“ A Trúc, hắn phá hủy buổi hẹn hò hôm nay của chúng ta, ta nên trừng phạt hắn như thế nào đây?”
Lời này nửa câu trước còn hàm ý vài phần ngả ngớn, nửa câu sau lại cất chứa ý cười như có như không, mở miệng ngậm miệng đều là buổi hẹn hò của hai chúng ta, giống như sợ không ai biết mục đích hôm nay bọn họ đến đây vậy. Nhưng khi nói xong lời cuối cùng, giọng điệu Ngụy Vân Khoan đột nhiên thay đổi, lời nói không có chút cảm tình nào. Nhìn Trương Doanh một lượt từ trên xuống dưới một cách lạnh nhạt, giống như đang nhìn một con kiến, nếu không phải chọc tới hắn, căn bản cũng không nhận được một cái liếc mắt.
Chẳng qua cái liếc mắt này không mấy thân thiện mà thôi.
Trương Doanh bị ấn trên mặt đất nghe vậy tức khắc lạnh run, trong lòng biết rằng không tốt.
Kỷ Miên Trúc nghe vậy cũng bị gợi lên hồi ức, chân mày nhíu chặt, nhìn Trương Doanh dần dần trở nên khó coi. Giám đốc Phương bên cạnh thấy vậy vội càng đứng ra, cung kính nói với Kỷ Miên Trúc :” Kỷ tổng, sự việc lần này là trách nhiệm của chúng tôi, ngài muốn xử lý như thế nào cứ việc nói ra, chúng tôi sẽ tận lực làm theo, xem như là bồi thường cho ngài và bạn của ngài đây.”
Đứng lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nói một hai câu, lòng giám đốc Phương nghèn nghẹn, rốt cuộc mượn lời nói này mà lặng lẽ đặt ánh mắt lên người Kỷ Miên Trúc.
Kỷ Miên Trúc nhìn chằm chằm Trương Doanh, trong đầu dần dần nhớ lại tin tức của người này trong nguyên tác. Nhận thấy đối phương là kẻ hay đi bên người Giang Tu Kiệt, ngày thường hay gây khó dễ cho Giang Liễm, trong lòng Kỷ Miên Trúc đột nhiên bốc lên một ngọn lửa, càng ngày càng lan rộng ra, khiến cho Kỷ Miên Trúc giận quá hóa cười.
“Không ngờ con trai của Trương gia cũng thật giỏi giang a .” Kỷ Miên Trúc lạnh lùng nói xong một câu rồi im lặng, giống như đang cố gắng khống chế tức giận trong lòng, lại giống như đang cân nhắc nên xử lý thằng oắt con này như thế nào. Sau một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng:” Nếu đã giỏi giang như vậy thì hy vọng ngươi cũng có thể gánh nổi nguy cơ cho Trương gia, Kỷ thị sẽ không nhúng tay vào.”
Phảng phất như đưa ra tối hậu thư, Kỷ Miên Trúc cũng không xem Trương Doanh nháy mắt trở nên trắng bệch ngồi dưới đất, thay vào đó nhìn giám đốc Phương rồi cất tiếng :” Sự việc lần này cũng có một phần trách nhiệm của Mê Điệt, ta hy vọng ông rõ ràng, lần này ta không truy cứu, nhưng nếu có lần sau, Mê Điệt sẽ trực tiếp bị Kỷ thị thu mua.”
Nói xong Kỷ Miên Trúc còn vô tình hỏi thêm một câu:” Đã biết chưa?”
Giám đốc Phương sắc mặt cứng đờ, vội vàng đáp ứng, nói xong còn không nhịn được nhìn thoáng qua ông chủ nhà mình, kẻ đang dựa cả người vào Kỷ Miên Trúc. Nhưng khi chạm đến ánh mắt sung sướиɠ của Giang Liễm, giám đốc Phương hoảng rồi, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Ông thực sự không thể hiểu được, vì cái gì ông chủ khi nghe quán của mình bị thu mua mà lại vui vẻ đến vậy.
Đây không phải là sản nghiệp của cậu ấy sao?
Lòng giám đốc Phương nghĩ gì thì Kỷ Miên Trúc cũng chẳng quan tâm, nói xong liền mang Giang Liễm rời đi, cũng không muốn cho thêm một ánh mắt nào cho Trương Doanh, sợ nếu còn nhìn nữa hắn sợ mình không khống chế được cảm xúc, trực tiếp thay Giang Liễm đòi công đạo, kia lại không phù hợp với “tính cách” của Kỷ Miên Trúc lắm.
Kỷ Miên Trúc hít sâu một hơi, xoay người mở cửa rời đi.
Trước khi rời đi một giây, Giang Liễm giương mắt nhìn về phía giám đốc Phương, âm thầm cho một ánh mắt, rồi sau đó nhìn về hướng Trương Doanh. Giám đốc Phương tiếp thu ám chỉ của ông chủ nhà mình, tức khắc từ trạng thái hồn bay phách lạc mà sống lại, hiểu biết mà gật đầu.