Lam Nguyệt Quang

Chương 4: Có thể đi ra ngoài được chưa?

Du Tâm Kiều ngây người một lát: “Không phải, tôi chỉ giúp---”

Nói được một nửa thì cậu nhớ đến sự ủy thác của Hà Đường Nguyệt nên cậu đột ngột không nói nữa, suýt chút nữa thì cậu tự khiến bản thân mình bị nghẹn bởi vì không được nói tiếp.

Nhưng mà Từ Ngạn Hoàn cũng đã lấy được thông tin mà mình cần biết. Anh nghĩ rằng bức thư này do bạn học lớp khác gửi tới. Anh nhận lấy bức thư sau đó xoay người, vung tay ném bức thư màu hồng phấn ấy bay vào thùng rác.

Hà Đường Nguyệt, người đã chứng kiến mọi thứ từ đầu đến cuối: “…..”

Chuông reo vào lớp, mọi người đều quay trở về chỗ của mình.

Du Tâm Kiều càng nghĩ càng cảm thấy áy náy nên không đợi được đến thời gian giải lao giữa các tiết học. Cậu liền lập tức viết vài dòng vào tờ giấy, sau đó nhờ Lương Dịch giúp cậu chuyển cho Hà Đường Nguyệt.

Cũng may Hà Đường Nguyệt là một con người hay “quăng lưới”* nên cô cũng không cần thiết vì một người con trai mà tan nát cõi lòng.

*广撒网: chỉ một người thường hay thả lưới tìm người yêu. Thường được ám chỉ Hải vương.

Cô ấy trả lời lại: Không sao cả, cũng chỉ là đang thử vận khí mà thôi, lần sau sẽ tốt hơn.

Cuối giấy còn vẽ một mặt cười đang *nháy mắt* nữa.

Du Tâm Kiều cũng an tâm hơn rồi, cậu cũng vẽ một cái mặt cười đang nhe răng để trả lời lại.

Hà Đường Nguyệt lại vẽ một hình đôi môi gợi cảm. Du Tâm Kiều cũng tô một chút màu đỏ cho đôi môi ấy.

Sau nhiều lần gửi tới gửi lui, “người đưa thư” Lương Dịch cuối cùng cũng chịu không nổi nữa rồi. Cậu ta dùng cây bút dạ quang viết mấy chữ thật to: Hai người có thể add wechat để nói chuyện được hay không!?

Im lặng hơn nửa buổi học, Lương Dịch mới từ từ phát hiện ra điều gì đó. Sau đó cậu ta vội vàng xé một mảnh giấy ghi vài chữ rồi đưa cho Du Tâm Kiều: Chờ một chút. Vừa nãy cậu gọi anh Từ là Hoàn Hoàn thế mà anh ấy lại không nổi giận với cậu á?

Vốn dĩ Du Tâm Kiều không để ý quá nhiều về vấn đề này. Suy cho cùng thì lúc đấy Từ Ngạn Hoàn không chú tâm tới cách gọi mà là đang để ý đến bức thư tình kia.

Sau đó Du Tâm Kiều âm thầm quan sát Từ Ngạn Hoàn. Cậu phát hiện nếu như đó là thư của lớp khác thì Từ Ngạn Hoàn sẽ vứt thẳng vào sọt rác, còn nếu là thư của bạn cùng lớp thì anh sẽ bỏ vào cặp sách của mình.

Giữ lại cho người khác một ít mặt mũi, không nên ép người khác đến mức quá khó coi. Nói không chừng đây cũng là quy luật của giới giang hồ.

Không dễ dàng gì mới chờ được đến cuối tuần, Du Tâm Kiều lúc này chỉ nghĩ đến cây đàn dương cầm. Nên cậu đã rủ Lương Dịch cũng cậu đi đến cửa hàng của nhà Thẩm Đạt Dã để xem các loại nhạc cụ.

Nói là đi dạo, nhưng thật ra đi hai bước đã hết cửa hàng. Cửa hàng không quá to, chỉ có một quầy thanh toán duy nhất. Trong tiệm treo rất nhiều các loại nhạc cụ khác nhau trên tường. Nghe bảo Du Tâm Kiều muốn mua dương cầm nên mẹ của Thẩm Đạt Dã đặt quả dưa trên tay xuống, rồi chỉ về hướng Tây Nam của chợ: “Bên kia có một cửa hàng chuyên bán dương cầm cũ, cái cửa hàng có cái rèm cửa trắng đen ấy.”

Đằng sau cửa tiệm là căn nhà hai tầng của gia đình Thẩm Đạt Dã. Mở cửa rồi đi qua một con hẻm là có thể tới nơi bán đàn dương cầm. Lương Dịch lại vội vàng muốn chơi bộ trò chơi mới mà Thẩm Đạt Dã vừa mới mua, nên Du Tâm Kiều chỉ có thể một mình đi xem đàn dương cầm.

Trước khi đi cậu cũng không quên nhắc nhở hai bạn học của mình: “Anh ơi, anh đừng chỉ để Tiểu Dịch chơi game nhé. Nhớ nhắc cậu ta làm bài tập cho em đấy.”

Lương Dịch quay người lại rồi quát cậu: “Cậu có thể sửa lại cái thói quen đặt biệt danh lung tung cho người khác được không hả?”

Một tiếng “anh ơi” không khác gì nữ tử ở thanh lâu trên phim truyền hình đang mời chào khách.

Thế nhưng Thẩm Đạt Dã lại rất thích kiểu xưng hô như thế này, mặt mày hớn hở mà đáp: “Ei, tôi đã làm thì cậu cứ yên tâm!”

Du Tâm Kiều cũng chả có gì là không yên tâm cả. Cậu chuyển đến nơi này cũng không phải là vì việc học.

Đi về phía Tây dọc theo con đường xi măng đầy ổ gà. Du Tâm Kiều vừa đi vừa đánh giá khu đất, những dãy nhà mặt tiền nhỏ và những tòa nhà hai tầng được xây dựng với phong cách rất khác biệt. Đây có lẽ là vấn đề phổ biến của các tòa nhà thương mại và nhà ở trong khu vực vào thời xưa.

Mặc dù không còn được như xưa nữa nhưng nó vẫn được coi là một nơi kinh doanh rất phát triển. Tất cả những nhu yếu phẩm hàng ngày mà Du Tâm Kiều có thể nghĩ đến đều được bán ở đây. Ngoài các loại cửa hàng bách hóa khác nhau, trên phố còn có một xe bán đồ ăn vặt. Vừa đúng lúc chỗ này đến giờ mở cửa nên trên phố đầy ắp những chiếc ghế đẩu, những chiếc bàn được xếp ngay ngắn. Khói bếp từ các cửa hàng bốc lên giống như khói bụi nơi cõi nhân gian này.

Cửa hàng đàn dương cầm cũ ở đoạn cuối cùng của con đường này. Lúc Du Tâm Kiều đi vào cửa hàng thì chủ cửa tiệm lại không ở đấy. Trong tiệm bày rất nhiều các loại dương cầm dạng đứng, nào là Yamaha, Kawai, Pearl River. Tất cả đều là những thương hiệu rất quen thuộc với mọi người.

Nghĩ lại thì có lẽ nơi này không bán dương cầm hãng Steinway mà cậu muốn tìm. Nhưng nếu mua được loại second hand tạm cũng không có gì tệ cả.

Du Tâm Kiều đợi trong cửa hàng một lúc, nhưng thấy ông chủ vẫn chưa xuất hiện. Cậu liền hỏi bà chủ cửa hàng bên cạnh, bà ấy nói với anh: "Ông chủ của cửa hàng này hôm qua xem đá bóng cả đêm nên chắc bây giờ ông ấy vẫn đang ngủ ở nhà đấy."

"Sao cô biết ạ?"

"Sao tôi lại không biết được chứ, người hôm qua xem cùng ông ấy là tôi mà."

"..."

Không còn cách nào khác, Du Tâm Kiều chỉ có thể nghe theo cách của bà chủ kia. Cậu viết tên cũng như số điện thoại của mình lên một mảnh giấy, sau đó dán nó lên nắp đàn của của chiếc đàn đặt ngay cửa. Sau đó lại ngứa tay mà ấn một vài phím đàn xong mới chịu rời đi.

Đi đến trước cửa nhà của Thẩm Đạt Dã, cậu vừa giơ cánh tay ra định mở cửa thì có một tờ giấy bay tới rơi xuống đất.

Cậu nhặt nó lên nhìn, hóa ra là tờ giấy ghi chú lúc nãy cậu dán ở cửa hàng bán dương cầm cũ lúc nãy. Người đến chỗ cửa hàng đó quá đông rồi, có thể trong lúc đi qua đi lại vô tình làm rớt nó xuống.

Ngay lập tức Du Tâm Kiều liền quay đầu đi lại cửa hàng đó.

Đi vào trong cửa hàng, cậu lại dán tờ giấy ghi chú ấy lên trên chỗ cũ bằng băng keo trong suốt. Sau khi liên tục xác nhận nó không thể rơi xuống được nữa thì cậu mới yên tâm rời đi.

Cho đến khi cậu vén cái rèm đen trắng ấy lên để ra ngoài thì trời cũng đã sớm tối rồi.

Du Tâm Kiều trả lại cuộn băng keo ấy cho bà chủ cửa hàng bên cạnh. Sau khi cảm ơn sự giúp đỡ của bà chủ ấy, cậu quay người lại thì bị ánh đèn ngoài đường chiếu sáng đến chói cả mắt.

“Cuối cùng cũng đến giờ ăn tối rồi.” Bà chủ từ quầy đứng dậy cầm theo chìa khóa dự định quay trở về nhà, cũng thuận tiện nói với Du Tâm Kiều: “Nếu như cậu đói có thể đến đây ăn chút gì đấy. Đồ ăn ở khu này tôi đảm bảo sạch sẽ với khẩu vị cũng rất ngon đấy.”

Bà là thương nhân nên làm sao không nhìn ra được từ đầu đến chân của Du Tâm Kiều đáng giá cỡ nào. Chỉ cần cái đồng hồ cậu đeo trên tay vô tình bị lộ ra lúc cậu giơ tay ra cũng đã đủ trả một năm tiền thuê nhà ở đây. Cho nên bà mới nói những câu như thế. Những cậu ấm xuất thân từ những gia đình giàu có đến đây cũng chỉ muốn thử hương vị mới mẻ mới. Mà bên kia đường có một quán bán đồ ăn lề đường, cậu thuận tiện đi ăn thử cũng là đủ rồi.

Suy cho cùng, những món ăn vặt ven đường có tươi ngon đến đâu cũng không thể nào sánh bằng những món cao lương mỹ vị được chế biến từ những nguyên liệu quý giá.

Chỉ là Du Tâm Kiều không hiểu được ý nghĩa sau câu nói ấy, hoặc cũng có thể cậu không để ý kĩ đến nó.

Sau khi bị ánh sáng chói sáng thì cuối cùng mắt của cậu cũng nhìn rõ mọi thứ được ánh đèn bao phủ, kể cả là người đang đứng kế bên vỉ nướng trước mặt cậu.

Hoàn Hoàn.

Du Tâm Kiều nghĩ thầm trong lòng rồi cậu dùng sức mà chớp mắt một cái. Sau đó là lại nhìn lại người phía trước cậu---- khuôn mặt tuấn tú, bờ vai rộng, đôi chân dài.

…..Thế mà người kia thật sự là Từ Ngạn Hoàn?

Thật ra hôm nay Từ Ngạn Hoàn không định đi làm thêm.

Thân thể của mẹ anh vẫn chưa có khỏe hẳn, hàng xóm ở bên cạnh thì lại không có ở nhà. Anh cũng không yên tâm để mẹ anh ở nhà một mình.

Sau đó là do mẹ anh từ giường đứng dậy, lấy 100 tệ từ trong hộc tủ ở đầu giường ra và nói: “Hiếm lắm mới có dịp con được nghỉ ngơi, đừng có mãi ở nhà như thế. Con ra ngoài chơi đi.”

Từ Ngạn Hoàn bảo anh không đi thì mẹ anh liền gợi ý: “Đi chơi bóng rổ thì sao, không phải lúc trước con thường xuyên cùng một số bạn học đi chơi bóng rổ sao….hay là đi xem phim đi? Nếu như không đủ tiền thì bảo mẹ, mẹ vẫn còn mà.”

Nhìn thấy mẹ vẫn cố chấp như vậy nên Từ Ngạn Hoàn chỉ có thể gật đầu đồng ý. Mà anh cũng chỉ có thể tùy tiện mặc một bộ quần áo rồi ra ngoài. Sau đó anh đi bộ đến chợ đầu mối.

Cuối tuần ở chợ đêm vô cùng đông đúc, lúc trước mỗi lần anh đến đây đều có thể tìm được việc làm. Mà bây giờ thì cũng không ngoại lệ.

Chủ quán thịt nướng là một người đàn ông trung niên, nhiều lúc còn dắt con gái đến cửa hàng vừa làm vừa chăm sóc con. Lúc này ông nhìn thấy Từ Ngạn Hoàn giống như nhìn thấy một vị cứu tinh trong đời mình: “Tiểu Từ đến thật đúng lúc, vị khách ở bàn số hai muốn uống bia đó.”

Từ Ngạn Hoàn lập tức đi vào trong cửa hàng, cởϊ áσ khoác rồi bắt đầu công việc. Trong lúc mở nắp lon bia thì anh nhìn về tháp đồng hồ ở phía xa. Bây giờ là 6 giờ kém 5, làm đến 12 giờ là anh có thể kiếm được 120 tệ.

Anh làm ở đây chủ yếu là phụ trách việc giao đồ ăn cũng như phục vụ đồ ăn, còn có cả đồ uống nữa.

Sau 6 giờ, chờ đầu mối bắt đầu biến thành chợ đêm. Người đến cũng càng lúc càng đông. Từ Ngạn Hoàn liên tục chạy tới chạy lui giữa các bàn ăn. Lúc nào anh cũng có thể lau cực kỳ sạch bàn ăn trong 3 giây. Nghe có người gọi đồ ăn đồ uống thì anh cũng phản ứng vô cùng nhanh.

Anh đã làm ở đây được hơn nửa năm rồi, ông chủ ở đây vô cùng yên tâm về Từ Ngạn Hoàn. Đôi lúc còn vì bận nấu đồ ăn không kịp ngơi tay thì cũng nhờ anh tính tiền hộ.

Ngay lúc Từ Ngạn Hoàn đang đứng bên bếp nướng giúp ông chủ thanh toán và thu tiền, một thanh niên ăn mặc không hợp với nơi này đang đứng lặng lẽ trước quầy nướng.

Sau khi Từ Ngạn Hoàn kiểm tra lại những số tiền ban nãy anh thu rồi sau đó bỏ vào ngăn tủ đựng tiền của ông chủ, thì anh mới ngẩng đầu lên nhìn Du Tâm Kiều. Nhưng không quá 30 giây liền đem tầm mắt đặt lên người những khách hàng khác.

Du Tâm Kiều cũng không biết bản thân cậu đi qua đây làm gì.

Lúc đầu cậu chỉ nghĩ bản thân gặp một bạn học trong lớp thì đến chào hỏi một cái rồi thôi. Nhưng đến khi cậu đứng trước cửa tiệm thì mới nhận ra một điều, có thể người ta cũng không muốn gặp cậu ở chỗ này.

Nhưng mà tới thì cũng đã tới rồi, cậu cũng chỉ có thể đến ủng hộ nơi làm việc của bạn cùng lớp. Du Tâm Kiều không chịu được khói từ gian hàng thịt nướng bay tới, không một chút dấu vết liền dịch sang bên cạnh anh rồi hỏi: “Đồ uống kia bán như nào vậy.”

Từ Ngạn Hoàn: “Loại nào?”

Du Tâm Kiều giơ cánh tay thon dài của cậu ra chỉ vào trong: “Chính là cái lon màu vàng kia ấy.”

Từ Ngạn Hoàn đậy chiếc hộp thiếc lại, thuận tay lấy từ trong rổ nhựa bên cạnh ra một lon nước giải khát, đưa qua: "3 tệ."

Cả quá trình đều không chớp mắt lấy một cái.

Du Tâm Kiều nhận lấy lon đồ uống, một tay khác thì lục trong túi quần lấy tiền. Nhưng cậu lục mãi vẫn không thấy tiền liền có vài phần ngượng ngùng mà hỏi: “Tôi có thể thanh toán bằng Alipay được không?”

Từ Ngạn Hoàn: “Không được.”

Lúc đó việc thanh toán trực tiếp vẫn chưa được phát triển, nên ông chủ cũng chưa mở hình thức thanh toán bằng mã QR.

Du Tâm Kiều thực sự rất bối rối, chiếc lon nước giải khát màu vàng trên tay cậu bây giờ không khác gì một củ khoai nóng cả. Mở ra uống thì không được, mà bỏ xuống thì cũng chả ra thể thống gì.

Khi con người đang gấp gáp thì rất dễ bối rối, Du Tâm Kiều cũng không ngoại lệ. Cậu hoàn toàn quên mất việc nhà của Thẩm Đạt Dã cách đó không xa. Cậu sợ mọi người nghĩ cậu đang mua quỵt liền vội vàng thương lượng với Từ Ngạn Hoàn: “Vậy giờ cậu ghi nợ trước đi, rồi đợi đến thứ 2 tới tôi sẽ mang tiền trả cho cậu được không?”

Từ Ngạn Hoàn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mắt liếc nhẹ cậu một cái: “Thứ 2 tuần sau à?”

Ánh mắt này thật sự quá lạnh lẽo rồi, còn mang theo ý vị giống như người xa lạ không liên quan gì đến nhau mà nhìn cậu.

Du Tâm Kiều cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề rồi----Má nó, Từ Ngạn Hoàn thế mà không nhớ được cậu là bạn học cùng lớp!

Ý thức được vấn đề này Du Tâm Kiều liền bị đả kích rất lớn. Sau khi sinh sống được mười bảy năm, Du Tâm Kiều không dám nói bản thân cậu người gặp người thích, nhưng ít nhất từ trước tới nay chưa bao giờ vì tướng mạo quá bình thường mà bị xem nhẹ.

Rốt cuộc là con người này bị chứng bệnh không nhớ được mặt người khác, hay là do gương mặt cậu không khác gì với những người qua đường kia?

Cảm xúc trong lòng Du Tâm Kiều lúc này như muốn dời sông lấp bể, trên mặt miễn cưỡng bình tĩnh mà nói: “Bạn học Từ Ngạn Hoàn, tôi với cậu là----”

Chưa nói hết câu thì bị một người đẩy vai cậu sang một bên. Du Tâm Kiều bị đẩy liền loạng choạng một lúc, gần như sắp ngã ra tới nơi.

“Từ Ngạn Hoàn đúng không?” Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông truyền tới: “Từ Chấn đang ở đâu?”

Từ Ngạn Hoàn lạnh lùng nói: “Không biết.”

“Mày là con trai của ông ta mà không biết ông ta ở đâu à?”

“Không biết.”

“Tiền tháng này ngay cả một đồng ông ta cũng chưa trả cho tao đâu đấy.”

“.….”

“Không nói gì đúng không? Không nói gì tao sẽ đến trường của mày, mày đừng nghĩ chuyển nhà liên tục thì tao sẽ không tìm ra….Mẹ nó!”

Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "đùng" lớn, Từ Ngạn Hoàn đã ném chiếc rổ nhựa với 1 chai rượu rỗng lên đầu người đàn ông với giọng nói khàn khàn kia.

Sau đó anh bước ra lối đi cho mọi người rồi chạy một mạch đi.

Từ Ngạn Hoàn sống một cuộc sống ẩn dật ở Tây Tạng nhiều năm. Tốc độ chạy của anh có thể so sánh với vận động viên điền kinh. Xoay người vài cái là đã bỏ người đằng sau rất xa rồi.

…..Không đúng, vẫn có thể nghe thấy được tiếng bước chân.

Rẽ vào một con hẻm nhỏ, Từ Ngạn Hoàn cảnh giác nhìn lại đằng sau mình. Anh nhìn ra chỗ có ánh sáng mờ mờ ở ngay đầu lối vào con hẻm, thì thấy đột nhiên có một bóng người thon gầy xuất hiện.

Đi về phía trước thêm một bước, ánh đèn ở đầu ngõ khiến bóng của anh được kéo dài ra. Giống như cảnh một người đang bước về phía người khác mà mọi người thường thấy trên phim điện ảnh.

Mà ngay thời khắc này Du Tâm Kiều lại nghĩ rằng ngày hôm nay cậu sẽ phải bỏ mạng tại nơi này.

Lúc nãy cậu nghe chưa hết được cuộc đối thoại của Từ Ngạn Hoàn với ông chú thô lỗ kia, khi cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã phát hiện Từ Ngạn Hoàn đã chạy bỏ xa cậu từ tám đời nào rồi.

Lời còn chưa nói xong, mà đồ uống cũng chưa trả tiền, nên Du Tâm Kiều cũng chỉ có thể đuổi theo với trạng thái vẫn đang rất bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu chạy cho đến khi không thấy mấy ông chú đầy sát khí ấy đuổi theo nữa, tiếng ồn ào náo nhiệt của chợ đêm cũng không còn nữa. Nhưng mà Từ Ngạn Hoàn cũng không có chịu dừng lại.

Đến lúc này, thì ngay cả sức để cậu hỏi Từ Ngạn Hoàn mắc cái giống gì lại chạy nhanh như thế cũng không còn nữa rồi. Đến khi chỉ còn cách chỗ Từ Ngạn Hoàn đứng còn có một mét, thì cậu chống tay lên tường thở hổn hển giống như sắp chết.

Cậu chật vật đuổi đến tận đây rồi mà một tay khác của cậu vẫn còn đang nắm chặt lon nước ban nãy. Giống như lon nước ấy có thể cứu mạng của cậu vậy.

Chống lại sự thăm dò từ ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, Du Tâm Kiều không dễ dàng gì mới thở lại được như bình thường. Vừa mới mở miệng: “Cậu----”

Cậu liền bị một bàn tay bịt chặt lấy miệng mình, Từ Ngạn Hoàn nhìn về phía lối vào ở lối rẽ vào hẻm: “Có người.”

Đôi mắt Du Tâm Kiều mở to nhìn nhưng đồng thời cũng phối hợp mà nín thở ẩn nấp.

Thật sự là có rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn đang đến gần chỗ cậu.

Du Tâm Kiều hoảng sợ sắp chết rồi. Trong lòng còn nghĩ nếu như có thể cho cậu lựa chọn, hãy để cậu được chọn ngạt thở đến chết. Cậu rất sợ đau nên không chịu nổi bị đánh cho đến chết đâu.

Ngược lại với hình ảnh hoảng loạn của cậu, Từ Ngạn Hoàn lại cứ giữ cái dáng vẻ lâm nguy bất loạn* mà quan sát xung quanh. Nhìn thấy ở cuối con hẻm có một không gian ở giữa một căn nhà và một bức tường

*临危不乱:lâm nguy bất loạn, ý nghĩa là dù đang trong tình cảnh nguy hiểm nhưng vẫn không hoảng loạn.

Bây giờ trên khuôn mặt của Du Tâm Kiều cũng chỉ có đôi mắt là có thể linh hoạt mà chuyển động. Cậu cũng có thể nhìn thấy chỗ khe hẹp có thể trốn được một người đấy.

Bàn tay đang bịt miệng cậu cũng buông ra rồi. Cậu đang định bảo anh là đi trước đi thì người đằng sau đã đẩy cậu vào.

Từ Ngạn Hoàn căn bản không cho Du Tâm Kiều một cơ hội nói chuyện. Nắm lấy cổ áo sau lưng cậu xách lên, giống như xách một chú gà con mà nhét vào khoảng trống đấy: “Đi vào bên trong. Đừng có phát ra tiếng động.”

Du Tâm Kiều: “...”

Được rồi, lớn lên cao ráo thì ghê gớm lắm chứ gì.

Khoảng cách mặc dù hẹp nhưng lại rất sâu. sau khi Du Tâm Kiều nghiêng người chui vào thì Từ Ngạn Hoàn cũng chui theo cậu.

Ba mặt đều giáp với tường khiến cậu cảm tưởng mình đang bị nhốt vào một phòng kín không có cửa sổ, cũng không nghe thấy được những âm thanh ở bên ngoài.

Nhưng ngược lại vì là không gian kín nên những chi tiết dù là nhỏ những cũng phóng to lên rất nhiều lần. Bao gồm cả cánh tay đang chống trên tường, còn có cả mùi hương thoang thoảng trong không khí.

Du Tâm Kiều khịt khịt mũi ngửi lấy mùi hương ấy. Thật kỳ lạ, rõ ràng là anh đi từ quán thịt nướng đi ra, nhưng tại sao lại không có mùi của khói dầu? Mà ngược lại còn có một mùi hương nhẹ nhẹ thanh mát giống như mùi của một loại xà phòng nào đó.

Loại xà phòng hay dùng để rửa tay.

Phải hơn nửa phút sau Du Tâm Kiều mới chậm chạp nhớ ra một điều. Lúc nãy Từ Ngạn Hoàn dùng tay bịt lấy miệng của cậu, mùi hương của lúc đó vẫn còn đang lưu giữ lại trên mặt của cậu.

Nó vẫn giữ lại ở mũi cậu, ở má và thậm chí là cả đôi môi của cậu.

Khó trách mùi hương cứ lưu mãi không bay.

Khi lần đầu tiên cậu phát hiện ra xu hướng giới tính của mình, Du Tâm Kiều từng nhìn thấy những bài đăng trên diễn đàn LGBT. Có người miêu tả mùi hương trên người của đàn ông, có người thì miêu tả những lúc gần gũi với đàn ông. Ngôn từ thì vừa táo bạo vừa thô thiển. Lúc đó cậu chỉ có cảm giác những người đàn ông đồng tính này thật sự quá biếи ŧɦái.

Những hiện tại cậu lại cảm thấy, biếи ŧɦái hơn những con người ấy chính là bản thân cậu đây.

Cũng may, cũng may là Từ Ngạn Hoàn với cậu đều bằng tuổi nhau. Vẫn chưa tính là một người đàn ông chân chính.

Du Tâm Kiều thở ra một hơi, cậu rũ bỏ hết đi những suy nghĩ lộn xộn vớ vẩn trong đầu. Cậu nhanh chóng lắng tai nghe, xác nhận bên ngoài không còn người nữa, dùng giọng nói thật nhỏ mà hỏi người bên cạnh: “Có thể ra ngoài được chưa?”

Từ Ngạn Hoàn “ừm” một tiếng, hai người bắt đầu chầm chậm mà chui ra ngoài.

Có lẽ do thiếu dưỡng khí quá lâu mà cũng có thể do quá căng thẳng. Du Tâm Kiều vừa bước một chân ra ngoài, do trọng tâm thay đổi mà não của cậu không chịu khống chế khiến cậu ngã về phía trước.

Vốn cậu nghĩ rằng mình sẽ đập mặt vào vai của anh. Nhưng lại không thể ngờ ngay lúc này Từ Ngạn Hoàn lại đột nhiên quay người lại. Cú ngã này của Du Tâm Kiều ngã trúng vào dưới cổ của anh, cũng chính là l*иg ngực vững chắc ấy của Từ Ngạn Hoàn.

Lần ngã này cậu cảm thấy nóng hơn so với lần trước. Có lẽ do Từ Ngạn Hoàn chỉ mặc mỗi một chiếc áo thun mỏng. Khoảng cách giữa da thịt và da thịt chỉ cách nhau bởi một mảnh vải mỏng.

Trên đỉnh đầu của cậu truyền tới một âm thanh: “Thì ra là cậu.”

Giọng nói của Từ Ngạn Hoàn vốn dĩ đã trầm thấp, nhịp tim của anh khi nói chuyện truyền đến con tim vốn đã mỏng manh của Du Tâm Kiều.

Du Tâm Kiều kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn: “Hả?”

Dường như do chiều cao của Du Tâm Kiều nên Từ Ngạn Hoàn hơi nghiêng người, học theo cách kéo dài từng chữ của cậu mà nói: “Mời~ anh~vào”

—---------------------------------------------------------------------------------------------

Từ Ngạn Hoàn với Du Tâm Kiều cùng nói bạn không phải là một người đàn ông chân chính, cái này còn có thể nhịn được không?

*** 4 ***