Chiến Trường “Đẫm Nước” Của Nhiếp Chính Vương

Chương 5 (H)

Vì vậy, những lời y muốn nói đều bị nuốt xuống, một tiếng rêи ɾỉ được phát ra từ cổ họng.

Tuy chỉ ậm ừ vô nghĩa, nhưng vẫn khiến Thiên Cảnh đế cảm thấy sắp nổ tung, lưỡi hắn trêu chọc đầṳ ѵú của y, “Hoàng huynh kêu thật dễ nghe, kêu đến độ ta cứng rồi, kêu thêm vài tiếng nữa đi...”

Nhưng Kỳ Hòa Tu nghe hắn nói xong liền cắn chặt răng, ngậm miệng như vỏ sò.

Thiên Cảnh đế biến khéo thành vụng, cũng không ảo não, chỉ nhào nặn hai cặρ √υ' của Kỳ Hòa Tu.

Hắn tin chỉ cần mình dùng mọi thủ đoạn, chắc chắn có thể khiến hoàng huynh cất ra tiếng kêu dễ nghe.

Bàn tay hắn xoa nắn bầu ngực của Kỳ Hòa Tu, kéo phần thịt bên trên rồi ấn ngược lại, còn miệng ngậm mυ'ŧ một bên khác, đầu lưỡi lướt quanh quầng vυ', như tuần tra lãnh thổ, rồi dùng chiếc ranh nanh sắc nhọn ngoạm lấy, thậm chí còn dùng đầu răng di qua khe sữa.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ ngực truyền đến tứ chi, xương cốt của Kỳ Hòa Tu, khiến từng tấc da tấc thịt đều tràn ngập cảm giác ngứa ngáy.

Y chưa từng trải qua việc dâʍ ɭσạи như vậy, cho dù là trong mơ. Những thứ y biết quá ít, trong mơ tất cả đều vô cùng mơ hồ.

Cho nên y rất nhanh liền buông hàm răng trắng sữa ra, cất lên tiếng rên động tình, “Umm... a eh...”

Lúc này, ngón tay trong tiết khố của Thiên Cảnh đế cuối cùng cũng di chuyển xuống dưới...

Sau khi Kỳ Hòa Tu phát giác liền run rẩy dữ dội.

Y cảm thấy mình như rơi vào dị cảnh băng hỏa giao nhau, thân thể y bị Thiên Cảnh đế trêu chọc đến nóng bừng, nhưng trong lòng lại như rơi vào động băng.

Bí mật của y sắp bị phát hiện... y chưa từng nghĩ đến chuyện này, càng không biết phải đối mặt ra sao.

Y thật sự muốn thoát ra.

Chỉ cần thoát được, có thể mang bí mật này xuống mồ, cho dù trong lòng Thiên Cảnh đế y không hoàn hảo, nhưng cũng sẽ không phải là quái vật dị dạng.

Nhưng y không thể...

Kỳ Hòa Tu kiểm soát bản năng cơ thể mình, dùng tâm trạng hiến tế mà nhắm mắt lại.

Nhưng ngay cả lông mi của y cũng khẽ run.

Thiên Cảnh đế cảm nhận được người trong lòng hoảng sợ, hắn buông cặρ √υ' của Kỳ Hòa Tu ra, ngẩng đầu ôn nhu nói, “Hoàng huynh, đừng sợ, ta sẽ không làm đau huynh.”

Nói xong câu này, ngón tay hắn vững vàng hạ xuống nơi dưới mầm thịt, sờ vào hoa huyệt đẫm nước kia.

Kỳ Hòa Tu cả người căng cứng.

Một mặt, y sợ chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, mặt khác... khi chỗ dị hình kia bị chạm vào liền sinh ra kɧoáı ©ảʍ, khiến y không chịu nổi...

Cho nên, sau đó, y đột nhiên mở mắt ra, vặn vẹo hai chân muốn thoát khỏi ngón tay của Thiên Cảnh đế, “Đừng, đừng chạm vào, umm... không được... không được chạm vào nữa...”

Thiên Cảnh đế đâu có nghe lời, hắn dùng tay giữ chặt lấy đôi chân giãy giụa của Kỳ Hòa Tu, hỏi lại, “Không được chạm vào chỗ nào?”

Kỳ Hòa Tu đâu có thể nói ra những lời tục tĩu chỗ đó là chỗ nào, đôi mắt y đỏ bừng, nhưng không thể thoát khỏi Thiên Cảnh đế, chỉ có thể để đối phương khuấy động phong vũ trong hoa huyệt của mình.

Chỗ đó sớm đã ẩm ướt đến mức không thể ướt thêm được nữa, nụ hoa được âm môi bao bọc vì da^ʍ huyệt chảy mà mở ra, ngượng ngùng thò đầu chạm vào ngón tay của Thiên Cảnh đế, sau đó quyến luyến không rời.

Sau khi Thiên Cảnh đế cảm nhận được liền thở dốc, tiếp tục trêu chọc cánh hoa, nhẹ nhàng mở nó ra, dùng ngón tay ngắt cuống thịt ở giữa... Đầu ngón tay có vết chai mỏng chạm vào phần thịt mềm như đậu hũ, khiến Kỳ Hòa Tu khẽ “hừ” một tiếng, sau đó kẹp chặt hai chân, muốn ngăn cản Thiên Cảnh đế tiếp tục làm loạn.

Thiên Cảnh đế rõ ràng biết hoàng huynh không chịu nổi, nhưng lại cố ý hiểu sai, “Kẹp chặt như vậy là thích ta sờ chỗ này sao? Nếu hoàng huynh muốn, ta nhất định sẽ thỏa mãn...”

Hắn vừa nói, vừa dùng tay thăm dò, vuốt ve chỗ đó.

Kỳ Hòa Tu bị hắn nói đến xấu hổ, cuối cùng không nhịn được mà tát vào mặt hắn một cái, nhưng động tác của y rất nhẹ, không những không đả thương người, ngược lại còn không cẩn thận bị đối phương ngậm lấy...

Khi đối diện với hoàng huynh, Thiên Cảnh đế không những mất đi uy nghiêm của bậc đế vương, thậm chí còn không biết xấu hổ.

Hắn ngậm ngón tay của hoàng huynh trong miệng, sau đó dùng lưỡi quấn quanh, bắt đầu liếʍ láp.

Đôi mắt Kỳ Hòa Tu trợn tròn, giống như chú mèo con.

Bởi vì quá kỳ lạ, có một cảm giác ngứa ngáy đến tê dại từ đầu ngón tay bốc lên, xông thẳng vào cơ thể khiến y không nhịn được mà rên lên một tiếng.

Nhưng trong giây tiếp theo, ánh mắt y tràn đầy vẻ khó tin, bởi vì y chạm vào đôi mắt cười của Thiên Cảnh đế... Lúc này, Kỳ Hòa Tu mới nhận ra, đối phương đã chạm vào nơi dị dạng của mình, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, thậm chí trong mắt còn không có chút bất ngờ nào.

Thay vào đó, người bị bất ngờ lại là Kỳ Hòa Tu, miệng lưỡi linh hoạt của y nhất thời như bị thắt nút lại, “Đệ... đệ...”

Y muốn hỏi đối phương tại sao lại biết y khác người thường, nhưng chỉ nói được một nửa liền thấy Thiên Cảnh đế tăng tốc độ ma sát của ngón tay, y không kịp khép miệng lại liền phát ra tiếng rêи ɾỉ hỗn loạn.

Mà Thiên Cảnh đế vẫn ngậm lấy đầu ngón tay của hoàng huynh, cho đến khi ướt sũng mới buông ra, sau đó đắc ý nói, “Ta sớm đã biết.”

Một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống từ khóe mắt của Kỳ Hòa Tu, hơi thở của y không vững vàng nhưng vẫn hỏi, “Lúc nào?”

Hắn biết chuyện này từ lúc nào?

Trong mắt Thiên Cảnh đế hiện lên thần sắc khó hiểu, hắn hôn lên giọt nước mắt, sau đó thành thật nói, “Năm đó ta xuất chinh, chính là cái lần nguy hiểm nhất, ta muốn quay về từ biệt huynh, kết quả...”

Hắn hạ giọng nói, “Ta lẻn vào phủ đệ của hoàng huynh, phát hiện hoàng huynh đang tắm...”

Hắn không nói tiếp, nhưng gò má Kỳ Hòa Tu đã đỏ bừng vì xấu hổ.

Trí nhớ của y cực tốt, nên đương nhiên không thể quên những gì mình đã làm... Hôm đó, không biết tại sao y lại hứng tình nên làm ra một số việc như thủ da^ʍ trong dục trì.

Hơn nữa, ngày hôm đó y dựa vào xuất tinh vẫn không thể thỏa mãn, nên thậm chí còn đùa nghịch hoa huyệt, cuối cùng đạt cao trào... sau đó không kìm lòng được mà gọi tên Thiên Cảnh đế.

Y không biết Thiên Cảnh đế nhìn được bao nhiêu, có nghe thấy hay không, y chỉ cảm thấy xấu hổ không biết trốn đi đâu.

Nhưng nghĩ đến đây, Kỳ Hòa Tu đột nhiên bừng tỉnh, năm đó y không hiểu, còn tưởng là do cơ thể y quá dâʍ đãиɠ.

Nhưng giờ có phần tủy đan so sánh, y mới biết mình năm đó vô ý chạm vào thứ kí©ɧ ŧìиɧ, chỉ là thứ đó không mạnh bằng phần tủy đan. Hơn nữa, lúc ấy y còn lo lắng cho Thiên Cảnh đế, nên mới nén nhịn đến khi về phủ...

Nhưng y cũng không nghĩ nhiều, bởi vì thanh âm của Thiên Cảnh đế vừa nóng vừa hỗn loạn, “Lúc đó ta nằm trên mái nhà, nhìn hoàng huynh xoa nắn ngực của chính mình, kéo đầṳ ѵú... rồi bắn ra, huynh vẫn chưa thỏa mãn liền sờ vào hoa huyệt... Khi ấy ta hận một nỗi không thể nhảy xuống thao huynh...”

Đáng tiếc hắn sắp phải xuất chinh, tương lai sinh tử bất định, nên hắn không thể...

Còn Kỳ Hòa Tu không thể tiếp tục nghe những lời tục tĩu như vậy nữa... nhưng lần này y không nhẫn tâm đánh người, nên chỉ đưa tay ra bịt miệng người kia, tiếc là lại bị đối phương liếʍ lòng bàn tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ.