Tôi Không Làm Cố Chấp Tổng Tài Nữa

Chương 21: Không thể tránh cốt truyện

Từ sự kiện xấu hổ ngày đó qua đi, Kỷ Miên Trúc đã có bài học xương máu, lời nói hành động cũng quy củ hơn rất nhiều, không hề giống tùy ý làm bậy như dĩ vãng. Thậm chí lén lút luyện tập, không để “ Tiểu yêu tinh Giang Liễm” phá hư cảm tình của hắn với Giang Liễm. Ở trong văn phòng xử lý văn kiện được rảnh rỗi, Kỷ Miên Trúc liền lấy di động, đầu ngón tay gõ gõ màn hình. Thẳng đến khi trực tiếp đánh ra hai chữ Giang Liễm, phía sau không nhảy ra tiểu yêu tinh mà là tiểu thiên sứ, hắn mới từ bỏ.

Nhưng làm những việc này phải muốn tránh đi đương sự mới được, nên Kỷ Miên Trúc liền không có thời gian dư thừa nhìn xem Giang Liễm có khỏe hay không, mà đem chuyện này đẩy cho Tống bí thư, chính hắn tiếp tục cùng điện thoại đấu trí.

Nhưng mà thái độ của Giang Liễm có chút khác thường, như là bị kêu “Tiểu yêu tinh” đối với hắn căn bản không có ảnh hưởng, cũng không có việc gì liền hướng văn phòng của Kỷ Miên Trúc mà đến, lúc đến còn mang theo công văn, thập phần lễ phép mà hướng Kỷ Miên Trúc thỉnh giáo vấn đề, một ngày ít nhất hai lần.

Phải biết rằng, văn phòng của Kỷ Miên Trúc chính là địa phương mà nhân viên Kỷ thị sợ đi vào nhất, nhưng Giang Liễm lại đi đến cần mẫn, thường xuyên qua lại, rất nhiều người thấy, khó tránh khỏi có chút gió truyền ra. Mặc kệ nhân viên trong sáng ngoài tối đối với Giang Liễm soi mói, cùng là nhân viên làm cùng một tầng, nhưng không ai dám hé răng nói bậy, mặc dù chính mắt bọn họ thấy Giang Liễm đi ra ngoài, cách nửa ngày mới trở về làm việc.

Nguyên nhân như thế nào thì trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, Giang Liễm có phân lượng như thế nào đối với tổng tài bọn họ cũng hiểu rõ. Giang Liễm mới vừa nhận chức, Kỷ tổng bọn họ có thể tự mình lại đây chống lưng cho người ta. Hơn nữa, Kỷ Kỷ tổng còn rất bảo vệ Giang Liễm, Kiều tỷ rắp tâm hại người bị Tống bí thư cảnh cáo, phỏng chừng tiền thưởng gì đó cũng ném đá trên sông. Phải biết rằng, bí thư Tống ở nào đó thời điểm liền đại diện cho vị kia, người cảnh cáo Kiều tỷ chân chính là ai, không cần nói cũng biết.

Còn nữa, Giang Liễm có thể thường xuyên xuất nhập văn phòng tổng tài, chắc chắn đã nhận được sự đồng ý của Kỷ tổng, bằng không lấy Kỷ tổng tính tình đã sớm làm người cút đi.

Mấy thủ đoạn tán tỉnh nhau này, bọn họ vẫn có thể hiểu được.

Nhân viên Kỷ thị mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngồi trước máy tính công tác thập phần chuyên chú, nhưng mà lỗ tai lại lặng lẽ dựng lên, thấy Giang Liễm lần thứ hai trong ngày cầm lấy tài liệu, từ trên ghế đứng dậy, bình tĩnh mà đi ra ngoài.

Đi đến ngoài cửa, Giang Liễm nhàn nhạt liếc mắt một người đang nhìn hắn với vẻ tò mò, ánh mắt như giếng cổ không chút gợn sóng, ánh mắt hắn đảo qua, theo sau liền lập tức hướng cách đó không xa mà đi đến. Giang Liễm gõ cửa văn phòng Kỷ Miên Trúc, nghe thấy bên trong truyền ra một thanh âm bình tĩnh, khóe môi nhịn không được câu lên, ý cười trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Giang Liễm đẩy cửa đi vào.

Kỷ Miên Trúc ngồi thoải mái trên ghế, đang cúi đầu xử lý văn kiện, mặt bàn làm việc chất một chồng tài liệu. Nhìn thấy Giang Liễm tiến vào, mắt phượng cong cong, lộ ra nụ cười ấm áp, hướng Giang Liễm vẫy vẫy tay.

Giang Liễm nhìn chằm chằm nụ cười lóa mắt kia, từng bước đi qua.

Đầu ngón tay Giang Liễm giật giật, thuận theo mà ngồi bên người Kỷ Miên Trúc.

“Cái gì không biết? Ta tới dạy cho ngươi.”

Kỷ Miên Trúc đã quen với việc mỗi ngày Giang Liễm đều lại đây, hắn cũng rất vui lòng giúp đỡ Giang Liễm, dù sao đây cũng là ý tưởng ban đầu của hắn. Cho nên Kỷ Miên Trúc không cự tuyệt, trả lời vấn đề thập phần kiên nhẫn lại chuyên chú, đôi khi sẽ lấy bản thân làm ví dụ, hoặc là công ty, làm Giang Liễm hiểu biết sâu hơn. Có đôi khi Kỷ Miên Trúc còn bí mật dạy cho Giang Liễm một ít chiêu trò, âm thầm hy vọng đối phương sớm trở ngày trở nên lớn mạnh.

Giang Liễm mở tài liệu ra, cấp Kỷ Miên Trúc nhìn xem.

Kỷ Miên Trúc chỉ nhìn lướt qua, liền theo thói quen cầm lấy cây bút máy bên cạnh, một bên kẹp cây bút, một bên tinh tế giảng cho Giang Liễm nghe.

Trong lúc nhất thời, ngữ điệu ôn hòa của Kỷ Miên Trúc ở trong phòng vang lên, như là dòng suối uốn lượn trong rừng, mang theo ánh mặt trời ấm áp, thẳng tắp chảy vào lòng người.

Giang Liễm ngồi thập phần thẳng tắp, phảng phất như đang ngồi thiền, bất quá nhìn kỹ, vẫn có thể phát hiện hắn hơi bất đồng.

Khoảng cách càng gần, chút đồ vật cũng càng xem được đến rõ ràng, mặt ngoài Giang Liễm nghiêm túc nghe những thứ hắn đã sớm biết, trên thực tế vẫn đang âm thầm nhìn chằm chằm người bên cạnh. Giống như mãnh thú đi săn, ánh mắt chậm rãi lại lặng lẽ, không chỗ nào che giấu rồi lại mang theo cảm giác muốn hung ác cướp đoạt, ở trên người Kỷ Miên Trúc lưu động. Xem làn da tinh tế của đối phương, xem đến cần cổ thon dài, xem cánh môi hồng nhạt không ngừng đóng mở, nhưng giống như vẫn chưa xem đủ, trong đầu thậm chí còn tự động hiện ra hình ảnh của đối phương lúc ngủ rồi đem ra so sánh.

Nhưng mà cuối cùng, ánh mắt Giang Liễm vẫn dừng ở đôi tay đang cầm cây bút máy kia. Tay của Kỷ Miên Trúc thon dài trắng nõn, đầu ngón tay mượt mà tinh tế, thậm chí còn lộ ra màu hồng nhàn nhạt, rõ ràng là không chịu qua khổ cực, sống trong nhung lụa. Khí chất tự phụ thoát ra bên ngoài.

“...Nghe hiểu sao?”

Kỷ Miên Trúc ngừng nói, bút máy trong tay hắn xoay đến độ cung xinh đẹp, làm cho Giang Liễm xem có chút ngây người. Nhận thấy người đối diện hỏi lại một lần, Giang Liễm mới bừng tỉnh, thấy thế liền đơn giản rũ mắt, ngữ khí cũng cố tình niết cho yếu ớt hơn, hắn biết Kỷ Miên Trúc rất thích hắn như thế này.

“Điểm này còn có chút không rõ, Kỷ tổng có thể giảng lại một lần cho ta được không?”

Quả nhiên, Kỷ Miên Trúc vừa nghe liền sảng khoái đáp ứng, bút máy lại được hắn kẹp giữa các đốt ngón tay một lần nữa, thanh âm làm người mê say lần thứ hai vang lên.

Nhưng mà không khí hòa hợp này cũng không duy trì được bao lâu, thời điểm Kỷ Miên Trúc đang giảng cho Giang Liễm, chuông điện thoại đột ngột vang lên, cùng với đó là một trận chấn động, làm người thập phần chú ý. Là số điện thoại tư nhân của Kỷ Miên Trúc.

Động tác của Kỷ Miên Trúc hơi ngừng, xin lỗi mà hướng Giang Liễm cười cười, cầm di động đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Bên này ánh mặt trời có chút chói mắt, màn hình di động đen ngòm, Kỷ Miên Trúc híp đôi mắt phượng nhìn đại khái, liền trực tiếp nhấn vào nút nghe.

“Uy–”

“A Trúc, đã lâu ngươi chưa gọi cho ta, hai chúng ta đã một đoạn thời gian chưa gặp nhau, ngươi quên luôn ta rồi đúng không?”

Đầu dây bên kia là một giọng nam tiêu chuẩn, tiếng nói trầm thấp hơi mang theo chút ách ý, thập phần lười biếng, giống như là mới tỉnh ngủ. Nói xong lời cuối, thanh âm có chút giương cao lên, như một cái móc nhỏ cào ở đầu tim. Kỷ Miên Trúc nghe điện thoại có chút không chịu nổi thanh âm như này, nhịn không được đem điện thoại dịch ra xa một chút, thậm chí còn nhân cơ hội liếc cái tên đang hiện trên màn hình.

Ân? Ngụy Vân Khoan?

Nghe có điểm quen tai.

Có thể là cảm thấy qua thời gian dài mà Kỷ Miên Trúc chưa có trả lời, thanh âm lười nhác kia lại lần nữa vang lên:” A Trúc? Tại sao lại không nói lời nào? Ngươi sẽ không phải có niềm vui mới mà quên bạn cũ đi? Hai ta là bằng hữu nhiều năm như vậy a….”

Hai chữ bằng hữu này vừa nói ra, Kỷ Miên Trúc tức khắc liền như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đối với Ngụy Vân Khoan người này ấn tượng lên, hắn vội vàng đánh gãy người đang ai oán, bắt đầu trấn an:” Như thế nào lại vậy Vân Khoan, ngươi vĩnh viễn là huynh đệ tốt của ta, trong lòng ta ngươi ở vị trí số 1”

Đại kháo là Kỷ Miên Trúc có chút sốt ruột, ngữ điệu trở nên nóng nảy một chút, nói có chút lớn, những lời này trực tiếp truyền đến tai Giang Liễm. Hắn tức khắc ngẩng đầu lên, con ngươi hắc trầm như chim ưng chú định Kỷ Miên Trúc, trong nháy mắt cảm xúc thập phần nguy hiểm.

Kỷ Miên Trúc vô tri vô giác, tiếp tục cùng người đầu dây bên kia hảo hảo nói chuyện:” Có chuyện gì không Vân Khoan?”

Nếu muốn tìm người cùng cấu kết với nguyên chủ trong nguyên tác làm việc xấu, vậy không thể không nhắc tới Ngụy Vân Khoan - Ngụy đại huynh đệ. Là nhị thiếu của Ngụy gia, vòng thượng lưu của Ngụy Vân Khoan rất rộng, tâm hắn cũng rất lớn, là người tiêu tiền như nước, phong lưu thành tính, nam tử bên người mỗi ngày đều đổi. Tuy rằng cả ngày cười hì hì, không chút nào uy hϊếp, nhưng cũng tùy thời tươi cười mà cho người ta một đao, không chút do dự, cũng chẳng có lý do gì, chỉ số nguy hiểm tuyệt đối không thấp. Đại khái là một người cả ngày rảnh rỗi sẽ phát bệnh, vị Ngụy thiếu này quyết đoán nhắm vào nguyên chủ phát ra lời mời, đầu óc nguyên chủ có bệnh quả nhiên liền thống khoái đáp ứng, hai người ăn nhịp với nhau cảm tình tăng nhanh. Từ đây ở Vân Thành lại nhiều ra thêm hai đứa bệnh tâm thần.

Mà hiện tại, tên tâm thần thứ nhất là hắn đây, tên còn lại đang nhiệt tình gọi điện thoại cho hắn. Kỷ Miên Trúc âm thầm nuốt nước miếng, mạc danh có chút khẩn trương.

“Khụ, ta nghe ngươi nói ngươi tìm được một tiểu tình nhân, còn rất quan tâm chăm sóc cho người ta, có thời gian liền đem người tới đây để ta được diện kiến dung nhan mỹ nhân trong chốc lát~” Ngụy Vân Khoan quả nhiên không phụ với cái danh tâm thần, cảm xúc biến hóa cực kỳ tự nhiên, giây trước còn giống như oán phụ chỉ trích hắn cảm tình phai nhạt, giây sau liền cười hì hì muốn hắn đem người tới để hắn nhìn, nói đến chắc chắn, như đã có dự liệu Kỷ Miên Trúc sẽ không cự tuyệt.

Kỷ Miên Trúc trong lòng minh bạch tiểu tinh nhân trong miệng Ngụy Vân Khoan Khoan là ai, không nhịn được nhíu mày.

Mà tình tiết này ở trong sách cũng tồn tại.

Trong nguyên tác nguyên chủ tìm mọi cách để tra tấn vai chính thụ, trùng hợp Nguy Vân Khoan đưa ra yêu cầu này, hắn liền vui sướиɠ mà đồng ý. Nguyên chủ ở trước mặt bạn tốt đối xử với vai chính thụ vẫn là bộ dạng như cũ, nửa phần tôn nghiêm cũng không cho, làm cho vai chính thụ hận hắn đến càng sâu. Tục ngữ có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Ngụy Vân Khoan thấy được vai chính thụ sau đó là lười biếng cười hì hì, thậm chí còn muốn mượn người chơi chơi. Nguyên chủ là loại người khống chế dục siêu mạnh, đối với vai chính thụ mơ hồ có điểm cảm tình tất nhiên sẽ không đồng ý, nghiêm khắc cự tuyệt.

Ngụy Vân Khoan liền cười cười, cũng không nhắc lại việc này, giống như một ngoạn vật làm sao so được với bạn tốt. Nhưng hắn là ai a? Hắn là tên tâm thần số 2, tư duy cùng người thường bất đồng, từ lần gặp đó Ngụy Vân Khoan liền đối với vai chính thụ có tư tâm, cố ý vô tình mà hỏi thăm. Bất quá với góc nhìn của Kỷ Miên Trúc, nói Ngụy Vân Khoan đột nhiên coi trọng vai chính thụ thì không bằng nói hắn đối với vai chính thụ sinh ra một loại hiếu kỳ, tò mò muốn xem, bị hắn bẻ cong ký giải thành tình yêu, cũng dần dần phát triển thành một loại bệnh trạng mà theo đuổi.

Kết cục chính là, Ngụy Vân Khoan cùng với nguyên chủ vì tranh giành vai chính thụ mà nháo một lớn, huynh đệ tẩn nhau túi bụi.

Hoàn mỹ mà nói, cẩu huyết vẫn hoàn cẩu huyết, không cách nào thay đổi.

Kỷ Miên Trúc nhớ lại vẫn có điểm ê răng, này làm cho hắn trả lời cũng cẩn thận hơn vài phần.

Mặc dù cái gì hắn cũng không làm những cốt truyện vẫn đúng hẹn mà tới, mỗi một điểm liền không sai chút nào, chính xác đến từng centimet. Trải qua mấy ngày quan sát, trong lòng Kỷ Miên Trúc cũng đã hiểu được đại khái, mặc dù hắn băn khoăn không cho Giang Liễm qua đó, nhưng mấy ngày về sau, Ngụy Vân Khoan vẫn như cũ vì đủ loại ý muốn mà sinh ra hứng thú với Giang Liễm, thậm chí bởi vì lần hành động này của mình có khả năng sẽ làm trầm trọng thêm.

Hắn không có khả năng ngồi chờ chết như vậy, ít nhất cũng phải thay đổi cái gì đó.

Nghĩ như vậy, Kỷ Miên Trúc rũ con ngươi, đối với điện thoại nhẹ nhàng “Ân” một tiếng. Thanh âm nghe tới có chút không chân thật, nhưng âm cuối lại mang theo phần kiên định không dễ dàng bỏ qua.

Hắn sẽ tuyệt đối không giống với nguyên chủ, hắn sẽ bảo hộ Giang Liễm, hắn sẽ cho Ngụy Vân Khoan nhìn rõ thái độ của hắn với Giang Liễm. Lúc cần thiết hắn thậm chí có thể cảnh cáo đối phương, đừng động nhưng tâm tư không nên có.

Tóm lại, hắn sẽ không để cốt truyện ghê tởm trong nguyên tác lại tái diễn