Tôi Không Làm Cố Chấp Tổng Tài Nữa

Chương 24.1: Tranh giành tình cảm

Giang Liễm mặt vô biểu tình mà đối diện với tầm mắt của ngụy Vân Khoan, ánh mắt lạnh căm.

Một lúc lâu, hắn đột nhiên giật giật, tay luôn để bên eo Kỷ Miên Trúc dần dần hướng lên trên, nhẹ nhàng sợ ngọn tóc của người trong ngực. Đồng thời, đón ánh mắt của Ngụy Vân Khoan, Giang Liễm chậm rãi lộ ra một điệu cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ

Editor: Ỏoooo, dark quá anh ơiiiiiiii~~

Ý cười trong giây lát lướt qua, nhưng vẫn bị Ngụy Vân Khoan chuẩn xác nhìn thấy, cảnh này làm cho tư thái lười biếng từ đầu đến giờ của hắn rốt cuộc cũng xuất hiện một chút biến hóa. Đáy mắt dày đặc hứng thú của Ngụy Vân Khoan dần dần thu trở về, đôi mắt cười như hoa kia cũng cụp xuống, biến thành bộ dáng bình thường.

Nhưng trạng thái bình thường này lại xuất hiện trên người hắn thì chính là không bình thường a.

Giang Liễm nhếch mép một cái, thu hồi tầm mắt. Hắn tiếp tục rũ mắt, an tâm hưởng thụ mà đem cằm mình nhẹ nhàng gác trên vai Kỷ Miên Trúc .

Những điều này đều ở sau lưng Kỷ Miên Trúc mà làm, làm cho Kỷ Miên Trúc không cảm nhận được chút không thích hợp nào.

Kỷ Miên Trúc nghe bác sĩ bên kia truyền ra thanh âʍ ѵậŧ cứng tiếp xúc với mâm, trong lòng biết rốt cuộc chuyện này cũng kết thúc. Hắn mới có lá gan liếc nhìn tình huống vết thương hiện giờ.

Tay phải Giang Liễm đã không còn bộ dáng máu thịt trộn lẫn thủy tin dữ tợn lúc nãy, trãi qua quá trình súc rửa, đã trở nên tốt hơn một chút, bất quá bộ dạng vẫn còn hơn dọa người. Sau khi bác sĩ tiêu độc cho miệng vết thương liền thuần thục lấy ra băng gạc, từng vòng từng vòng đem băng gạc tuyết trắng kia quấn quanh trên tay Giang Liễm. Đôi tay kia thập phần xinh đẹp, bị băng gạc quấn lên liền trở nên mập mạp, băng quấn tới đầu ngón tay, làm hắn cử động có chút cứng đờ.

Kỷ Miên Trúc nhìn miệng vết thương đã băng bó xong, liền chủ động rời khỏi Giang Liễm, ngồi qua bên cạnh.

Ôn hương nhuyễn ngọc từ ngực rời đi, làm Giang Liễm cảm thấy mất mác. Hắn rũ con ngươi, đầu ngón tay đan vào nhau, vô thức mà vuốt ve, tựa hồ còn dư vị cảm giác còn lại.

Bác sĩ làm xong, một bên cởi bao tay một bên dặn dò Kỷ Miên Trúc những điểm cần chú ý.

“Một ngày thay thuốc một lần, băng gạc cũng phải thay mới, đổi trước khi ngủ là được. Còn có, miệng vết thương không thể dính nước, không được ăn cay, nếu các ngươi không muốn lưu lại sẹo, có thể mua một ít thuốc trị sẹo….”

Bác sĩ dặn dò rất chi tiết, Kỷ Miên Trúc cũng nghe rất cẩn thận. Ánh mắt chuyên chú, thần sắc nghiêm túc, rất giống đang bị dạy bảo, cuối cùng còn thập phần chân thành cảm tạ với bác sĩ.

Làm cảm ơn này rất khó có được, rốt cuộc ở Vân Thành có mấy ai được Thái tử gia Kỷ thị cảm ơn mình đâu? Không bị ngắm trúng đã tốt lắm rồi. Bác sĩ không biết nhớ tới tin đồn gì, nghe thấy Kỷ Miên Trúc nói cảm ơn liềm sắc mặt khẽ biến, kinh sợ mà xua tay chối từ, nói “ Điều ta phải làm”. Ngay cả Phương giám đốc đứng yên lặng chờ đợi phân phó cũng mang vẻ mặt rất bất ngờ.

Lỗ tai Giang Liễm truyền đến những lời Kỷ Miên Trúc nói, không khỏi cười một chút, ánh mắt hắn đuổi theo thân ảnh Kỷ Miên Trúc, đôi con ngươi đều là hình ảnh của đối phương, hắc trầm bên trong rốt cuộc cũng có chút ấm áp.

Ngụy Vân Khoan đứng dựa ở cửa nhìn hành động của bạn tốt nhà mình, thần sắc trầm một chút. Hắn nhìn chằm chằm Kỷ Miên Trúc suy tư trong chốc lát, thực mau liền có động tĩnh. Ngụy Vân Khoan nện bước, thẳng tắp hướng Kỷ Miên Trúc đi tới, đem tay đặt lên vai đối phương. Mở miệng vẫn là giọng điệu lười biếng kia:

“A Trúc, tốt xấu là ta mang ngươi tới, như thế nào cũng không cho ta một tiếng cảm ơn?”

Nói xong liền nhìn thẳng Kỷ Miên Trúc , đôi mắt đào hoa hiện lên ba phần u oán.

Giang Liễm ngồi trên sopha bất chợt trở nên lạnh lùng.

Tuy nói là Ngụy Vân Khoan hỗ trợ tìm được Giang Liễm, nhưng trên thực tế từ khi hai người bước vào phòng, Ngụy Vân Khoan liền không tiếng động mà đứng một bên, nhàn nhạt cười cười, đối với cảnh tượng máu me trong phòng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, giống như cảnh này không hiện lên nửa phần hứng thú với hắn. Hoặc là nói, cảnh tượng này đã xảy ra quá nhiều, hắn cũng chẳng thấy mới lạ.

Chỉ khi Giang Liễm từ bên người Kỷ Miên Trúc nhìn hắn, hứng thú trong hắn mới bị gợi lên, ánh mắt lần thứ hai chăm chú lên, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Kỷ Miên Trúc . Trong ánh mắt đều tràn ngập hứng thú, điều này nếu đặt trên người thường, sẽ làm người lạnh gáy, nhịn không được mà chạy đi.

Ngụy Vân Khoan từ đầu đến cuối đều không nói câu nào, Kỷ Miên Trúc đều đặt hết tâm tư trên người Giang Liễm tự nhiên không phát hiện được, chỉ lo một lòng trấn an Giang Liễm. Đây cũng là nguyên nhân Kỷ Miên Trúc phớt lờ hắn.

Bác sĩ đang bị kẹp ở giữa thấy bầu không khí quỷ dị lúc này thì run lên, vội vàng cáo từ.

Làm công nhiều năm ở Mê Điệt, có trường hợp gì mà ông chưa thấy qua, cho nên chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra được dưới sự bình tĩnh này là một lớp sóng ngầm đang kích động. Ông không thể tưởng tượng được chỉ vì một tiếng cảm ơn của Kỷ tổng mà bị Ngụy nhị thiếu mang thù, cũng không muốn biết, vì sao nhị thiếu lại tính toán chi li như vậy, liền tiếng cảm ơn cũng phải đoạt với mình. Rốt cuộc, đôi khi biết càng ít thì cuộc sống mới tự tại.

Bác sĩ bay nhanh mà xách hòm thuốc biến mất, phía sau còn có một đội nhỏ hỗ trợ chạy theo.

Căn phòng tức khắc liền rộng lên.

Nửa ánh mắt của Ngụy Vân Khoan cũng không cho người khác, chỉ cười như không cười mà nhìn Kỷ Miên Trúc, chờ đối phương trả lời.

Còn muốn cùng bác sĩ xác nhận gì đó, Kỷ Miên Trúc tức khắc sửng sốt. Nói thật, nếu Ngụy Vân Khoan không lên tiếng, hắn cơ hồ quên mất trong phòng vẫn còn một người nữa.

Hảo hảo một người sống sờ sờ đều bị hắn quên đi lâu như vậy, như thế nào cũng có chút không nói nổi, huống chi người đó còn là Ngụy Vân Khoan. Đáy lòng Kỷ Miên Trúc đột nhiên hiện lên một chút áy náy cùng sợ hãi với tên tâm thần này, điều đó làm hắn há mồm ra nói câu xin lỗi.

“Xin lỗi, đã đem ngươi bỏ ở một bên”

Ngụy Vân Khoan cười như không cười đang chờ bạn tốt nhà mình nói tiếng cảm ơn tức khắc bị sửng sốt đến rồi, hắn căn bản không dự đoán được Kỷ Miên Trúc sẽ nói xin lỗi với hắn. Hắn cầm lòng không được chớp chớp mắt, biểu tình có chút ngốc nhiên, động tác này làm hắn nhìn qua thập phần vô hại.

Hơn nửa ngày, Ngụy Vân Khoan mới có động tác.

Tay hắn từ trên vai Kỷ Miên Trúc rút ra, ngược lại khẽ vuốt gương mặt Kỷ Miên Trúc một chút, như chuồn chuồn lướt qua, mắt đào hoa đưa tình.” A Trúc, giữa hai người chúng ta vĩnh viễn không cần nói xin lỗi.” Những lời này không mang chút lười biếng thường ngày, thay vào đó là mang theo một loại cảm xúc khó phát hiện.

]

Kỷ Miên Trúc không để ý đôi tay đang làm loạn trên mặt hắn, hắn biết rõ trong nguyên tác Ngụy Vân Khoan cùng nguyên chủ là tình hữu nghị plastic, thấy vậy con ngươi không khỏi sáng ngời.

“Nếu như vậy, giữa hai chúng ta cũng vĩnh viễn không cần nói lời cảm ơn.”

Ngụy Vân Khoan nghe vậy nhịn không được mà bật cười.

Đầu ngón tay hắn chậm rãi câu lấy sợi tóc, trong mắt toàn là ý cười hòa lẫn với sự hứng thú nồng đậm, hắn chấp nhận cách nói này.

Khí lạnh quanh thân Giang Liễm phảng phất như bị đóng băng, ánh mắt nhìn ngón tay của Ngụy Vân Khoan giống như một con dao nhỏ.

Hắn từ sopha đứng dậy, cố ý tạo ra chút tiếng động. Kỷ Miên Trúc bên cạnh tức khắc bị hấp dẫn lực chú ý, thấy thế sắc mặt khẽ biến, khẩn trương hướng tới bên người Giang Liễm, nâng cánh tay hắn lên, nhẹ giọng giáo huấn:

“Động tác chậm một chút, cẩn thận lại đυ.ng trúng miệng vết thương, thật vất vả mới cầm máu được…”

Giang Liễm sắc mặt bất biến, nhẹ nhàng “ Ân” một tiếng, lại như người nhu nhược không xương dần dần dựa vào người Kỷ Miên Trú , giống như không chỉ bị thương một bàn tay, mà nửa thân mình hắn đều đau tới.

Kỷ Miên Trúc khẩn trương lo cho Giang Liễm không phát hiện điểm này, tùy ý cho Giang Liễm nhẹ nhàng dựa vào hắn, chậm rãi mang người đi.

Ngụy Vân Khoan bị cướp đi bạn tốt nhướng mày, phảng phất như không thèm để ý, chỉ là khóe miệng hạ xuống chứng minh trong lòng hắn không nghĩ vậy.

Ngụy Vân Khoan cũng đi đến bên Kỷ Miên Trúc , kéo kéo bả vai của bạn tốt, ý đồ kéo về lực chú ý. Thấy Kỷ Miên Trúc nghi hoặc nhìn về phía mình, Ngụy Vân Khoan mới hài lòng mà nhẹ nâng cằm, ý bảo Kỷ Miên Trúc nhìn về người đàng chật vật bên bàn trà.