Lam Nguyệt Quang

Chương 37: Cậu sẽ nhớ anh suốt cả cuộc đời này

Thậm chí bước chân của Từ Ngạn Hoàn còn dài hơn lúc trước, giống như anh đang cố chạy thoát khỏi Du Tâm Kiều vậy.

Mặc dù Du Tâm Kiều đang thở hồng hộc nhưng vẫn cố gắng bàn điều kiện với anh: “Vậy cậu xem như thế này có được không. Tôi dạy cậu tiếng anh, cậu dạy tôi chơi bóng. Cậu đừng có nhìn thấy ở trên lớp tôi không thích nghe giảng mà đánh giá tôi, thành tích tiếng anh của tôi cũng tốt lắm đó nha. Tiết kiểm tra trước tôi được 99 điểm lận đó, chỗ bị trừ là do tôi điền sai ô trả lời nếu không tôi cũng được điểm tối đa đấy.”

Không biết có phải do độ khoe khoan ngầm* của Du Tâm Kiều ảnh hưởng hay không mà mà bước chân của Từ Ngạn Hoàn cũng dần ngắn lại

*凡尔赛 (fáněrsài) là phiên âm của cung điện Versailles của Pháp. Nhưng tiếng lóng này không nói về Versaille. Thay vào đó, nó là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả “sự khoe khoang khiêm tốn”, dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, tiếng Việt có thể dịch là “tự sướиɠ”.

“Vậy tôi dạy cậu tiếng anh mà cậu không cần dạy tôi chơi bóng rổ thì như thế nào?” Du Tâm Kiều đã chạy tới chỗ anh, thất thanh mà nói: “Từ Ngạn Hoàn, bạn học Từ, anh Từ, tôi….”

Đột nhiên Từ Ngạn Hoàn dừng lại nên Du Tâm Kiều phản ứng không kịp mà theo quán tính lao về phía trước vài mét.

Nghe thấy Từ Ngạn Hoàn hỏi cậu một câu: “Cậu muốn cái gì”, Du Tâm Kiều còn tưởng bản thân cậu nghe nhầm rồi cơ.

“Cậu đây là đang nói chuyện với tôi hả?” Cậu đưa tay lên xoa xoa tai của mình, đứng thở dốc một cách ngốc nghếch rồi nói: “Không..Không phải là ảo giác đúng không?”

Những ngày mà cậu theo đuổi Từ Ngạn Hoàn cậu sớm đã quen với việc bản thân tự nói chuyện một mình rồi, thậm chí cậu còn phát hiện ra tài năng mới của mình. Đó là lúc cậu không nhận được hồi đáp từ Từ Ngạn Hoàn thì não cậu cũng sẽ tự động miêu tả phản ứng của anh.

Giống như hiện tại, cậu nhìn thấy vẻ mặt không có một chút sắc thái nào của Từ Ngạn Hoàn. Não của cậu tự nhiên xuất hiện một tảng băng với đôi lông mày đang nhếch lên, kế bên cạnh còn có một khung thoại kéo dài---có gì muốn nói thì nói nhanh đi, đừng có làm ầm ĩ nữa.

Cậu nhanh chóng đặt cặp sách với bóng rổ trên tay xuống, cậu đưa tờ giấy báo danh tham gia cuộc thi bóng rổ cho Từ Ngạn Hoàn bằng cả hai tay: “Tôi muốn cậu tham gia cuộc thi này.”

Từ Ngạn Hoàn liếc nhìn nội dung trên tờ giấy, một câu cũng không nói với cậu.