Tôi Không Làm Cố Chấp Tổng Tài Nữa

Chương 20: Tiểu yêu tinh Giang Liễm

Kỷ Miên Trúc nhìn Giang Liễm, trong thanh âm ẩn ẩn chờ mong. Lời này vang lên, nghe có chút đột ngột, Giang Liễm nghe vậy hơi ngơ ngác, nhìn thẳng người đang lười biếng dựa vào sopha. Nhận thấy đối phương không tự chủ mà toát ra sự chờ mong, hắn mới lấy di động của mình ra, không tiếng động cười nhẹ một tiếng: “Hảo a”

Kỷ Miên Trúc thập phần vui vẻ, vội vàng mở QR ra để Giang Liễm quét mình. Di động tích một một tiếng, hai người thành công thêm bạn tốt.

Hình đại diện của Giang Liễm là một mảnh màu đen, vòng bạn bè cũng trống rỗng, thể hiện rõ một con người lạnh nhạt, không quan tâm tới thế giới bên ngoài. Hoặc cũng có thể nói là một loại đề phòng từ nội tâm, do đó muốn bài xích thế giới bên ngoài.

Kỷ Miên Trúc lướt lướt, cùng với tưởng tượng của hắn giống nhau, WeChat của tiểu đáng thương cơ hồ là lập ra cho có, rỗng tuếch. Nếu hôm nay hắn không thỉnh cầu Giang Liễm thêm WeChat, phỏng chừng một đoạn thời gian dài sau Giang Liễm cũng sẽ không nhìn tới nó.

Nghĩ đến đây, Kỷ Miên Trúc nhấn phần tin nhắn, cũng là giao diện lúc trước cùng Giang Liễm nói chuyện phiếm. Hắn nghĩ nghĩ, trong khung chat tùy tiện gõ xuống hai chữ, nhắc nhở đối phương sự tồn tại của mình.

Thân hơn nữa thì có ích lợi gì, không nói chuyện phiếm làm nền thì cơ bản cũng không khác nhau. Chỉ bằng việc Giang Liễm đối với chuyện này không mấy để bụng, phỏng chừng mấy ngày, hoặc có thể ngay tối hôm nay, Giang Liễm đã đem việc này quên không còn một mảnh.

Kỷ Miên Trúc tưởng tượng như vậy, càng thêm tự tin, đầu ngón tay nhanh nhẹn gõ chữ, gửi qua Giang Liễm. Sau đó Kỷ Miên Trúc liền ngã trên sopha, mắt không chớp nhìn Giang Liễm phía đối diện, quan sát phản ứng của hắn, vừa chờ mong lại tò mò.

Giang Liễm hẳn cũng không hay dùng WeChat, cho nên thao tác khó tránh khỏi có điểm vụng về, nhưng hắn vẫn nghiêm túc mà nhìn xem WeChat của mình. Vài sợi tóc rũ xuống trán hắn, che lại mặt mày sắc bén, cũng chặn luôn cặp mắt đen kịt kia, chỉ có đôi môi hơi nhấp, mang theo mấy phần chuyên chú. Cả người nhìn thập phần ngoan ngoãn, ánh mắt của Kỷ Miên Trúc nhìn Giang Liễm càng thêm trìu mến.

Nhưng mà không bao lâu, đầu ngón tay Giang Liễm đột nhiên dừng lại, đồng thời biểu tình cũng trở nên quái dị, hắn giương mắt nhìn thoáng qua Kỷ Miên Trúc, cảm xúc phức tạp.

Kỷ Miên Trúc đoán là Giang Liễm đã thấy được tin nhắn của mình gửi qua, vì thế liền ôn hòa hướng hắn cười, âm thầm cổ vũ.

Giang Liễm quả nhiên bị cổ vũ đến, ánh mắt trở nên thâm trầm lên, hắn lần thứ hai cuối đầu, ngón tay giật giật, như là đang gõ chữ. Làm xong Giang Liễm mới thu hồi di động, đi chỗ khác.

Kỷ Miên Trúc nhàn nhã dựa lưng trên sopha.

WeChat có thông báo, Kỷ Miên Trúc tâm tùy ý động, nhấn đi vào.

Chân dung màu đen lãnh đạm lại nghiêm túc phát ra một cái”Ân” thêm một dấu chấm câu, có thể nói là thập phần phù hợp với Giang Liễm, Kỷ Miên Trúc cũng không ngoài ý muốn, thậm chí bên môi còn treo ý cười.

Bất quá đương hắn đang nhàn nhã liếc nhìn tin nhắn hắn gửi cho Giang Liễm lúc trước, ý cười trên môi tức khắc biến mất vô tung vô dạng, biểu tình có điểm vỡ ra.

Bởi vì trong tin nhắn của hắn rõ ràng xuống hiện năm chữ cực kỳ bắt mắt:

[ Giang Liễm tiểu yêu tinh ]

Chữ ghi đến thập phần rõ ràng.

Năm chữ này sát thương cực lớn, Kỷ Miên Trúc ngồi nửa ngày đều không có động tác.

Thời gian trôi qua, Kỷ Miên Trúc mới chậm rãi đỡ trán, hắn cảm thấy đầu mình có điểm đau, thậm chí đôi mắt cũng hoa lên. Kỷ Miên Trúc nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, rõ ràng chính mình chỉ gõ xuống hai chữ “Giang Liễm”, như thế nào tin nhắn lại hiện lên một chuỗi chữ cay mắt đằng sau?

Vẫn là một cái xưng hô ngập tràn hương vị Mary Sue.

Nhớ lại biểu tình quái dị cùng ánh mắt ý vị thâm trường của Giang Liễm lúc nãy, Kỷ Miên Trúc cảm thấy cả người mình chỗ nào cũng đều không tốt. Hắn cùng Giang Liễm mới bước đầu bồi dưỡng cảm tình, thành quả còn chưa thấy đâu, quay đầu đã bị đánh trở về nguyên hình, Kỷ Miên Trúc thấy tâm đều mệt.

Hắn không tin tưởng mà gõ lại lần nữa, kết quả là giây tiếp theo điện thoại tự động nhảy ra ba chữ” Tiểu yêu tinh”, hoàn mỹ giải thích xưng hô lúc nãy.

Đôi mắt phượng đều trợn tròn.

Kỷ Miên Trúc chỉ ngây người một giây, sau đó liền nắm lấy di động chạy như điên về phía Giang Liễm vừa rời đi, vì chính mình thanh danh trong sạch mà giải thích. May mà Giang Liễm cũng chưa đi quá xa, Kỷ Miên Trúc chạy vài bước đã tiến đến, nhanh tay lẹ mắt bắt được cánh tay của Giang Liễm.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Giang Liễm, Kỷ Miên Trúc biểu tình kích động mà nói:

“Người nghe ta giải thích!”

Giang Liễm dừng chân, đứng yên bên cạnh Kỷ Miên Trúc.

Kỷ Miên Trúc thở hổn hển, đem di động chính mình cho Giang Liễm xem. Cảm giác thấy Giang Liễm nhìn đến không sai biệt lắm, Kỷ Miên Trúc lần thứ hai kích động giải thích trong sạch cho mình:” Ngươi xem, ta thật sự không phải như ngươi tưởng tượng đâu! Ta chỉ đơn giản muốn gửi tin nhắn chào hỏi mà thôi, điện thoại lại tự động viết ra như vậy! Nó muốn phá hư cảm tình của chúng ta!”

Đúng vậy! Hắn không sai! Điện thoại hắn mới sai!

Kỷ Miên Trúc giải thích, cực lực cứu lại hình tượng của mình trong lòng Giang Liễm.

Giang Liễm trầm mặc nghe Kỷ Miên Trúc nói, thẳng đến khi thanh âm của người trước mắt dần nhỏ xuống, hắn mới vô tình nói một câu:

“Chính là ta nhớ rõ, nếu nhiều lần nhập vào những chữ này, thì điện thoại mới có thể ghi nhớ được.”

Kỷ Miên Trúc vừa nghe liền ngây dại.

Lúc này hắn mới ý thức lỗ hổng này.

Cho nên không phải là nhập ký tự sai, sai chính là nguyên chủ, mỗi ngày đều biếи ŧɦái lén lút gọi Giang Liễm là tiểu yêu tinh, hiện tại cái nồi này lại trực tiếp đội lên đầu hắn.

Không cứu được, tất cả xuống mồ đi.

Kỷ Miên Trúc tức khắc cảm thấy mình không còn sức lực.

Giang Liễm nhận thấy cảm xúc của người trước mắt rõ ràng có biến hóa, đáy mắt nhiễm một tia ý cười, hắn sung sướиɠ mà thưởng thức biểu tình của Kỷ Miên Trúc.

Mà khi tầm mắt Giang Liễm di chuyển xuống dưới, thoáng nhìn qua vạt áo của Kỷ Miên Trúc, lại không tự giác nhíu nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ. Hắn liếc mắt một cái, lại liếc thêm cái nữa, liến tiếp liếc thật nhiều, cuối cùng cũng không nhịn được mà để ánh mắt trên dính luôn trên người Giang Liễm. Có lẽ vì vội vàng chạy theo Giang Liễm mà vạt áo tắm dài lỏng lẻo của Kỷ Miên Trúc trở nên rời rạc ra, để lộ một mảnh da thịt tuyết trắng cùng với cặp xương quai xanh tinh xảo đến lóa mắt.

Đương sự lại thực hiển nhiên không ý thức được tình trạng của mình lúc này, chỉ lo lắng giải thích với Giang Liễm.

Giang Liễm nhìn chăm chăm một hồi, cuối cùng mới có động tác.

“Ta không thèm để ý”

Hắn lên tiếng thu hút lực chú ý của Kỷ Miên Trúc, một cái tay khác bay nhanh mà câu lấy vạt áo của Kỷ Miên Trúc, hướng lên trên đóng lại, che khuất da thịt cho đối phương. Hình dáng mê người biến mất ngay trước mắt, Giang Liễm híp híp mắt, nói tiếp:” Ta không thèm để ý ngươi gọi ta như thế nào, cho nên không quan hệ.”

Kỷ Miên Trúc giống như thấy được ánh sáng, không tin tưởng mà hỏi lại một lần:

“Thật vậy chăng?”

“Thật sự”

Giang Liễm vừa lòng nhìn áo tắm của Kỷ Miên Trúc đã trở nên chỉnh tề, hắn xem nhẹ cảm giác ẩn ẩn tiếc hận đáy lòng, lại khẳng định một lần.

Lần này Kỷ Miên Trúc mới vui vẻ hẳn lên, nhìn Giang Liễm như có thánh quang phía sau, cùng với một đôi cánh trắng tinh.

Này mà là tiểu ý tinh a, này rõ ràng là tiểu thiên sứ mới đúng!.

Tuy rằng Giang Liễm thập phần rộng lượng mà không truy cứu, nhưng Kỷ Miên Trúc vẫn có điểm áy náy, thúc đẩy hắn gắt gao cầm tay Giang Liễm, làm ra một cái bảo đảm:” Ngươi yên tâm, loại sự tình giống như hôm nay sẽ không phát sinh lần thứ hai! Ta sẽ sửa lại danh xưng này ngay lập tức, sẽ không để ngươi thấy lần hai đâu!”

Giang Liễm nghe thế nhướng mày, đối với cách nói của Kỷ Miên Trúc không tỏ ý kiến, chỉ là thân thể lại cực kỳ thành thật mà không đem tay mình rút ra.

Hai người đứng đến cực gần, nhìn lẫn nhau, ở xa nhìn lại liền giống như đang liếc mắt đưa tình.

Quản gia không biết xuất hiện khi nào, đem một màn này thu hết vào trong mắt. Ông nguyên bản còn ở quầy rượu buồn rầu không biết vì sao lại thiếu mất một chai rượu, nhưng thấy một màn như vậy thì khóe mắt không tự giác mà cười, biểu tình thập phần vui mừng. Dừng lại không đến một phút, quản gia liền lặng lẽ rời đi, không để cho hai người phát hiện sự tồn tại của mình.

Gần đây thiếu gia càng cười nhiều hơn, mắt thường cũng thấy thiếu gia đối với Giang Liễm càng ngày càng tốt.