Ông Xã Tuyệt Tình

Chương 41: Khiêu khích trong bữa ăn

(41)

Diệp Thanh đương nhiên cũng nhận ra được ánh mắt lạnh lẽo của Nghị Thừa Quân đang nhìn mình chằm chằm, mang theo một tia nguy hiểm chết chóc, nhưng cô vẫn thờ ơ. Lơ đãng nghĩ tới cảnh chiều nay Nghị Thừa Quân cùng với Doãn Cơ hạnh phúc như nào, lòng cô bỗng nhiên gợn sóng.

Cô rốt cuộc bị làm sao đây chứ?

Diệp Thanh không muốn để ý tới Nghị Thừa Quân nữa, cô thản nhiên gắp đồ ăn vào bát Nghị Thường Phong trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

Gắp đồ ăn xong, Diệp Thanh còn cố tình ngậm đũa, cô nhìn Nghị Thường Phong:

- Vẫn rất cảm ơn anh cả một buổi chiều nay nha, anh nên ăn nhiều một chút.

Nghị Thường Phong khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, khi mà Diệp Thanh gắp thức ăn cho anh, anh đã nhận thấy được ánh mắt chết chóc của Nghị Thừa Quân đang phi thẳng vào mình. Anh càng kinh sợ hơn nữa khi cô dám ở trước mặt mọi người, công khai kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh trai đáng kính của anh.

- Chỉ là chuyện nên làm, không cần khách sáo.

Mặc dù ánh mắt của Nghị Thừa Quân nhìn mình rất đáng sợ, nhưng Nghị Thường Phong cũng không nỡ khiến cho Diệp Thanh mất mặt. Anh đành cố gắng nuốt thức ăn trước ánh mắt muốn gϊếŧ người của anh trai, trong lòng đã sớm khóc thét.

“Bà nội à, đừng lôi tôi xuống vực theo chứ!”

Diệp Thanh đắc ý nhếch môi cười, cô rất tự nhiên giơ tay lên xoa xoa đầu Nghị Thường Phong:

- Em chồng ngoan quá, người chị dâu đây rất thích những ai ngoan ngoãn nghe lời.

Khuôn mặt đẹp trai của Nghị Thừa Quân đã xám xịt hết cỡ, hắn liền buông đũa xuống, lập tức đứng dậy:

- Tôi no rồi, mọi người cứ ăn tự nhiên.

Trong lòng Nghị Thừa Quân thật sự rất rất khó chịu, gắp thức ăn cho Nghị Thường Phong đã là quá đáng lắm rồi, lại còn xoa đầu thân thiết như vậy? Hắn thật muốn một tay bóp chết cô, thật muốn nhốt cô ở dưới thân hắn, hung hăng trừng phạt cô.

Đáng chết!

Nhìn thấy Nghị Thừa Quân rời khỏi bữa ăn, tất cả mọi người đều ngây ra, nhìn Nghị Thừa Quân rồi lại nhìn sang Diệp Thanh. Trong đầu ai cũng đang nghĩ, nhất định là hai người này xảy ra vấn đề. Trước giờ cũng chưa từng thấy ai to gan như Diệp Thanh, càng chưa thấy Nghị Thừa Quân tức giận tới nỗi rời khỏi bàn ăn kiểu này.

Hạ Phi và Vương Sa bắt đầu khinh khỉnh nói:

- Đúng là lẳиɠ ɭơ, còn thản nhiên câu dẫn nhị thiếu gia trước mặt Nghị thiếu.

- Đúng vậy, tôi mà là Nghị thiếu thì chắc cũng không nuốt trôi thức ăn. Ai đó ngoài bản lĩnh câu dẫn đàn ông ra thì cũng chẳng có tài cán gì.

Hạ Phi vừa nói xong, Vương Sa liền tiếp lời. Cả hai phối hợp ăng ý với nhau, công kích Diệp Thanh.

Vũ Hân thấy vậy, muốn nói giúp cho Diệp Thanh, nhưng thấy cô vẫn đang thản nhiên ăn ngon miệng thì lại thôi. Sắc mặt Tạ Yến và Doãn Cơ đều rất khó coi, trừng mắt nhìn Hạ Phi và Vương Sa.

Nghị Thường Phong cũng buông đũa xuống rồi đứng dậy:

- Ồn ào quá mất hết cả hứng, không muốn ăn nữa.

Thấy Nghị Thường Phong đã mở miệng, hai cô tình nhân lúc này mới im bặt không dám nói thêm nữa. Nghị Thường Phong này cũng không phải dạng vừa đâu, không nên ngu xuẩn liều mạng chọc tức anh ta.

Diệp Thanh chỉ liếc nhìn Nghị Thường Phong rời đi, sắc mặt cũng không thay đổi. Cô từ tốn nhai hết thức ăn trong miệng rồi tao nhã cầm giấy ăn lau miệng. Lau xong cô cũng đứng dậy, không nói gì mà bước lên phòng.

Bữa cơm không mấy vui vẻ trong phút chốc đã trở thành cuộc chiến tranh lạnh giữa anh trai, chị dâu, em chồng. Doãn Cơ mím môi không nói gì, sau đó nhẹ nhàng giơ ly nước ép lên và uống. Tạ Yến cũng im lặng, lịch sự buông đũa xuống.

Doãn Cơ dù không nói gì nhưng trong lòng mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Chiều nay, khi Nghị Thừa Quân đẩy cô ra, cô đã vô cùng hoang mang. Cô khẽ đảo mắt, lơ đãng nhìn thấy Nghị Thường Phong cùng với Diệp Thanh đang đứng ở phía xa xa. Mặc dù trong lòng Doãn Cơ tự nhủ là không có gì đâu, nhưng qua bữa ăn hôm nay thì mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi.

Chính là như vậy, Nghị Thừa Quân khó chịu khi thấy Diệp Thanh thân thiết với Nghị Thường Phong. Trước kia cũng có lần Doãn Cơ đi cùng với Nghị Thường Phong, tâm sự một chút. Nhưng lúc đó cũng không thấy Nghị Thừa Quân tức giận như vậy, hắn dường như còn rất vui vẻ.

Vậy mà Diệp Thanh…vì Diệp Thanh mà Nghị Thừa Quân bỏ cơm sao?

Càng nghĩ Doãn Cơ càng thấy mơ hồ hoang mang.

Vũ Hân từ đầu tới cuối chỉ im lặng quan sát, nhưng cô cũng có dự cảm chẳng lành. Ánh mắt hôm nay Nghị Thừa Quân nhìn Diệp Thanh lạnh lẽo quá, cơ hồ như là hắn đã biết được chuyện gì vậy.

Chẳng nhẽ Đường Lan đã đem lại mọi chuyện nói cho Nghị Thừa Quân biết? Không thể có khả năng đó, Đường Lan đã “một đi không trở về” rồi cơ mà

Vậy rốt cuộc là Nghị Thừa Quân đã biết những gì chứ?



Trở về phòng, Diệp Thanh liền bước vào phòng tắm. Cô ngâm người trong bồn tắm rất lâu, đầu óc không ngừng suy nghĩ vu vơ. Hàng nghìn câu hỏi “Vì sao” đang không ngừng quay cuồng trong trí óc cô.

Vì sao lại thấy khó chịu khi nhìn thấy Doãn Cơ và Nghị Thừa Quân hạnh phúc bên nhau?

Vì sao cô lại khó chịu khi hắn có nhiều phụ nữ như vậy?

Vì sao bản thân cô lại vì chuyện đó mà cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn?

Và vì sao hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt…cơ hồ đã biết hết tất cả?

Vì sao… ?

Trước kia Diệp Thanh cũng nhiều lần cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ Nghị Thừa Quân như vậy, nhưng lúc đó cô cảm thấy rất vui vẻ. Lúc đó cô chưa bao giờ để tâm tới hắn đang ở cùng ai, hắn vui vẻ với những ai, hắn chăng hoa ở ngoài như thế nào? Thậm chí khi hắn dẫn Vũ Hân về nhà, cô còn vô cảm không thèm quan tâm.

Diệp Thanh đau đầu quá, càng nghĩ cô càng thấy khó chịu. Cô liền đứng dậy khỏi bồn tắm, lấy khăn ra lau khô người rồi bước vào phòng mình. Lúc đó, điện thoại cô kêu lên báo tin nhắn tới.

Diệp Thanh lười biếng cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn từ Mễ Dương Thành:

“Thời gian dạo gần đây anh đang điều tra bối cảnh của Nghị Thừa Quân, hắn là con người quá cẩn thận nên không phát hiện ra điều gì khả nghi cả. Chỉ có điều, hắn nhất định sẽ không đơn giản như vậy đâu. Bối cảnh và hoạt động của Nghị thị rất đáng nghi, giống như là một tập đoàn rửa tiền vậy.”

Đọc tới đây, Diệp Thanh liền nhíu chặt đôi mày xinh đẹp lại.

Tập đoàn rửa tiền? Là có ý gì?

Nếu cô không nhầm, tập đoàn rửa tiền là kiểu tập đoàn làm ăn chân chính, nhưng thực chất đó chỉ là vẻ ngoài che giấu đi những tội ác đen tối ở bên trong. Nếu thật sự là như vậy, Nghị Thừa Quân có thể còn quản lí của một tập đoàn thần bí khác nữa. Cái này có liên quan tới tập đoàn của gia tộc họ Mễ đã bị hắn cướp đi hay không?

Chuyện này muốn điều tra rõ thì chỉ có thể ăn trộm sổ sách ghi chép của Nghị thị từ tay Nghị Thừa Quân, xem lịch sử giao dịch, lịch sử “rửa tiền”.

Người đàn ông như Nghị Thừa Quân có những tội ác tày trời thế nào, Diệp Thanh không phải đã quá quen thuộc rồi sao? Số mạng người chết trong tay hắn cũng không phải là ít đâu.

Diệp Thanh càng nghĩ càng thấy đầu óc mình mơ hồ, cô liền ấn ấn lại dòng tin nhắn gửi lại cho Mễ Dương Thành:

“Em biết rồi, em sẽ lưu ý điều này. Chuyện này cứ giao cho em điều tra.”

Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời lại tin nhắn của Diệp Thanh:

“Được, nhưng em phải thật là cẩn thận. Nghị Thừa Quân nhất định không đơn giản đâu. Không chừng hắn đang giăng bẫy đối phó với em đó.”

Đọc tới đây Diệp Thanh vô thức rùng mình. Không thể nào, “lớp vỏ ngụy tạo” của cô rất hoàn hảo, Nghị Thừa Quân không có khả năng phát hiện ra điều khả nghi được.

Tuy nhiên cô cũng sẽ lưu ý lời cảnh báo của Mễ Dương Thành, thận trọng hơn nữa.