Lúc đi ra khỏi quán bar, Du Tâm Kiều nhìn thấy Tiếu Khai Nhan nhẹ nhàng dùng khẩu hình miệng nói cho cậu nghe: “Cậu xem lại những lời mà tôi đã nói với cậu đi” .
Tâm trạng của cậu vốn đã hỗn loạn bây giờ càng thấy khó chịu hơn.
Đi tới cửa quán, con chó Golden không quen có người lạ tới liền sủa hai tiếng. Du Tâm Kiều vẫn chưa có phản ứng gì nhưng thân thể cậu lại tự động đứng chắn phía trước Từ Ngạn Hoàn.
Cậu vẫn còn nhớ rõ anh rất sợ chó.
Du Tâm Kiều vô cùng hận bản thân, hận bản thân không xứng với mọi kì vọng.
Bây giờ cậu không chỉ muốn cáu kỉnh mà còn muốn hủy diệt cả thế giới này.
Sau cầu thang trước cửa chính của quán bar là một hành lang vô cùng dài và yên tĩnh. Hai bên tường còn treo một số bức tranh trừu tượng với những đường nét ngẫu hứng. Nghe nói phải dùng rất nhiều tiền mới mua được nên Tiếu Khai Nhan muốn cậu khi đi nhớ phải xem những thứ này một chút.
Lúc đó Du Tâm Kiều không kịp thưởng thức, cậu chỉ cúi đầu mà đi thôi. Thấy trước mặt là một lối đi ra cầu thang bộ, cậu lập tức vươn tay ra kéo người đang đi trước cậu lại.
Từ Ngạn Hoàn nhíu mày lại, cảm thấy hơi khó hiểu với hành động của cậu: “Sao thế?”
Sau khi anh xác nhận được là Du Tâm Kiều không bị thương ở đâu cả, chưa kịp hỏi thêm những việc khác thì Du Tâm Kiều đã hất tay anh bỏ chạy ra ngoài. Khó khăn lắm mới giữ được cậu thì anh lại chỉ nhận được một câu duy nhất: “Tại sao lại đến?”
Né tránh không được nữa nên Du Tâm Kiều dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn Từ Ngạn Hoàn, cậu không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi lại anh câu khác: “Tôi hỏi cậu, tại sao lại chạy đến đây?”
Từ Ngạn Hoàn sửng sờ trước câu hỏi của cậu.
Giọng nói có một chút run rẩy nhưng Du Tâm Kiều vẫn tiếp tục nói: “Rõ ràng lúc trước….không hề tới, không phải sao?”
Giây phút này, có gió từ cửa thông gió thổi vào khiến cho không khí càng trở nên nặng nề hơn, cũng như áp lực giữa hai người cũng tăng hơn lúc trước.
Khi nhắc lại những chuyện cũ thì đa phần đều khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà chuyện cũ trong mắt người khác thì cũng chỉ là chuyện vừa xảy ra ban nãy trong mắt Du Tâm Kiều. Vết thương lòng vẫn đang chảy máu chưa kịp lành lại.
Đối mặt với Từ Ngạn Hoàn cậu không hỏi được câu “Tại sao lại không tới”. Đáp án quá rõ ràng không cần câu trả lời, bởi vì người ta không thèm để ý, không có thích cậu nên mới thế.Nhưng cậu có thể tự hỏi bản thân mình tại sao ngày đó lại không chịu buông tay, tại sao cậu còn vướng mắc những chuyện đấy cho đến tận bây giờ?
Du Tâm Kiều bắt đầu tin tưởng việc cậu mất đi kí ức chính là sự trừng phạt của ông trời giành cho cậu.
Biết rõ cậu sợ đau, nên đoạn thời gian theo đuổi đó chưa đủ khó khăn, một lần đau vẫn chưa đủ đối với cậu nên còn bắt cậu phải đau thêm một lần nữa.
=======================
Thanh minh: Những phương pháp trong chương này dành cho việc thử lòng đối phương có đang để ý bạn hay không. Nhưng bản thân tác giả không ủng hộ việc sử dụng những phương pháp này, tình tiết trong tiểu thuyết đều là giả tưởng, xin đừng bắt chước làm theo ở hiện thực
Chương tiếp theo sẽ cắt đứt dòng hồi ức, sẽ giải thích rõ câu nói “Tại sao lại không đến”, mọi người nhớ đón xem nhé *vẫy khăn tay*