di nương là tì nữ hầu môn của Khương thị vì vậy danh phận chắc chắn vẫn cao hơn.

Không giống như bà ta, Tứ di nương chỉ là một nha hoàn bình thường không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Bà chỉ giành được sự sủng ái của Diệp Thị Lang trong một thời gian ngắn vì khuôn mặt xinh đẹp của mình. May mắn thay vợ lớn không phải là một thiếu phụ ác độc. Và lại tam thiếu gia cũng là một người được việc. Mặc dù học hành không tốt nhưng làm việc thẳng thắn nên được Diệp gia trọng dụng xử lý các công việc trong ngoài. Hai năm nay, y ngày càng phát huy năng lực của mình. Cũng vì vậy mới có thể khiến y và ngũ đệ không phải khom lưng cúi đầu mà sống.

Ngũ di nương tuy chỉ có một cô con gái nhưng đã đính hôn rồi, hiện tại không quan tâm đến chuyện khác. Dốc hết tâm sức cho của hồi môn của cô thứ hai. Ngày nào nàng ta cũng đến chỗ vợ lớn hầu hạ bà ấy, dù trời có đỗ tuyết vẫn vậy.

Khổ nhất là Lục di nương. Tuy nàng sinh ra được một trai một gái nhưng lại không được sủng ái. Người hầu khắp nơi đều khinh thường nàng ta, Lục thiếu gia và Tam tiểu thư ở cùng nàng cũng không dễ dàng gì.

Nghĩ đến đây, tứ di nương lại thở dài nặng nề. Diệp Thành chắc chắn không có hy vọng gì, giờ chỉ còn Diệp Kiều.

Nghĩ đến đây, tứ di nương vội vàng quay vào trong viện. Mấy ngày nay nàng may tất chân cho vợ cả, nhân tiện nói về việc gửi Diệp Kiều tới Quốc Tử Giám luôn mới được.