Lam Nguyệt Quang

Chương 3: Mời anh ngồi~

Vào ngày đầu tiên sau khi chuyển đến trường số 2 ở Tầm Thành, bữa sáng của Du Tâm Kiều chỉ là một quả táo đỏ.

Cậu sống trong một căn biệt thự gần trường học. Lúc này cậu đang vừa ăn táo vừa nghe điện thoại. Đầu dây bên kia vọng đến giọng nói của Chu Hàm Chương: “Tuần sau sẽ có dì giúp việc tới chăm sóc cho con. Thôi thì tuần này con chịu khó ra ngoài ăn uống nhé, nếu thiếu tiền thì cứ gọi cho bố.”

Du Tâm Kiều mơ mơ màng màng mà “Vâng” một tiếng. Cậu đứng bên cửa sổ nhìn ngắm đường phố. Con đường của khu dân cư này vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp. Mà những ngọn gió thổi nhè nhẹ qua từng tán cây tạo nên những âm thanh xào xạc nghe rất êm tai.

“Thế mẹ con đâu ạ?” Cuối cùng Du Tâm Kiều vẫn quyết định hỏi thêm: “Mẹ đã ăn được cơm chưa ạ?”

Kể từ khi cậu bị “bỏ rơi” ở Tầm Thành mấy ngày trước, Diêu Quỳnh Anh bắt đầu xuất hiện triệu chứng buồn ngủ và ăn không ngon. Cậu lo lắng không biết bây giờ bà đã tốt hơn chưa.

“Tốt hơn được một chút rồi.” Có lẽ vì sợ Du Tâm Kiều tự trách bản thân mình nên Du Hàm Chương đành nói thêm: “Bác sĩ vừa kê thuốc cho bà ấy rồi. Bây giờ vẫn còn ngủ đây này. Cho nên con đừng lo lắng quá nhé.”

Du Tâm Kiều lại “vâng” một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Tầm Thành nằm ở gần thủ đô nên không khí cũng không khác gì mấy so với thủ đô.

Du Tâm Kiều đi dọc theo con đường đến trường mà mấy hôm trước khi nhập học cậu đã tìm ra, cho đến lúc này cậu vẫn chưa cảm thấy này có điều gì kì lạ cả. Đợi đến khi cậu đi lên lầu để vào lớp thì lúc cậu mới nghiến răng nghiến lợi mà phát ra một chữ: “Má.”

Cuối mùa đông và đầu mùa thu, các trường học ở thủ đô vẫn bật máy sưởi cho học sinh. Nhưng trường học ở đây đến cả máy sưởi còn không thèm lắp cho học sinh nữa cơ, lúc cậu bước vào lớp chẳng khác nào bản thân đang bước vào một cái hầm băng cả.

Cũng may hôm nay cậu có mặc áo lông vũ----Nghĩ đến đây, Du Tâm Kiều kéo cao khóa kéo để cổ áo che đi mũi của cậu.

Đi đến bàn ở dãy cuối để tìm một vị trí để ngồi. Tuy rằng cậu không gây ra bất cứ âm thanh gì, nhưng Du Tâm Kiều vẫn trở thành tâm điểm của các học sinh khác trong lớp. Vào học kỳ thứ 2 của năm hai trường cấp 3, trường học quản lý vô cùng nghiêm ngặt. Yêu cầu về quần áo cũng rất nghiêm khắc, mọi người đều phải mặc đồng phục học sinh khi đến trường. Nên một thân toàn màu trắng của Du Tâm Kiều thật sự rất bắt mắt người khác.

Còn mười phút nữa là đến giờ vào lớp, ngày đầu tiên đi học cũng không có ai thật sự chăm chỉ mà đi đọc sách cả.

Người đầu tiên nói chuyện với Du Tâm Kiều là một nam sinh cắt tóc đầu nấm. Cậu ta đang cắn lấy ống hút của hộp sữa bò, chân thì vắt lên trên ghế hàng ghế trước, nhe răng ra cười với Du Tâm Kiều: “Xin chào, tôi tên là Lương Dịch.”

Sau này Du Tâm Kiều mới biết được, ngôi trường cấp 3 bình thường ở thành phố này lại chia tầng lớp giống như ở những nơi làm việc khác vậy. Mà cậu ngay ngày đầu tiên cậu đã nói chuyện cùng với Lương Dịch, nên vô hình trung cậu đã được gán cho thân phận là người của Lương Dịch.

Nghe cậu bảo cậu đang ở căn biệt thự gần trường, Lương Dịch liền trợn tròn mắt lên nhìn: “Vậy cậu chơi với tôi có nghĩa là cậu đang hạ thấp bản thân mình rồi. Đáng ra cậu phải chơi với bọn Trần Dương mới đúng.”

Du Tâm Kiều được Lương Dịch phổ cập kiến thức mới biết được cái người tên Trần Dương kia là lớp trưởng của lớp. Cha của cậu ta còn là chủ tịch thành phố nữa.

“Thì sao, bộ tôi không được chơi với các cậu à?” Du Tâm Kiều tính cách vốn đã khó gần mà cậu cũng lười chạy nhảy trong cái vòng học sinh mà mọi người tạo ra này: “Vậy tôi còn có thể uống sữa bò của cậu không?”

Sữa bò là do Lương Dịch vừa lấy từ trong cặp sách của cậu ta ra đưa cho cậu, vẫn còn rất ấm.

“Được, đương nhiên là được!” Lương Dịch vội vàng đẩy sữa về chỗ cậu: “Đồ ăn đồ uống nhà tôi có nhiều lắm, sau này cậu muốn ăn gì cứ thoải mái mà tìm tôi để lấy nè.”

Cậu vốn còn tưởng rằng Lương Dịch chỉ đang nói khoác loác thôi. Đợi đến khi đến giờ giải lao thì Du Tâm Kiều được Lương Dịch dẫn đi tham quan trường học. Hai người đi đến căn tin đông đúc của trường thì cậu nghe thấy Lương Dịch gọi người phụ nữ trung niên đang đứng trong quầy một tiếng “mẹ”.

Lương Dịch còn giới thiệu cho cậu một số bạn học khác mà cậu ta quen biết.

Nghe thì có vẻ giống như màn chào đón người mới của những bọn xã hội đen trên phim ảnh. Thế nhưng hình ảnh các bạn học khác lại đang đứng xếp hàng chờ nhận xúc xích miễn phí từ quầy khiến cậu có cảm giác hơi buồn cười.

“Từ hôm nay trở đi, Du Tâm Kiều sẽ trở thành thành viên mới của nhóm chúng ta.” “Thủ lĩnh” của hội Lương Dịch đang đi đầu giảng đạo lý cho hội viên: “Từ hôm nay trở đi chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa tự mình chịu!”

Du Tâm Kiều không muốn ăn nên đã đem cây xúc xích của mình nhường cho một nam sinh có thân hình vạm vỡ.

Nhìn thấy cậu ta há miệng cắn một miếng sau đó nước từ xúc xích bắn hết lên mặt nam sinh ngồi đối diện cậu ta, lúc này Du Tâm Kiều nhịn không được mà cười ha ha. Đây cũng xem như là nụ cười đầu tiên của cậu từ khi cậu đến Tầm Thành.

Trên đường trở về lớp, Lương Dịch nói cho Du Tâm Kiều biết người nam sinh vạm vỡ kia là con của một cửa hàng luyện kim, còn cái người bị bắn hết nước lên mặt là người thừa kế cửa hàng trà sữa đối diện cổng trường. Còn một người đặc biệt hơn nữa là Thẩm Đạt Dã, cậu ta là con của chủ cửa hàng chuyên buôn bán các loại nhạc cụ.

Du Tâm Kiều hỏi: “Nhà cậu có bán dương cầm không?”

Thẩm Đạt Dã lắc đầu: “Không có.”

“Vậy có bán loại nhạc cụ gì?”

“ghita, đàn bầu, saxophone, suona, trống Châu Phi, ukulele."

“....Cũng nhiều loại phết đấy.”

“Chứ sao nữa, tiệm nhà tôi cũng được mười năm tuổi đời rồi đấy.”

Du Tâm Kiều phát hiện ra, mọi người chia bè chia phái chơi theo nhóm không xuất phát từ sự khinh thường nhau, mà chỉ là do có thể nói chuyện với nhau nên mới trở thành bạn bè. Ví dụ như nhóm nam sinh này đều là con nhà kinh doanh. Từ nhỏ mưa dầm thấm lâu nên Thẩm Đạt Dã cũng hưởng được tài ăn nói giao tiếp từ gia đình mình.

Quay trở về lớp học thì cũng đúng lúc giáo viên chủ nhiệm đang sắp xếp lại chỗ ngồi.

Chủ yếu là dựa trên chiều cao mà sắp xếp chỗ ngồi. Học sinh chuyển trường Du Tâm Kiều được xếp ở hàng thứ 3 từ cuối đếm lên gần với hành lang trường học. Ngồi trước cậu chính là Lương Dịch.

Sau khi ổn định chỗ ngồi chuẩn bị vào học.

Du Tâm Kiều vẫn chưa nhận giáo trình học mới nên cậu chỉ có thể chán nản mà quan sát xung quanh lớp học. Lớp tự nhiên nên nam sinh nhiều hơn nữ sinh, phần lớn các nữ sinh đều được xếp ngồi hàng đầu. Mới hơn nửa buổi sáng, cậu đã có thể nhớ được một phần ba tên trong số tên của các bạn trong lớp.

Nhìn thấy ghế trống gần cửa sổ ở hàng cuối, Du Tâm Kiều liền dùng đuôi bút viết lên lưng của Lương Dịch: “Tiểu Dịch, chỗ trống kia là của ai thế?”

Lương Dịch giọng hơi run rẩy: “Mẹ tôi còn chưa có gọi tôi bằng cái tên đó đâu....” Vừa nói vừa quay đầu lại nhìn, cậu ta không giấu được ánh mắt mong chờ: “Bàn cuối gần cửa sổ chính là quê hương của vua đấy.”

Nghe nói học kỳ trước có người đã ngồi ở vị trí này. Du Tâm Kiều còn đang nghĩ ai lại tự cao về bản thân mình như thế thì tiếng chuông vào học reo lên. Thầy giáo cũng theo đó mà bước vào lớp học.

Du Tâm Kiều cũng không cầm bút chì nữa, cậu ngã người ra sau dựa vào ghế dự định sẽ đánh một giấc thật ngon.

Buổi chiều còn có một tiết thể dục, Lương Dịch bảo danh sách giáo viên thể dục vẫn chưa được cập nhật. Mà một học sinh chuyển trường lười vận động như Du Tâm Kiều thì cậu quyết định vẫn ở lại lớp mà tiếp tục ngủ.

Cửa sổ và cửa chính đều được đóng chặt, trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy được tiếng thở của mình.

Không biết cậu đã ngủ được bao lâu. Trong lúc đang mơ màng ngủ thì cậu nghe thấy âm thanh của tiếng gõ cửa kính.

Tiếng gõ vang lên không nhẹ cũng không nặng, cậu bị làm ồn bởi tiếng gõ liền chuyển một tư thế nằm sấp để có thể giảm bớt âm thanh. Lúc cậu vừa chuyển tư thế xong thì bên tai trái lại nghe 3 tiếng---đùng, đùng đùng. Âm thanh này có phần nhanh và dồn dập hơn rất nhiều so với ban nãy.

Cậu không còn cách nào khác chỉ có thể ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đong đầy sương mờ mà nhìn qua cửa sổ. Trong tầm mắt cậu chỉ thấy được một cánh tay có mặc áo học sinh đang dùng ngón trỏ thon gầy chỉ về phía cửa lớp học.

Cửa lớp học đã bị Du Tâm Kiều khóa lại, cậu chỉ có thể thở dài một hơi rồi cam chịu mà đứng dậy, kéo ghế ra rồi đi đến cửa phòng học.

‘Cạch’ một tiếng, Du Tâm Kiều mở khóa rồi kéo cửa lớp học ra, còn cái người ban nãy cũng đã đứng ở trước cửa luôn rồi. Với dáng người cao lớn ấy dường như đã che lấp đi thân hình nhỏ bé của Du Tâm Kiều.

Người này cũng cao phết đấy chứ…Du Tâm Kiều vừa cảm thán ở trong lòng vừa lui ra đằng sau để nhường lối đi vào cho người kia. Nhưng không biết xui rủi thế nào mà có một cây bút bi cũng một bạn học nào đó rơi ở dưới đất, khiến chân cậu vì đạp phải nó mà theo quán tính cậu ngã người về phía trước.

Cho đến tận khi cậu ngã đập đầu vào một bờ ngực vững chắc như một bức tường thì Du Tâm Kiều vẫn chưa hết hoảng loạn.

Đợi đến khi cậu từ từ ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt, cho dù đã bị ánh nắng chiếu vào che mờ đi nhan sắc nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra được sự hài hòa tinh xảo của gương mặt ấy. Lúc này cậu mới lấy lại được ý thức vốn không biết trước đó nó đã bay đi đâu mất rồi.

Nín thở hoàn toàn là phản xạ tự nhiên của cậu, Du Tâm Kiều lúc này chỉ nghe thấy bản thân đang nói: “Thật ngại quá….mời anh vào.”

Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết tự học.

Du Tâm Kiều xin Lương Dịch một tờ giấy nháp. Cậu vẽ trên giấy những thanh dài vừa màu trắng vừa màu đen, bên trên còn có trang trí thêm những ngôi sao.

Cậu hát thầm trong lòng----lấp lánh, lấp lánh, ngôi sao nhỏ. Cả bầu trời đều đầy “mời anh vào”*.

*一闪一闪亮晶晶,满天都是您请进: vốn dĩ đây là bài hát twinkle twinkle little star bản tiếng trung. Câu cuối bản gốc là cả bầu trời đầy sao nhưng thụ lại hát nhầm qua câu nói lúc gặp công.”

Mời~anh~vào.

Hát xong, Du Tâm Kiều quay đầu nhìn ra góc Tây Nam của lớp học. Vốn dĩ trước đấy chỗ đấy chưa ai ngồi nhưng giờ đã có người ngồi rồi.

Chân của người đó cũng rất dài nên khi ngồi ở bàn học ấy trông có hơi tội cho đôi chân ấy. Tay đặt trên bàn rồi vùi mặt xuống, có vẻ là đang ngủ mất rồi.

Du Tâm Kiều nghểnh cổ lên nhìn cậu nam sinh kia một lúc. Rồi đột nhiên cậu tự nhận thấy bản thân mình lúc này không khác gì một khách làng chơi đi vào thanh lâu thời cổ đại. Thèm thuồng hoa khôi ở sau bức bình phong đến chảy cả nước miếng.

….…Có một chút tục tĩu.

Cuối cùng thì cậu quyết đinh chọc chọc vào người Lương Dịch, Du Tâm Kiều hạ thấp giọng hỏi: “Cái người ngồi cuối ngay cửa sổ tên gì thế?”

Lương Dịch cũng không có tự học, cất quyển tiểu thuyết mà cậu ta đang đặt trên đùi để đọc vào ngăn bàn. Quay đầu một chút rồi dùng âm khí mà nói ra ba chữ.

“Hứa Yến gì cơ?” Du Tâm Kiều không nghe rõ, còn cảm thấy tại sao con trai lại đặt cái tên như thế.

“Từ trong Lâm Tắc Từ, Ngạn trong ngạn ngữ nhưng bỏ đi bộ văn bên cạnh.” Lần đầu tiên trong cuộc đời Lương Dịch cảm thấy năng lực biểu đạt của mình kém đến mức đấy: “ Tên ấy gọi thế nào nhỉ?”

Du Tâm Kiều cố hết sức để lắng nghe: “…..Huyên Huyên?”

Lương Dịch đột nhiên bị làm cho sốc nặng nên cũng không quan tâm là lớp đang trong tiết tự học mà cao giọng nói: “Cậu đừng có gọi cậu ấy như thế, lần trước Thẩm Đạt Dã gọi cậu ấy như thế nên hiện tại trên đầu có mấy vết sẹo đấy.”

Du Tâm Kiều kinh ngạc: “Cậu ta cũng biết đánh người hả?”

“Cũng không phải. Lúc đó tôi không có ở hiện trường nên chỉ nghe mọi người kể lại thôi. Lúc đó Từ Ngạn Hoàn nhìn chằm chằm Thẩm Đạt Dã với ánh mắt như muốn gϊếŧ người, khiến cậu ta bị hoảng sợ mà bỏ chạy xong rồi vấp cục đá té sấp mặt luôn.”

Du Tâm Kiều cười nói: “Vậy cũng không thể trách cậu ấy được.”

Vào ngày thứ hai trong giờ giải lao Du Tâm Kiều được Lương Dịch phổ cập kiến thức cho cậu. Trong lớp học còn có một người nằm ngoài cái vòng tròn bạn bè này.

“Từ Ngạn Hoàn hình như không có bạn bè, đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình. Cũng không có ai biết cậu ấy ở đâu cả.” Lương Dịch lén lút quay đầu nhìn về cuối lớp học một cái, rồi nhanh chóng quay đầu lại: “Anh Từ thường hay đến muộn thậm chí còn cúp học, có những lúc trên mặt còn có nhiều vết thương. Chúng tôi đều đoán rằng anh Từ có quen biết với mấy người giang hồ ngoài kia, nói không chừng còn thường xuyên đánh nhau hộ những người đấy nữa đó.”

Du Tâm Kiều cảm thấy suy đoán này của Lương Dịch không đủ sức tin cậy: “Trốn học đánh nhau, bộ mấy việc này nhà trường không quản hả?”

“Có chứ. Tôi nhớ kỳ trước anh Từ cúp học ba ngày liền. Đến khi quay lại trường học thì ngay lập tức bị chủ nhiệm trực tiếp đuổi ra ngoài, còn phản ánh lên phòng giáo vụ để xử phạt, rồi bắt cậu ấy về nhà tự kiểm điểm lại bản thân nữa. Phải nửa tháng sau anh Từ mới được quay lại trường học.” Lương Dịch nhún vai: “Nếu không phải thành tích của cậu ấy tốt thì có lẽ trường học đã đuổi học từ lâu rồi.”

Du Tâm Kiều lại không nghĩ như thế, có lẽ không chỉ vì mỗi điểm số tốt thôi đâu.

Trên thực tế, bạn bè của Du Tâm Kiều có rất nhiều trên thế giới. Nhưng người như Từ Ngạn Hoàn thì đây là lần đầu tiên cậu gặp----nếu nói cậu ấy là học bá thì cậu ấy cũng có đánh nhau; nếu nói cậu ấy lạnh lùng thì cậu ấy cũng có lúc hung dữ; nói cậu ấy không có bạn bè thì chắc chắn cậu ấy phải là dạng người không dễ ở chung. Thế nhưng các nữ sinh lại như đào ngã mận thay* mà viết thư tình cho cậu ấy.

*前仆后继: đào ngã mận thay, con chị đi thì con dì lớn. Ý chỉ có sự tiếp nối, mất cái này, người này thì có cái khác, người khác thay thế.

Nhập học chưa tới ba ngày, Du Tâm Kiều ngồi bên cửa sổ đã giúp chuyển không ít những món quà, sách vở, bút, tiểu thuyết....đương nhiên là không thiếu những bức thư tình xinh đẹp. Nhưng bên trên đa phần là viết tên của Từ Ngạn Hoàn.

Thậm chí có một bạn học nữ trong lớp cũng nhờ cậu chuyển dùm.

Hà Đường Nguyệt là thành viên ủy ban văn học và nghệ thuật, cô ngồi ở hàng phía trước, khi được hỏi tại sao cô ấy không tự đưa nó thì cô ấy liền hất mái tóc đuôi ngựa của mình tự tin mà nói: “Nếu cậu ấy ném nó vào thùng rác mà không thèm đọc thì những người khác sẽ biết tôi là người đã gửi bức thư đó. Như thế mất mặt lắm. Nếu cậu ấy không quan tâm thì tôi phải nhanh chóng thay đổi mục tiêu của mình.”

Du Tâm Kiều: “....”

Lần tiếp theo Du Tâm Kiều phải thực hiện nhiệm vụ của mình thì cậu cũng đã sớm mất hết kiên nhẫn.

Cậu đang cầm điện thoại tra xem ở Tầm Thành có chỗ nào bán dương cầm, một tay thì cầm lấy bức thư chuyển sang bạn học đang ngồi ở tổ 2. Nhưng bạn học ấy lại đang nói chuyện một cách khí thế ngút trời, không hề nhìn thấy Du Tâm Kiều đang chuyển thư sang.

Gọi hai lần đối phương cũng không lên tiếng, Du Tâm Kiều liền đứng dậy hét về góc Tây Nam trong lớp: “Hoàn Hoàn, cậu có thư này.”

Vừa dứt lời lớp học đang vô cùng ầm ĩ đột nhiên dừng lại, không còn một chút tiếng động nào cả.

Nó làm cho tiếng gọi “Hoàn Hoàn” của Du Tâm Kiều còn vang dội hơn rất nhiều.

Mà trong không khí im lặng vô cùng nguy hiểm này, Du Tâm Kiều nhìn thấy ở góc cuối phòng cái con người ngủ còn nhiều hơn cậu đang từ từ ngóc đầu dậy. Sau đó lộ ra khuôn mặt lần trước cậu chưa kịp nhìn rõ.

Anh nhìn thẳng về chỗ cậu. Trong ánh mắt thể hiện lên vẻ thờ ơ chứ không phải là một ánh mắt hung dữ.

Đột nhiên cậu nhớ lại câu nói lúc trước của Lương Dịch: "Bàn cuối gần cửa sổ, quê hương của vua."

Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận lại thì thấy cũng không có lý là mấy. Hàng đầu dãy cuối gần cửa sổ, rõ ràng càng thêm thuận tiện cho chủ nhiệm lớp có thể ra vào một cách thần không hay quỷ không biết.

Nhưng mà.....Du Tâm Kiều nuốt nước miếng, nhịn không được mà tán thưởng trong lòng.

Góc cạnh của gương mặt này, cũng giống người trong hoàng gia phết đấy chứ.

Trong lúc đầu óc của Du Tâm Kiều đang quay cuồng thì “vua” đã đứng dậy, bước đôi chân dài đi qua đám người đang ồn ào náo nhiệt, rồi đi đến tổ 1 gần hành lang.

Nhìn xuống phong thư màu hồng trong tay người trước mắt anh. Từ Ngạn Hoàn vẫn bình tĩnh chỉ nhíu mày tỏ vẻ như bản thân gặp phải chuyện phiền phức gì đấy.

Dùng giọng điệu không có một chút ngữ khí gì hỏi cậu: “Là cậu viết nó à?”

—-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Có thể mọi người cũng đã biết “王” là hình dung từ hay còn gọi là tính từ.

*** 3 ***