Lam Nguyệt Quang

Chương 48: Như tuyết trên núi

Nói xong, cậu quay đầu lại, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau. Từ Ngạn Hoàn còn chưa kịp nhìn đi chỗ khác thì Du Tâm Kiều đã quay đầu trước rồi. Cậu lúng túng xoay mặt sang chỗ khác để giả vờ như bản thân không nhìn thấy anh.

Từ Ngạn Hoàn: “…”

Lại đang làm loạn cái gì nữa thế nhỉ?

Tiết thể dục hôm nay học cùng với lớp bốn bên cạnh. Giáo viên dẫn các học sinh chuẩn bị tham gia đại hội thể thao đi tập luyện, còn những người khác thì được hoạt động tự do.

Tay ôm quả bóng rổ đi ra khỏi phòng dụng cụ, Du Tâm Kiều nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Hoàn Hoàn mà lại thấy đồng đội của mình và lớp bên cạnh đang giằng co.

Để giành sân bóng rổ.

Lớp bên cạnh ỷ vào dáng người cao lớn mà hung hăng ngang ngược, một tên cắt đầu đinh trong số chúng chế giễu: “Dù sao thì lớp chúng mày cũng chẳng đạt được thứ hạng nào đâu, luyện tập làm gì?”

Đội trưởng bên này cũng là người một nhà, Vương Côn, nhà mở một cửa hàng vật tư kim khí.

kim khí là cách gọi tổng hợp của tất cả các loại sản phẩm như các loại dụng cụ cắt gọt, bu lông, ốc vít, kìm, tua vít, khóa các loại, thang… hỗ trợ giải quyết các vấn đề trong ngành sắt dân dụng.

“Tao nhớ ba năm trước chúng mày cũng không qua nổi vòng loại còn gì?” Vương Côn giễu cợt: "đã là "Chó" thì đừng có chê "Mèo" lắm lông.”

Đầu đinh chỉ vào Thẩm Đạt Dã cũng bị kéo tới cho đủ số lượng: “Con trai lớp chúng mày chết hết rồi hả, ngay cả tên này cũng bị kéo đi chơi bóng rổ à?”

Lúc này Du Tâm Kiều vừa đi đến, lớp bên cạnh liếc thấy cậu thì lại bắt đầu chế nhạo một lần nữa: “Còn thêm một người nữa kìa? Đã thế mà vẫn không chịu rút lui à? Muốn để cho mọi người đến xem đám người già yếu bệnh tật chúng mày chơi đồ hàng hay gì?”

Vương Côn nghiến răng: “Tao cảnh cáo mày, đừng có mà công kích cá nhân nhé.”

Bầu không khí có chút ngột ngạt, giống như sắp đánh nhau đến nơi rồi. Thẩm Đạt Dã cũng nhát gan nên khẽ huých huých Du Tâm Kiều đang đứng bên cạnh: “Tốt nhất là chúng ta nên đi khỏi đây thôi.”

Du Tâm Kiều cũng cảm thấy không cần thiết vì một cái sân bóng mà đánh nhau, cùng lắm thì cuối tuần này cậu thuê sân cho mọi người tập cũng được mà.

Vì thế, cậu bước lên trước hai bước: “A Côn! bỏ đi, chúng ta nhường cho bọn họ đi…”

Từ "chơi" còn chưa nói ra khỏi miệng, đầu đinh bên kia lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại tiếp tục khinh thường: “Từ Ngạn Hoàn của lớp chúng mày đâu?”