Những Ngày Tháng Đi Học Ở Cổ Đại

Chương 13: Bích Hoa Các

Bích Hoa Các thực sự cách Thọ Vân Trai rất xa, không phải vì trang viên của đại ca rất lớn, mà trên thực tế Bích Hoa Các không nằm trong Diệp phủ.

Khi đó, ca ca của cậu vừa mới nhậm chức nên đã đính hôn với Khương Nam Sơ, con gái thứ hai của trưởng tử Vĩnh An Hầu, một trong ba vị quan lớn trong triều. Căn cứ vào địa vị và gia cảnh của đại ca, tẩu tẩu đã được cưới hỏi đàng hoàng. Nhưng vị Đoan Hoa công tử kia quả thực cũng không tầm thường. Vì vậy mà mọi người trong phủ Vĩnh An Hầu ai ai cũng vui mừng cho mối hôn sự này. Có điều người mở lời trước lại là đàng gái.

Diệp Thị Lang rất vui vì đã tìm được một người môn đăng hộ đối cho đứa con trai yêu quý của mình, nhưng ông lại lo lắng về trang viên tổ chức đại hôn cho hai vợ chồng. Diệp gia vốn dĩ là gia tộc giàu có. dù sao thì Diệp Hằng cũng đã làm việc trong hộ bộ nhiều năm như vậy, quà tặng, quà biếu hằng năm ông nhận được cũng khiến người khác phải đỏ mắt chờ mong. Nhưng để so với gia thế hiển hách nhà Vĩnh An Hầu thì quả thực còn kém xa. Để không khiến nhà vợ của Hầu gia coi thường Diệp Cảnh, Diệp Thị Lang đã quyết định bỏ trang viên mà ông đã chuẩn bị cho con trai cả, không hề do dự mà mua luôn mảnh đất nhà bên.

Ngôi nhà bên cạnh từng là nơi ở của một Diêm quan*, trang hoàng rất lộng lẫy. Tuy chỉ bằng một nửa dinh thự của Diệp gia nhưng trong sân có cả hòn non bộ, lầu các hoa cỏ đều đủ. Vì vậy, Diệp Thị Lang đã phải bỏ ra số tiền rất lớn mới mua được.

(Diêm Quan: Quan quản lý muối.)

Trưởng tử không thể tự ra ngoài lập phủ vì vậy Diệp Thị Lang đã cho làm chiếc cổng hình bán nguyệt ngăn giữa hai trang viên gọi là BÍch Hoa Các, vì vậy có thể coi là một nhà rồi.

Những thị nữ phía trước mang theo bốn chiếc đèn l*иg dẫn đường còn Diệp Mẫn để Khương Thị nắm tay áo của cậu, vừa đi vừa nói chuyện.

Đã ba năm kể từ ngày Khương Nam Sơ bước chân vào Diệp Phủ. Có thể nói rằng cô là người chứng kiến Diệp Mẫn trưởng thành. Mà giờ Diệp Mẫn mới 13 tuổi, vì vậy những chuyện như này cô vốn dĩ không hề kiêng dè, liền thoải mái mà nắm lấy tay cậu.

“Hôm nay ca ca của đệ gửi thư về còn có một chút đồ. Vốn dĩ tẩu tẩu muốn để một hai ngày nữa sẽ cho người mang đến cho đệ nhưng hôm nay đệ về rồi thì chút nữa qua chọn lấy một ít. Rồi tẩu sẽ sai người gửi tới Bảo Phong Viên sau.”

“Không vội, ngày mai tẩu tẩu gửi qua cũng được.”

"Lí nào lại vậy. " Khương thị cười nói: "Toàn bộ đồ trên xe đều là của đệ. Trong thư ca ca đệ nói với ta rằng để cho đệ tự chọn. Tất cả các rương đều không cần mở ra, cứ giữ nguyên như vậy đi. Đệ cứ chọn trước, còn bao nhiêu sẽ gửi đến những trang viên khác.”

“Ca ca đối với đệ thật tốt.” Diệp Mẫn khẽ lẩm bẩm.

Khương Thị cười lắc đầu.

Chính điện của Bích Hoa Các được thắp sáng rực rỡ. Ngoài sân có mấy nha hoàn đang rón rén nhìn về phía này, thấy ánh đèn liền vội vàng tiến lên chào đón. Trong đó có hai người quen biết với Diệp Mẫn, thấy cậu đi tới cũng rất vui mừng, miệng không ngừng nhắc đến “củ cải nhỏ và bắp cải nhỏ.”

Củ cải nhỏ và bắp cải nhỏ là một đôi thỏ đen trắng được Diệp Mẫn mua trên phố vào năm ngoái. Vốn cậu định để trong Bảo Phong Viên nuôi, ai biết Bảo Tuyết dị ứng với lông thỏ nên ‘bất đắc dĩ’ phải gửi chúng đến Bích Hoa Các tặng ca ca làm quà sinh thần. Nhưng đâu ai có thể ngờ rằng hai con thỏ này lại có thể sinh sản đâu chứ. Hàng chục con thỏ đen, trắng thi nhau ra đời. Tất nhiên Diệp Cảnh không thể ném món “quà sinh thần” này đi, đành phải lập ra một khuôn viên riêng để nuôi thỏ, còn giao cho hai người phụ trách chăm sóc.

Diệp Thị Lang vì cái mùi của khuôn viên này mà nhiều lần trách cứ Diệp Mẫn.

Diệp Mẫn đi xem những chú thỏ mới sinh trước khi quay trở lại sân chính. Khương Thị, bấy giờ đã thay thường phục, đưa cho cậu một chiếc lò sưởi bằng đồng đỏ rồi dẫn cậu tới nhà kho.

Quả nhiên, trong nhà kho có hơn chục cái rương, bốn cái trong số đó được niêm phong bằng chữ ‘Mẫn’ trên đó.

"Đây đều là của đệ. Nào về Bảo Phong hãy mở ra." Khương Thị chỉ vào bốn cái rương nói.

"Ừm." Diệp Mẫn có chút hứng thú gật đầu.

Bên cạnh vẫn còn vài chiếc rương, nắp đã được mở. Diệp Mẫn biết tẩu tử muốn mình chọn vài món đồ yêu thích. Nhưng Diệp Mẫn không thèm nhìn chúng mà bước sang một bên. 3 chiếc rương còn lại, con dấu bên trên ghi ‘phụ’.

Diệp Miện đi tới kéo niêm phong ra, không chút khách khí nhấc nắp hộp lên.

Khương Thị sửng sốt.

Diệp Mẫn lật qua các trang, lấy ra một ít chặn giấy nghiên mực, thư pháp và tranh vẽ, nói: "Đệ muốn những thứ này."

"Lại nghịch ngợm phải không? Ca ca của đệ nói phải gửi những thứ này cho phụ thân.”

“Nhưng mà đệ muốn chúng.” Diệp Mẫn khăng khăng nói: “Dù sao thì đại ca cũng không liệt kê ra rõ ràng, tẩu tẩu không nói thì sẽ không ai biết đâu.”

Khương Thị liếc cậu một cái, gõ gõ lên trán cậu: “Để xem ca ca về xử đệ như thế nào!” Lại quay đầu nói với thị nữ: “Mang đi cho Tứ thiếu gia."

Lại quay ra nói với Diệp Mẫn: “Đệ không muốn xem những chiếc rương khác à?"

"Không thèm, chê."

Khương Nam Sơ nghe vậy cũng không thèm để ý: "Đi thôi. Chúng ta trở về đi. Đại ca còn nhờ tẩu giao cho đệ một món đồ."

Trong đại sảnh, sau khi Diệp Mẫn mở chiếc hộp gỗ đàn hương đỏ mà tẩu tử đưa cho, cậu liền bật cười: “Sao lại đưa cho đệ cái này?”

“Sao vậy?” Khương Thị cảm giác kì lạ hỏi.

Bên trong hộp là hai cây Tiêu Bút làm từ lông ngựa. Đây là loại tốt nhất, bởi vì lông cọ được làm từ lông ngựa hoang từ núi Bắc Man, là thứ cực kỳ quý hiếm.

“Ngụy thiếu cũng mới tặng đệ hai chiếc, nhưng chúng được làm bằng lông chồn.” Diệp Mẫn vừa nói vừa gặm một quả táo.

Khương Thị có chút sửng sốt. Nàng suy nghĩ một chút mới nói: “Đệ có thể kết giao với Ngụy tiểu công tử chuyện tốt nhưng lại quá coi trọng lễ nghi rồi. Chúng ta phải tìm cách đáp lễ nếu không lại lan truyền tin đồn rằng gia đình mình không hiểu lễ nghi."

Diệp Mẫn gật đầu: "Vậy đệ sẽ cho người đi chuẩn bị."

"Được rồi, đệ có thể chuẩn bị cái gì?" Khương thị nhẹ giọng nói: "Vật này vốn là khan hiếm. Đệ trả lại một ít vàng ngọc quý giá cũng không tiện. Ta sẽ nhờ bên nhà mẹ ta tìm thêm hai chiếc nữa về. Đệ lớn rồi, về sau giao lưu với người khác cũng cần dùng đến.”

Diệp Mẫn xấu hổ gãi đầu: "Chuyện này làm sao có thể làm phiền Hầu gia?"

Khương thị cười ấm áp nói: "Đã là người một nhà, sao lại phiền phức? Những chuyện này đệ không cần lo lắng, ta cùng nhũ mẫu lo liệu, đệ cứ yên tâm học tập."