Tôi Không Làm Cố Chấp Tổng Tài Nữa

Chương 8: Ta thật sự không cố ý làm dơ quần áo của ngươi

Chủ quản đi rồi, Kỷ Miên Trúc duy trì tư thế một hồi lâu, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bộ mặt cứng đờ, ánh mắt đen tối không rõ, nhìn lại còn mang một chút hoảng sợ.

Không xong rồi, hình tượng bá tổng này của hắn xem chừng là duy trì không được nữa rồi!

Trước khi xuyên thư hắn cũng làm những chuyện này, liền mạch lưu loát, động tác nước chảy mây trôi, thế mà hôm nay lại bị lộ ở đây?

Chẳng lẽ chịu ảnh hưởng của thế giới này hay sao?

Trong mắt hắn hiện lên một tia suy tư, ánh sáng lóe lên từ đáy mắt.

Mặc kệ đi, nếu có người hỏi tới hắn liền nói máy tính bị nhiễm virus là xong.

Máy tính tự động phát bộ phim máu chó, liên quan gì đến hắn?

Kỷ Miên Trúc làm đủ công tác chuẩn bị tâm lý, tâm tình khẩn trương cũng dần thả lỏng lại, thoải mái mà xoa đầu ngón tay, lại tiếp tục ấn vào màn hình. Lập tức bộ phim truyền hình với cốt truyện máu chó kia lại tiếp tục được phát.

Tới cũng tới rồi, tốt xấu gì cũng coi cho xong đi?

Làm đến nơi đến chốn mới là một phẩm chất tốt.

Thẳng đến khi bộ phim được chiếu xong, văn phòng của Kỷ Miên Trúc vẫn không có ai tới quấy rầy. Kỷ Miên Trúc thỏa mãn mà gập máy tính, đứng dậy rời đi bàn làm việc, hưởng thụ ánh nắng xuyên qua lớp kính, thoải mái mà híp mắt, tính toán đi dạo một vòng để hoạt động gân cốt.

Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, phần lớn nhân viên trong công ty đều nghỉ ngơi nên bên ngoài động tĩnh rất nhỏ, những người còn lại cũng cố tình phóng nhẹ động tác, không gõ cạch cạch máy tính. Kỷ Miên Trúc thấy vậy tự nhiên cũng sẽ không tới gần, quấy rầy mọi người thanh tĩnh, tính toán đi dạo ở gần đó một chút thả lỏng gân cốt rồi đi về.

Nhưng hắn không nghĩ tới là, chuyến đi này thế mà lại nghe một nhóm nhân viên đang ngầm tán gẫu với nhau.

“...Mọi người thấy người mới tới kia như thế nào?

“Còn thế nào nữa, bộ dạng thật là cao lãnh a!”.

“Nhưng ta nghe nói, tiểu tình nhân này không đơn giản, người ta thân là Giang nhị thiếu gia, người như vậy mà lại tình nguyện làm trợ lý của tổng tài sao? Nhân tài không được trọng dụng đi?”

Mấy tiếng thì thầm này được Kỷ Miên Trúc nghe rõ mồn một. Hắn định đổi chỗ khác, không muốn nghe lén người khác nói chuyện, nhưng khi nghe đến bốn chữ “Giang nhị thiếu gia” lại làm cho hắn dừng bước, chân mày của Kỷ Miên Trúc cau lại, bước tới chỗ mấy người nhân viên đang thầm thì to nhỏ kia.

Khoảng cách càng gần thì cuộc nói chuyện cũng dần dần rõ ràng lên. Kỷ Miên Trúc cũng thấy bộ dáng của mấy người kia.

“Cái gì mà nhị thiếu gia, Giang Liễm chỉ là một đứa con riêng, căn bản Giang gia không thèm để ý tới hắn đâu!” Một nhân viên trang điểm tinh xảo đứng dựa vào cạnh bàn, bưng ly cà phê, trong mắt hiện lên vài phần khinh thường.” Ta có một người bạn biết hết nội tình. Thời điểm Giang gia gặp khó khăn đã tới nhờ Kỷ tổng của chúng ta giúp đỡ, điều kiện trao đổi chính là Giang Liễm, không chút nào chần chừ. Một chút tiền như thế đối với Kỷ tổng mà nói thì chỉ là con số nhỏ, theo ta thấy, Giang Liễm cũng chẳng có giá trị gì, đi theo Kỷ tổng bất quá cũng chỉ mang cái mác tình nhân mà thôi.”

Nói xong cô ta còn bĩu môi.

“Chị Kiều, chị biết cũng thật nhiều, nếu hôm nay chị mà không nói, e rằng chúng ta phải cong lưng đi cung phụng Giang Liễm mất.”

Thực mau liền có người khen tặng, làm cho cô ta rất thư thái, cằm đều nâng nâng, mặt tràn đầy kiêu căng. “Cung phụng cái gì mà cung phụng, Kỷ tổng nói vậy mà các ngươi cũng tin? Chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, chơi chơi mà thôi…Bất quá ta thấy một buổi sáng hắn cũng không nói chuyện với ai, cũng không biết là có đang xem thường chúng ta hay không nữa kìa”

Cô ta nói xong, uống lên một ngụm cà phê. Người bên cạnh liền phụ họa:” Nếu không…Chúng ta làm vài việc ngáng chân hắn? Ở công tác mà liên tiếp phạm sai lầm, chẳng lẽ Kỷ tổng lại không để ý, trong lòng ắt hẳn cũng sẽ không cao hứng đi?”

Kỷ Miên Trúc nghe đến đó tức khắc rùng mình, thật sự không cao hứng.

Giang Liễm thật đúng là một tiểu đáng thương, toàn thân đều thảm, ngày đầu đi làm liền có người đến gây chuyện, mặc dù hắn tới cho khí thế cũng chẳng giải quyết được cái gì. Nhưng mặc kệ thế nào, một ngày Giang Liễm còn ở bên người hắn, thì hắn sẽ tìm mọi cách mà che chở người này. Thế nhưng giờ đây người hắn che chở lại sắp bị người khác bắt nạt.

Không được, hắn tuyệt đối không cho phép!

Kỷ Miên Trúc trầm mặt hùng hổ mà đi qua bên kia.

Bên này Kiều tỷ nghe xong mấy lời này, trừng mắt nhìn người bên cạnh:” Sách, người có phải đồ ngốc hay không? Kỷ tổng đã nói chúng ta quan tâm tới Giang Liễm, nếu chúng ta thực sự giở trò với hắn, nói không chừng Kỷ tổng sẽ giận chó đánh mèo lên chúng ta, tới lúc đó người ăn khổ chỉ có chúng ta mà thôi … Nếu thực sự muốn làm gì, chi bằng…A, Kỷ tổng?!”

Kiều tỷ cả người chấn động, nhìn người đàn ông trước mặt đột nhiên cau mày nghiêm nghị, cốc cà phê tromg tay cũng uống không xong.

Kỷ Miên Trúc bước đi vào, mắt phượng xinh đẹp hơi nhíu, cười lạnh mà nói:

“Ta xem ngươi thực sự hiểu ta, nếu không chức Kỷ tổng này ngươi tới làm luôn đi?”

“Ha ha...... Kỷ tổng ngài nói đùa.”

Kiều tỷ không biết Kỷ Miên Trúc có nghe được nhưng lời nói phía trước hay không, đành phải căng da đầu mà ứng phó.

“Hừ, ta có nói giỡn hay không thì chính ngươi rõ ràng.” Kỷ Miên Trúc nhìn lướt qua tất cả mọi người, trong lời nói cất chứa vài phần lạnh lẽo.” Thời gian nghỉ trưa là để cho nhân viên nghỉ ngơi khôi phục sức lực, không phải để cho các ngươi ở chỗ này buôn chuyện. Nếu các ngươi có tinh thần như vậy, cuối tuần ở lại công ty tăng ca đi, cũng đỡ phải mai một nhân tài.”

Mấy người đều không dám ho he gì, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, xám xịt mà rời đi.

Kỷ Miên Trúc vẫn còn chưa hết giận, mặt lạnh cho chính mình ly nước để áp xuống hỏa khí trong lòng.

Nếu không phải hắn ngẫu nhiên đi dạo, nói không chừng tiểu đáng thương sẽ thật sự bị người ta khi dễ đi. Này mà xảy ra sẽ gây hậu quả không nhỏ, người là hắn mang lại đây, mọi chuyện đều tính hết trên đầu hắn, không phải kết cục của hắn liền sẽ giống y trong sách hay sao?

Chín bỏ lên mười, này không phải là hắn tự tìm phiền toái cho mình hay sao?

Kỷ Miên Trúc uống ngụm nước, nghiến răng.

Những việc chỗ này đều bị Giang Liễm đi ngang qua thu hết vào mắt.

Hắn trầm mặt đứng trong bóng tối, nhìn chằm chằm Kỷ Miên Trúc người đầy hỏa khí như đang suy tư cái gì. Sau đó, Giang Liễm giơ tay đem ly cà phê còn đang sôi sục kia hắt thẳng lên người mình, động tác vừa nhanh nhẹn vừa dứt khoát, chiếc sơmi trắng nõn trước ngực đều bị nhiễm phải một mảng lớn cà phê, còn không ngừng bốc hơi nghi ngút.

Một chút cà phê còn bắn tới trên cằm, Giang Liễm vẫn như cũ mà nhìn chằm chằm Kỷ Miên Trúc, biểu tình đạm mạc, không chút nào để ý tới cà phê đang nóng bỏng trên ngực mình. Hắn cầm tờ giấy tùy tiện lau qua, liền hướng Kỷ Miên Trúc đi đến.

Kỷ Miên Trúc đem cái ly ném vào trong thùng rác, hỏa khí cũng tiêu phân nửa, quyết định quay trở lại văn phòng, trước cửa liền gặp Giang Liễm đang thập phần chật vật.

Hắn đứng hình một chốc.

Giang Liễm xách theo ly cà phê trống không, áo sơmi một mảnh hỗn độn, dấu vết cà phê văng khắp nơi, nhìn giống như là…Bị người cố ý đổ lên.

Lúc này hắn đứng ở đó, hơi rũ rũ con ngươi, lông mi che khuất một tầng bóng tối, biểu tình vừa ẩn nhẫn vừa cô đơn, chỉ kém viết ba chữ “tiểu đáng thương” lên mặt thôi.

Kỷ Miên Trúc tức khắc lòng đau một trận, chân dài bước qua, khẩn trương mà dò hỏi:

“Như thế nào lại bị như vậy?”

Giang Liễm kéo kéo môi, ngữ khí bình tĩnh.

“Ta không cố ý mà đánh rơi”

Kỷ Miên Trúc rõ ràng không tin, cau mày kéo lấy tay của Giang Liễm, mang người đến văn phòng của mình.

Đem người ấn ngồi trên sô pha, từ chính bàn làm việc lấy ra một hộp giấy, cẩn thận vì Giang Liễm mà chà lau.

Giang Liễm ngồi trên sô pha tùy ý động tác của đối phương, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt khẩn trương hề hề đang vì hắn mà chà lau vết cà phê, dùng ánh mắt miêu tả một lượt đối phương. Cảm nhận chỗ da thịt khăn giấy đi qua có chút ngứa, Giang Liễm giật giật ánh mắt.

Trong nháy mắt thế nhưng hắn lại nảy sinh ra ý niệm nắm lấy tay của đối phương kéo gần về mình, Giang Liễm gần như không thể phát hiện mà cuộn lại ngón tay người bên cạnh, mở to mắt.

Lau xong ít cà phê bị dính trên cằm Giang Liễm, Kỷ Miên Trúc lại hướng xuống vị trí áo bị dính cà phê mà lau chùi một phen. Nhưng mà trong nháy mắt đầu ngón tay áp xuống, liền cảm nhận được độ ấm truyền đi, Kỷ Miên Trúc sửng sốt.

Này thời gian bao lâu, thế nhưng vẫn còn nóng?

Vậy lúc bị đổ lên thời điểm còn nóng tới mức nào ?

Không phải là cà phê mới pha đi?

Kỷ Miên Trúc bị ý tưởng này dọa đến, vội vàng kéo ra vạt áo của Giang Liễm xem thử có bị thương hay không. Có thể do hắn quá mức sốt ruột, động tác trên tay cũng mạnh thêm chút, nút thắt còn chưa hoàn toàn cởi bỏ liền bị kéo đi, kết qủa làm văng hai cái nút, vạt áo sơmi cũng thuận thế mà rộng mở, lộ ra mảng da thịt bên trong.

Chỉ thấy cơ ngực đầy rắn chắc của Giang Liễm, bằng mắt thường cũng thấy đỏ lên một mảng lớn.

Nhìn rất dọa người.

Rốt cuộc tiểu đáng thương đã chịu bao nhiêu khổ? Bị nóng như vậy cũng không rên một tiếng, giống như là không có việc gì.

Kỷ Miên Trúc nhấp môi, có chút đau lòng mà sờ soạng, ở lòng bàn tay vuốt ve đôi lần. Hắn trương trương môi, giương mắt nhìn về phía Giang Liễm.

“Ngươi có đau…” Hay không?

Nói đến một nửa, Kỷ Miên Trúc liền đối diện với ánh mắt thâm thúy của Giang Liễm.

Hắn sửng sốt, dư quang dùng khóe mắt thoáng nhìn hai nút áo sơmi nằm trên sô pha, lại nhìn vạt áo đang rộng mở của Giang Liễm, nháy mắt ý thức được hành vi của chính mình giống như là một tên lưu manh, nhân cơ hội ăn đậu hũ của người ta, quả thực rất giống với danh hiệu biếи ŧɦái của nguyên chủ. tức khắc mặt già của Kỷ Miên Trúc đỏ lên, tay giống như bị điện giật mà rụt trở về, lắp bắp giải thích:

“Cái kia…Ta không có ý khác, ta chỉ sợ ngươi bị phỏng nên mới kéo quần áo ra xem một chút…” Càng giải thích lại càng giống như che giấu cái gì, hai cúc áo nằm trên sô pha không tiếng động lên án hành vi phạm tội của hắn.

Giang Liễm nhìn Kỷ Miên Trúc hoảng loạn, con ngươi đen kịt lộ ra một chút ý cười, hắn nói:

“Ta biết”

Kỷ Miên Trúc đang vắt hết óc tìm lời giản thích chợt dừng lại động tác, thân thể cũng thoáng thả lỏng, hắn khụ một tiếng, tiếp tục hỏi vấn đề còn đang dang dở:

“Vậy ngươi có đau không?”

“Vẫn còn tốt”

Tầm mắt của Kỷ Miên Trúc dừng ở làn da còn đang đỏ hồng, Đại khái là do quần áo có chút rộng mở, lộ ra da thịt phía dưới, cơ bắp hiện lên rõ ràng, hình dạng cơ bụng lại thập phần xinh đẹp, ẩn chứa sức lực, cùng ngày đó hắn trợn mắt nói dối hoàn toàn tương phản.

Kỷ Miên Trúc nhanh chóng rời đi ánh mắt.

“Cà phê lau cũng không thể sạch được, ngươi đem áo cởi ra đi, ta gọi Tống bí thư đưa cho ngươi một bộ mới”. Tựa hồ là sợ Giang Liễm hiểu lầm, Kỷ Miên Trúc lại bổ sung một câu:” Ngươi yên tâm, ta không xem ngươi.” Hắn đem áo khoác của mình cởi ra, đưa cho đối phương. “Trước mặc cái này đi, chờ Tống bí thư tới rồi lại đổi”

Giang Liễm gật gật đầu, trên tay tiếp nhận áo khoác của Kỷ Miên Trúc

Kỷ Miên Trúc chủ động đánh tị hiềm, rời đi bên cạnh.

Giang Liễm một bên thong thả cởϊ áσ, một bên thưởng thức đứng ở bên cửa sổ, đưa lưng về phía Kỷ Miên Trúc. Vạt áo sơ mi nằm gọn trong quần tây càng tôn lên vòng eo mềm dẻo, đường cong mê người, ánh mắt của Giang Liễm từ vòng eo của KMT khẽ di chuyển, dừng lại ở hai chân thon dài của đối phương. Hắn mặc áo khoác của Kỷ Miên Trúc, hơi thở của đối phương như có như không mà vờn qua đây, thực thanh đạm nhưng không làm người chán ghét, ngược lại có chút say mê.

Giang Liễm lên tiếng.

“Ta xong rồi”

Kỷ Miên Trúc lại xoay người trở về

“Ta đã nói cho Tống bí thư, hắn một lát liền lại đây. Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, đừng lãng phí, ngươi trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một hồi, ta nói Tống bí thư mang chút thuốc mỡ cho ngươi, đợi chút cho ngươi xoa.”

Giang Liễm ngoan ngoãn gật đầu.

“Hảo”

Kỷ Miên Trúc nhìn Giang Liễm ngoan ngoãn nghe lời như thế, không nhịn được mà nhu hòa một chút, mắt phượng càng có vẻ thanh quý. Hắn từ trong ngăn tủ lấy ra một tấm thảm mỏng đặt xuống bên người của Giang Liễm.

Giang Liễm an tĩnh mà nhắm mắt lại, không bao lâu hô hấp liền đều đều. Kỷ Miên Trúc thấy vậy liền đi tới chỗ xa hơn một chút, gọi điện thoại cho Tống Nham

“...Buổi trưa có một số người nên giáo huấn một chút…Còn có một người họ Kiều, ngươi tra rõ cho ta, chuyện này giao cho ngươi làm, mau chóng xử lý.”

Mặc dù đã đè thấp thanh âm, nhưng trong không gian yên tĩnh cũng có thể nghe một số từ đứt quãng. Nguyên bản là nằm ngủ trên sô pha Giang Liễm, lúc này lại mở mắt nhìn về phía Kỷ Miên Trúc, đôi đồng tử như đêm lạnh hiện ra thân ảnh ngược của người đang quan tâm hắn.

Liền như vậy không tiếng động mà chăm chú nhìn, khi Kỷ Miên Trúc xoay người trở lại liền lần thứ hai mà khép lại đôi mắt.