Não của cậu lại tưởng tượng ra hình ảnh tảng băng lùi về phía sau, cả người tỏa ra khí lạnh trên mặt còn viết chữ phản kháng.
Du Tâm Kiều liền nắm bắt cơ hội mà đề xuất hai khả năng cho anh: “Vậy nếu không thì cậu cũng tôi hẹn hò đi? Dù sao thì bất luận cậu chọn cái nào thì cũng tuyệt đối sẽ không khiến cậu thiệt thòi đâu!”
Từ Ngạn Hoàn cũng không chọn cái nào cả.
Anh vốn định sẽ từ chối một cách dứt khoát, sau đó hỏi đối phương rốt cuộc muốn cái gì từ anh, mà nếu cậu muốn cái gì thì anh cũng không có cách nào cho cậu. Hoặc là hỏi cậu rốt cuộc đã nhìn trúng điểm nào của anh, chỉ cần nói cho anh biết anh nhất định sẽ sửa đổi điểm ấy.
Ai mà biết Du Tâm Kiều lại đánh con bài khác chứ. Mỗi lần cậu đặt câu hỏi xong thì đều sẽ nhanh chóng đặt thêm một câu hỏi khác nữa, tất cả đều là loại câu hỏi bắt anh phải chọn lựa. Làm cho người khác theo quán tính mà chọn một, hoặc không bao giờ có thể bỏ qua được.
Trước mắt thì Du Tâm Kiều vẫn chơi những con bài cũ, tranh thủ giờ nghỉ trưa mà chạy đến ngồi trước mặt anh, hai tay gác lên lưng ghế rồi một tay chống cằm mà lắc lư qua lại. Khiến cho bàn của Từ Ngạn Hoàn không có cách nào yên tĩnh được, anh cũng chỉ có thể dùng ánh mắt để nói lên những lời anh muốn nói---Lại có chuyện gì nữa?
Du Tâm Kiều nở một nụ cười đắc thắng, mắt cũng vì cười mà híp lại giống như hai vầng trăng khuyết: “Tôi đã xem thử bài kiểm tra tiếng Anh của cậu rồi, về cơ bản thì cũng khá ổn. Hôm nay chúng ta học một ít từ vựng trước, cậu thấy thế nào?”
Tiết tự học buổi chiều, Du Tâm Kiều khác với mọi khi vô cùng. Cậu không hề ngủ, cũng không tự tưởng tượng những phím đàn trên bàn học để đắm chìm trong thế giới âm nhạc dương cầm của cậu. Mà lại giống như đang tập trung nghiên cứu giáo án dạy tiếng Anh.
Lương Dịch cứ chốc chốc lại quay đầu lại nhìn cậu, đến lần thứ ba cậu ta nhịn không được mà dùng khuỷa tay thúc nhẹ vào bàn của cậu: “Ê, không phải người ta cũng chưa đồng ý với cậu sao? Cậu cứ mặc kệ mà tự tiện làm giáo viên của người ta vậy đó hả?”
Du Tâm Kiều không có tâm tư mà để ý đến cậu ta mà chỉ nói: “Rồi cũng sẽ có một ngày cậu ấy cần đến tôi thôi.”
“Tuần trước tôi có đưa cho cậu một quyển tiểu thuyết, cậu đã xem chưa?”
“Xem rồi xem rồi, xem tới đoạn nam chính xông vào miếu Sơn Thần rồi. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ vl luôn.”