(42)
Hiện tại đã hơn 11 giờ đêm, cả biệt thự Nghị gia rơi vào trạng thái yên tĩnh đến đáng sợ. Gió lạnh của mùa xuân luồn qua cửa sổ, khiến cho người bên trong phải thấy run lạnh.
Nghị Thừa Quân không ngủ, cả phòng hắn mở toang cửa sổ ra. Hắn ngồi bên cạnh sổ, ánh mắt lạnh lẽo hướng về màn đêm sâu thẳm, trên tay hắn là điếu thuốc lá đang cháy dở.
Bên ngoài, Mặc Hàn khẽ gõ cửa:
- Nghị thiếu, anh ngủ chưa ạ?
Nghị Thừa Quân đưa điếu thuốc lá lên rít một hơi rồi khả khói, sau đó mới hướng ánh mắt về phía cửa. Hắn ấn một nút bằng điều khiển, ngay lập tức cánh cửa phòng tự động mở ra. Mặc Hàn có chút gấp gáp bước vào.
- Có chuyện gì?
Nghị Thừa Quân gạt tàn thuốc rồi liếc nhìn Mặc Hàn, giờ này Mặc Hàn còn tới làm phiền hắn thì chắc hẳn là đã có chuyện xảy ra?
- Nghị thiếu, có chuyện này rất lạ, cần anh xem xét ạ.
…
Một lát sau, tại sảnh chính của biệt thự Nghị gia…
Trước mặt Nghị Thừa Quân có hai hộp được xếp chồng lên nhau. Một hộp nhỏ, còn hộp còn lại to bằng cái quan tài. Chuyện là khi nãy có một nhóm thuộc hạ đi tuần tra xung quanh biệt thự, vô tình phát hiện được có hai hộp kì lạ này đặt ở trước cổng, không rõ ai là người làm ra chuyện này. Bọn họ không dám mở ra mà thận trọng khiêng vào biệt thự. Cho nên giờ này Mặc Hàn mới dám to gan tới làm phiền Nghị Thừa Quân.
Nghị Thừa Quân nhíu mày, bước lên phía trước cầm hộp nhỏ lên, từ từ mở ra. Sắc mặt hắn lập tức trở nên vô cùng khó coi. Mặc Hàn đứng bên cạnh mà không khỏi sửng sốt.
Thứ trong chiếc hộp chính là ngón tay của phụ nữ.
Mặc Hàn vô thức liếc nhìn sang chiếc hộp lớn giống như quan tài kia, sống lưng trở nên lạnh buốt. Có lẽ nào trong đó là xác người không?
Đi theo Nghị Thừa Quân nhiều năm như vậy, ngay cả lúc gϊếŧ người cũng không chớp mắt. Vậy mà bây giờ Mặc Hàn lại cảm thấy rùng mình trước thủ đoạn gϊếŧ người tàn nhẫn này.
Nghị Thừa Quân vẫn rất bình thản, ra lệnh cho thuộc hạ mở nốt hộp lớn ra. Hắn cũng giống như Mặc Hàn, đoán rằng hộp lớn là xác người.
Quả nhiên.
Khi hộp lớn được mở ra, tất cả thuộc hạ ai nấy đều kinh hãi. Bên trong hộp chính là thi thể không mấy nguyên vẹn của một người phụ nữ. Nghị Thừa Quân chỉ liếc nhìn qua liền nhận ra đó là thi thể của Đường Lan.
Thủ đoạn cũng tàn độc đấy!
Hung thủ đầu tiên mà Nghị Thừa Quân nghĩ đến chính là Diệp Thanh. Đường Lan cầm trong tay bằng chứng Diệp Thanh và Vũ Hân có mối quan hệ không chân chính. Đêm qua cô tới tìm hắn, ngăn không cho hắn gặp Đường Lan. Tới ngày hôm nay, cô bắt đầu đối phó với Đường Lan. Vậy nên hôm nay tâm tình của cô mới tốt như thế, khi đã loại trừ được hậu họa là Đường Lan. Sau đó, cô lại tiếp tục lợi dụng Nghị Thường Phong để kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
Và cả cái chết của Lưu Y trước kia hắn cũng chắc chắn là Diệp Thanh làm.
Diệp Thanh cô giỏi lắm, tính toán kĩ lưỡng mọi kế hoạch hoàn hảo để che mắt Nghị Thừa Quân. Nhưng cô đã tính sai một bước rồi. Nên nhớ, khi cô còn là một đứa nhóc, hắn đã bắt đầu lăn lộn trên thương trường đầy rẫy những cạm bẫy. Hắn đã từng trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm, gϊếŧ biết bao nhiêu mạng người, giẫm đạp lên xương máu mới có thể bước lên vị trí ngày hôm nay. Cô thì có là gì chứ?
Trong mắt hắn, cô chỉ là cừu non mà thôi.
Nghị Thừa Quân trước giờ rất ghét bị người khác tính kế, vụ án lần trước của Lưu Y hắn đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cô, vậy mà bây giờ cô vẫn không biết hối cải.
“Mễ Diệp Thanh, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn với cô.”
- Mặc Hàn, gọi tất cả phụ nữ trong biệt thự tới đây đi.
Nghị Thừa Quân ngồi xuống ghế vắt đôi chân thon dài lại với nhau, lười biếng ra lệnh cho Mặc Hàn. Thế nhưng vẻ bề ngoài lười biếng này lại tỏa ra hàn khí khiến cho người khác phải run lạnh. Ánh mắt hắn lạnh lẽo chứa đựng sự nguy hiểm chết chóc, ngay cả khí thế cũng bức người.
Mặc Hàn lập tức tuân lệnh, không dám chậm trễ trong việc đi gọi người. Một lát sau, phụ nữ trong biệt thự dần dần tụ họp lại ở đại sảnh, ai ai cũng đang ngáp ngủ.
Diệp Thanh cũng vậy, thế nhưng cô rất nhanh chóng tỉnh táo để phát giác ra điều lạ thường ở đây. Nửa đêm nửa hôm Nghị Thừa Quân gọi tất cả ra đây, chắc chắn là đã xảy ra chuyện.
Ánh mắt sắc bén của Diệp Thanh khẽ đảo qua một vòng thăm dò, cuối cùng cũng nhận ra “món quà” của Mễ Dương Thành gửi tới. Khóe môi cô khẽ cong lên cười như không.
Ánh mắt Nghị Thừa Quân lại rơi vào Diệp Thanh, nhìn cô chằm chằm.
- Thừa Quân, đã xảy ra chuyện gì sao?
Doãn Cơ bước lại gần Nghị Thừa Quân tò mò hỏi, giờ này gọi mọi người tới đây chắc chắn không phải là chuyện hay ho gì rồi.
Tạ Yến chỉ nhìn Nghị Thừa Quân, chờ hắn lên tiếng, cô ấy cũng không nói gì.
- Em xem đi.
Nghị Thừa Quân vừa nói, lập tức đám thuộc hạ lại mở hộp to ra một lần nữa. Thi thể của Đường Lan hiện lên trước mắt mọi người, nét mặt ai cũng trở nên đầy kinh hãi.
Doãn Cơ sợ hãi ôm miệng lại, Nghị Thừa Quân đứng bên cạnh liền ôm lấy cô, trấn an:
- Không sao.
Diệp Thanh chỉ thờ ơ liếc nhìn mọi thứ, xác chết này của Đường Lan sao bằng lúc biệt thự Mễ gia nhuốm đầy máu tươi dưới sàn nhà chứ? Ngày hôm đó đã trôi qua như thế nào, đến cả mùi máu tanh của người nhà bị hắn gϊếŧ, tới giờ cô vẫn nhớ kĩ. Thủ đoạn của cô vốn không tàn nhẫn bằng hắn, chỉ là hắn đang giả tạo trước mặt những người phụ nữ của mình mà thôi.
Nhưng mà Diệp Thanh vẫn phải tán dương tác phong làm việc của Mễ Dương Thành, dọa được người nhà họ Nghị một phen là cô hả hê rồi.
Nghị Thừa Quân sau khi trấn an Doãn Cơ xong, hắn liền nhìn qua tất cả phụ nữ trước mặt mình một lượt để thăm dò. Ánh mắt lạnh lẽo cuối cùng cũng dừng lại tại Diệp Thanh.
Nghị Thường Phong đứng bên cạnh Diệp Thanh, thấy anh trai mình đang nhìn cô chằm chằm, anh dường như đang suy đoán gì đó. Lập tức anh đứng ra chắn cho Diệp Thanh:
- Anh, anh không phải nghĩ Diệp Thanh là hung thủ đấy chứ?
Nghị Thừa Quân không nói gì, khóe môi khẽ cong lên cười lạnh.
Nghị Thường Phong rốt cuộc vẫn không hiểu nổi vì sao anh trai luôn nghi ngờ Diệp Thanh, thậm chí còn nhiều lần làm khó cô. Hôm nay Đường Lan mất tích, Diệp Thanh ở bên anh cả ngày, làm sao có thể là hung thủ chứ?
- Anh, hôm nay Diệp Thanh ở cùng em, là em dạy cô ấy xử lí công việc. Cho nên cô ấy không thể là hung thủ được.
Nghị Thường Phong rất lo lắng cho Diệp Thanh, bằng mọi giá anh phải giải thích giúp cô.
Nụ cười trên môi Nghị Thừa Quân càng trở nên nồng đậm, hắn liếc nhìn Diệp Thanh phía sau em trai mình, lạnh giọng tra hỏi:
- Em nói xem?
Đám phụ nữ trong biệt thự cũng nhận thấy sự kì lạ của Nghị Thừa Quân hôm nay, hắn bây giờ rõ ràng là đang nhắm vào Diệp Thanh. Tạ Yến định nói gì đó giúp cho Diệp Thanh nhưng lại thôi, cô ấy tin là Diệp Thanh không phải loại người như vậy. Còn Doãn Cơ cũng lo lắng không kém, nhưng cô biết lúc này cố bênh vực cho Diệp Thanh thì chỉ như thêm dầu vào lửa mà thôi.
Chỉ có Vương Sa và Hạ Phi tới giờ vẫn đau lòng vì chuyện bạn mình bị sát hại tàn nhẫn, thấy Nghị Thừa Quân đang chĩa vào Diệp Thanh thì cũng hùa theo:
- Đường Lan ra đi thật oan uổng quá mà. Mong Nghị thiếu giúp cô ấy tìm ra hung thủ.
Nghị Thừa Quân không nói gì, hắn vẫn rất kiên nhẫn nhìn Diệp Thanh, chờ cô trả lời. Cô lúc này mới từ phía sau Nghị Thường Phong bước lại về phía Nghị Thừa Quân.
- Nghị Thừa Quân, anh…anh cũng nghi ngờ em sao? Đêm qua rõ ràng em ở phòng anh cả đêm mà, tới sáng em cũng đủ mệt lắm rồi, làm gì còn sức gϊếŧ người chứ? Với cả ngày hôm nay em đúng thật là ở cùng với Nghị Thường Phong.
Diệp Thanh ủy khuất nói, cô không kiềm chế được mà lau nước mắt. Cơ thể nhỏ bé run rẩy vì khóc, khiến cho ai nhìn vào cũng phải đau lòng.
Nhưng Nghị Thừa Quân nhất định sẽ không nằm trong số những người đau lòng đó, Hạ Phi và Vương Sa đương nhiên cũng không tin lời Diệp Thanh.
Chứng cứ ngoại phạm của Diệp Thanh rất hoàn hảo, và còn cô vừa nói đêm qua ở lại phòng của Nghị Thừa Quân cả đêm ư? Thật khó tin mà. Doãn Cơ cũng không nhịn được mà lén nhìn Nghị Thừa Quân một cái, muốn xem phản ứng của hắn thế nào. Không cần đoán ai cũng biết cả đêm qua Diệp Thanh và Nghị Thừa Quân làm những gì.
Diệp Thanh nói xong thì mọi người đều im lặng, bầu không khí chẳng mấy chốc trở nên căng thẳng. Vũ Hân len lén nhìn Diệp Thanh, chuyện của Đường Lan cô ấy nghĩ có liên quan tới Diệp Thanh thật. Chỉ là Vũ Hân rất lo cho Diệp Thanh mà thôi.
Mãi một lát sau, Nghị Thừa Quân đột nhiên cười lạnh. Hắn đã đổi ý, chưa muốn vạch trần bộ mặt thật của cô vào lúc này:
- Diệp Thanh, đừng căng thẳng. Tôi không có nói em là hung thủ.
Có được câu nói này của Nghị Thừa Quân, Nghị Thường Phong thở phào nhẹ nhõm. Anh ta không quên lườm anh trai mình một cái:
- Quỷ sứ, dọa người ta hết hồn.
Doãn Cơ và Tạ Yến cũng bớt lo lắng hơn, chỉ có Diệp Thanh nhận thấy sự khác thường của Nghị Thừa Quân vào lúc này.
Hắn đang có âm mưu gì đây?
Diệp Thanh vô thức nhớ lại những lời cảnh báo của Mễ Dương Thành, cho nên cô phải thận trọng hơn bao giờ hết.