Tiếc là người bay kia mới bay được một đoạn đã "uỵch" một tiếng ngã ở gần đó, dường như đã ngất xỉu, cả người bất động.
Nhan Hoài Ẩn gặp may, phần lưng của người bay kia vừa lúc đối diện với y, mũi dao của tên kia lướt qua lưng hắn, Nhan Hoài Ẩn thấy một bãi máu chảy ra từ vết chém sau lưng hắn.
Nhan Hoài Ẩn liếc mắt nhìn lưỡi đao rồi nhìn sang người cầm đao chém tới phía mình.
Người nọ chém một nhát không thành nên có hơi sửng sốt, ngay sau đó, hắn ta lại nhấc chân chạy về phía Nhan Hoài Ẩn.
Hắn ta cố ý bỏ chiếc lều trống của mình rồi rời đi là để chờ loại thiếu niên không nơi nương tựa này.
Vừa nhìn thiếu niên trước mắt là biết cha mẹ y đã mất, một thân một mình dẫn muội muội kiếm ăn trong đám dân chạy nạn.
Người như vậy có thể vẫn còn giữ vài đồ quý giá mà phụ mẫu để lại.
Nam nhân đang lao về phía Nhan Hoài Ẩn có ánh mắt hung ác, hắn ta thấy y vẫn đứng bất động ở đó, dường như đã bị dọa sợ, khóe miệng không kìm được nở một nụ cười lạnh.
Thiếu niên choai choai như tên này, kể cả không có gì đáng giá trên người thì cũng có thể gϊếŧ để lấy thịt. Chờ mấy ngày nữa, dân chạy nạn có đói phát điên thì hắn ta sẽ bán đống thịt này, có khi lại bán được giá cao.
Nghĩ như thế, nam nhân càng siết chặt bàn tay cầm đao, nhưng khi cách Nhan Hoài Ẩn đủ gần, suy nghĩ trong đầu hắn ta đột ngột tắt lịm.
Hắn ta nhìn thấy đôi mắt của Nhan Hoài Ẩn đằng sau mái tóc rối bù.
Đôi mắt ấy không có một chút sợ hãi nào, thậm chí còn có một chút ý cười.
Sợi dây trong đầu nam nhân đứt “phựt” một tiếng, khi ý thức được lần nữa, cảnh tượng trong mắt đã biến thành một khoảng không đen kịt vô tận.
Mũi đao kia sắp chọc vào mắt Nhan Hoài Ẩn, nhưng thiếu niên đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cầm đao của nam nhân. Y ôm muội muội, hơi vặn nhẹ một cái, nam nhân đang lao về phía y đã bị hung hăng quăng mạnh xuống đất.
Giây tiếp theo, một bàn chân dẫm lên cổ hắn ta.
Bàn chân kia chỉ dẫm đến cổ, Nhan Hoài Ẩn hơi khom lưng, đón lấy ánh nhìn của nam nhân.
Thậm chí trong l*иg ngực thiếu niên còn ôm Nhan Tụ Thanh, nhưng trong mắt y là ý cười rạng rỡ.
Nhan Hoài Ẩn để trống một bàn tay, bắt lấy cổ tay đang cầm đao của hắn ta bấm nhẹ. Không biết y bấm vào huyệt vị nào mà nam nhân cảm thấy cổ tay mình đau nhói, năm ngón tay buông lỏng ra, thanh đao lăn trên mặt đất.
Con ngươi của hắn ta đột ngột trợn to, không màng đến bàn chân đang đạp lên cổ, hắn ta giãy giụa muốn đứng dậy.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một lưỡi kiếm lạnh lẽo dán lên cổ tay hắn ta.
Nhan Hoài Ẩn cười hỏi: “Vừa nãy ngươi muốn gϊếŧ ta?”
Trên mặt y là nụ cười dịu dàng, miệng đặt câu hỏi nhưng trong giọng điệu lại có sự lạnh lùng mất kiên nhẫn.
Tựa như y đã kìm nén quá nhiều hận thù, đang tức mà không có chỗ phát tiết.
“Ngươi định dùng tay phải để gϊếŧ ta.” Nhan Hoài Ẩn không chờ hắn ta trả lời đã cười nói với giọng đều đều: “Ta chặt tay phải của ngươi cũng không có gì quá đáng, đúng không?”
Giống như vừa nãy bị ném xuống đất, nam nhân còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy mũi kiếm đang dán ở cổ tay mình đột ngột cắm xuống.
Trời đất im ắng, một vài người chạy nạn tụ tập rải rác xung quanh chiếc lều.
Trong góc âm u, từng ánh mắt rực lên trong bóng tối, yên lặng quan sát cuộc giằng co, lúc này ai nấy đều nín thở.
Trên mặt đất, cánh tay phải của nam nhân co giật kịch liệt, máu tươi chảy ra nhanh chóng nhuộm đỏ lớp đất bên dưới.
Nam nhân giãy giụa mạnh đến nỗi một ít máu trên tay hắn ta dính lên đầu ngón tay của Nhan Hoài Ẩn, thậm chí trên cổ tay y cũng bị bắn vài giọt.
Nhan Hoài Ẩn bực bội dùng mũi kiếm vỗ lên mặt nam nhân, nhưng y vẫn ân cần nhắc nhở: “Ngươi kêu la một tiếng, ta sẽ chém thêm một nhát.”
Nghe thấy câu này, nam nhân đang định hét lên đột ngột nuốt lại tiếng kêu.
Chỉ còn dòng máu nóng đang phun ra từ cổ tay hắn ta.
Y chậm rãi lau sạch vết máu vấy lên y phục, sau đó đứng dậy, nhấc cái chân đang dẫm lên người nam nhân ra, nhẹ giọng nói: “Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa.”
Có lẽ trông y quá mức hung ác, nam nhân nắm chặt cổ tay bị chém, chưa kịp nói lời nào đã run rẩy lảo đảo bỏ chạy.
Chỉ chừa lại bàn tay đang co giật trên mặt đất.
Từ trước đến nay Nhan Hoài Ẩn không có hứng thú với tay của người khác, y đang định rời đi thì lại thoáng nhìn sang bên cạnh.
Người bay vẫn còn nằm ở đó một cách đáng thương.
Vết đao trên lưng hắn vẫn hướng về phía Nhan Hoài Ẩn.
Dường như nó đang thầm kháng nghị vừa rồi chủ nhân của nó đã đỡ hộ Nhan Hoài Ẩn một nhát đao.
Thiếu niên dừng lại một chút, cuối cùng vẫn bước tới, khom người nhẹ nhàng vỗ lên mặt hắn.
Nhan Hoài Ẩn không lay được người bay dậy, ngược lại y hơi nhướng mày.
Gương mặt dưới tay y dù đang lấm lem bùn đất nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tuấn tú, đúng là một gương mặt đẹp.
Ngay cả khi trông hắn chỉ tầm mười tuổi.
Vẫn là một đứa trẻ.
Đứa trẻ lấm lem bụi bẩn, Nhan Hoài Ẩn thấy ngoài vết thương trên lưng ra, trên người hắn còn chằng chịt những vết thương cả cũ và mới.
Nhan Hoài Ẩn còn không thèm nhăn mặt một chút với kẻ cầm đao chém mình lại thở dài, y xoa thái dương, lấy một thỏi bạc trong ngực đặt vào tay của người bay.
Đó là thỏi bạc duy nhất trên người y, một thỏi lớn như vậy đã đủ cho hắn mua thức ăn trong hơn mười ngày.
Thiếu niên thấp giọng nói: “Chúng ta không ai nợ ai được không?”
Nói xong, Nhan Hoài Ẩn đứng dậy ôm muội muội bỏ đi.
Nhưng y chưa đi được mấy bước đã cảm giác được hai cái đầu người đang thập thò sau gốc cây ngô đồng cách đó không xa.
Y trời sinh có tính cảnh giác, lập tức phát hiện ra hai cặp mắt kia không nhìn về phía y mà đang nhìn đứa trẻ hôn mê bất tỉnh sau lưng.
Hai người từ nãy đến giờ vẫn nấp ở sau gốc cây, tận mắt chứng kiến hết thảy mọi chuyện, lúc này thấy Nhan Hoài Ẩn chuẩn bị rời đi mới không nhịn được mà ló đầu ra.
Lúc mới gặp đứa bé này, bọn họ thấy nó cứ lén lút nhìn cái gì trong ngực như đang ngắm bảo bối.
Bọn họ bám theo cả một đoạn đường mà không bị phát hiện, vốn định cướp lấy thứ trong ngực đứa trẻ, ấy vậy mà hai nam nhân trưởng thành lại không thể làm gì được hắn.
May là đứa trẻ này cũng bị bọn họ đánh cho một trận nhừ tử, khi chạy trốn, đầu óc choáng váng nên mới lao vào Nhan Hoài Ẩn, trời xui đất khiến bị chém một nhát, lúc này mới lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Nhận thấy sát thần Nhan Hoài Ẩn này không có ý định xen vào việc của người khác, hai người thở dài nhẹ nhõm, tự cho là đã hiểu ý của y mà định chạy về phía đứa trẻ kia.
Nhưng thình lình, bọn họ lại trơ mắt nhìn thiếu niên ôm muội muội đã đi được vài bước đột ngột dừng lại.
Thiếu niên với sống lưng thẳng tắp lại hơi khom người như nhận thua, thở dài nhè nhẹ khó lòng nghe thấy.
Nhan Hoài Ẩn quay lại.
Dường như y đang đi dạo trong một khung cảnh tuyệt đẹp nào đó, đầu hơi cúi xuống, có cảm giác thong dong sinh ra từ trong xương tủy.
Bàn tay ôm muội muội của y hơi nghiêng, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, trên đó còn dính chút máu đỏ tươi, đầu ngón tay thoạt nhìn tinh tế gầy guộc lại nắm hờ một thanh đoản kiếm.
Mũi kiếm sáng bóng trên đầu ngón tay như thể y đang nắm một tia ánh trăng.
Mũi kiếm hướng về phía hai người sau cái cây.
Một lúc sau, hai đôi mắt đằng sau cây biến mất.
Cậu nhóc thoạt nhìn chỉ tầm hơn mười tuổi, dáng vẻ gầy yếu như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, nhưng Nhan Hoài Ẩn đã nắm lấy cánh tay hắn kéo vào trong lều, một người sống sờ sờ cứ thế bị kéo lê trên đất hơn một khắc.
Sau khi kéo người vào lều, Nhan Hoài Ẩn ngồi bên cạnh cậu nhóc, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Cơ thể y vốn ốm yếu nhiều bệnh, trước kia cẩn thận bồi bổ còn ổn, bây giờ chỉ còn bộ dáng kéo dài hơi tàn sau hai ngày vật vã.
Nhìn hai người đang đồng thời ngất xỉu, Nhan Hoài Ẩn quyết đoán bế muội muội mình lên.
Y dùng mũi chân đá cậu nhóc đang nằm trên mặt đất, trong giọng nói mang theo chút ý cười: “Ta đi tìm nước trước, nếu tìm xong trở về mà ngươi còn chưa chết, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi.”
Đầu xuân trời nhanh tối, chờ đến lúc y tìm nước về thì chân trời đã nhuộm thành màu đen, đám dân chạy nạn ban ngày nằm liệt bên ngoài, đến buổi tối lần lượt lui về lều của mình.
Lều của Nhan Hoài Ẩn nằm cạnh rìa của nhóm người chạy nạn nên rất dễ tìm.
Giống hệt buổi chiều lúc đi ra ngoài, thiếu niên khom lưng chui vào lều, nhanh chóng bị bóng tối trong lều vây quanh.
Mà điều khác biệt duy nhất là cậu nhóc buổi chiều còn nằm trên đất giờ đã không thấy đâu.
Sau một thoáng ý thức được điều này, Nhan Hoài Ẩn chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua sau gáy mình. Ngay sau đó, một đôi tay đã túm giật lấy cổ áo y mà kéo về phía sau.
Y chỉ kịp đẩy Nhan Tụ Thanh trong l*иg ngực tới giường gỗ, sau đó bị kéo ngã “huỵch” một tiếng.
Sống lưng y đau xót, yết hầu ngứa ngáy muốn ho khan.
Còn chưa kịp ho thì một người đã ngồi trên eo y.
Cơn ho biến thành tiếng rên đau đè nén trong yết hầu vì áp lực đang ngồi trên người.
Vốn Nhan Hoài Ẩn đã quen với những cơn đau, ngay thời khắc bị đẩy ra đất, y vẫn kịp ứng phó. Thiếu niên nghiêng cổ và vai, bàn tay đang định vươn tới bóp cổ y bị hụt.
Cùng lúc đó, đoản kiếm trong tay phải Nhan Hoài Ẩn trượt ra khỏi vỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay y. Nhan Hoài Ẩn thở khó nhọc, chống tay trái nâng người dậy.
Chớp mắt, mũi kiếm đã chuẩn xác chỉ vào cổ của người trong bóng đêm.
Tình trạng của hắn không ổn lắm, vết thương cũng không khá hơn bao nhiêu. Hắn vừa mới tỉnh lại, chỉ có thể dựa vào sức lực tích lũy hồi lâu để đánh lén Nhan Hoài Ẩn, một kích không thành thì không thể đánh lại lần nữa.
Cả hai người đều nghĩ vậy, thiếu niên trong bóng đêm hất cằm lên, đang muốn đá người bên trên xuống thì chợt cảm giác được đoản kiếm hơi cắm xuống một đoạn.
Kẻ điên trên người y thế mà không màng đến sống chết của mình, cố gắng cắn Nhan Hoài Ẩn một miếng, bất chấp bản thân bị đoản kiếm rạch một đường.
Nhanh Hoài Ẩn chỉ kịp nghiêng đầu, người kia đã cúi xuống, không cắn ngang cổ y mà hung hăng cắn vào xương quai xanh của y.
Tiếng rên đau đớn thốt ra, người kia hệt như chó vậy, răng nanh cắm sâu vào làn da mềm mại, không thèm nhả ra.
Nhan Hoài Ẩn bị cắn đến run tay, đầu ngón tay buông lỏng, đoản kiếm lăn sang một bên.
Y nắm chặt tay, đấm mấy cái vào bụng của người bên trên.
Trong bóng đêm vô tận, hai người tựa như dã thú cắn xé nhau, không ai chịu nhường.
Không biết Nhan Hoài Ẩn đã đấm bao nhiêu cái, cuối cùng có một cú đấm vào xương sườn của người bên trên. Có lẽ hắn bị thương ở đó nên mới buông lỏng hàm răng đang cắn trên xương quai xanh của y
Người phía trên bị ép mất hết sức lực, lăn khỏi người y ngã sang một bên.
Nhan Hoài Ẩn chỉ cảm thấy da thịt chỗ xương quai xanh thực sự đã bị con chó nhỏ này cắn đến tróc da, vai trái mất hết cảm giác vì đau đớn.
Nhan Hoài Ẩn chưa kịp xem vết thương ra sao đã gồng mình đứng dậy, thừa dịp người kia đang mất sức mà xé một mảnh vải từ vạt áo mình để trói chặt hắn.
Trói chặt người rồi, y mới run tay thắp sáng nửa ngọn nến mà mình tìm được.
Vừa rồi mọi thứ đều diễn ra trong bóng tối, khoảnh khắc ngọn nến được thắp lên, ánh sáng bập bùng khiến hai người trong lều hơi nheo mắt lại.
Sau khi quen với ánh sáng, Nhan Hoài Ẩn mới nhìn về hướng đứa trẻ bị trói, chợt y bắt gặp một đôi mắt tĩnh mịch.
Chuyện vừa xảy ra chẳng khác gì lao động nặng, Nhan Hoài Ẩn ngồi dưới đất, khi châm nến phải cố gắng nhịn xuống mới không thở dốc, thế nhưng đôi mắt của cậu nhóc kia lại không chút dao động.
Tựa như một miếng củi khô bị đốt cháy thành tro, không có chút màu của sự sống.
Trên cổ hắn bị Nhan Hoài Ẩn cắt một vết bằng đoản kiếm, vết thương đang chảy máu nhưng hắn lại chẳng có phản ứng gì.
Dù tỉnh táo hay hôn mê, hắn đều im lặng như người chết.
Trừ lúc cắn người ra.
Thấy Nhan Hoài Ẩn nhìn mình, hắn chỉ cụp mi lại, dáng vẻ thua cuộc, chờ y đến gϊếŧ.
Thiếu niên mười bảy tuổi dựa vào giường gỗ, ngược lại đã bị hắn khiến cho suýt phải bật cười vì tức.
Thằng nhãi chết tiệt.
Nhan Hoài Ẩn không để ý đến hắn, y chỉ vạch áo ra nhìn vết cắn. Thiếu niên da mỏng thịt mềm, phần da ở xương quai xanh đã sưng tấy, bị cắn rách ra, chảy không ít máu.
Vết cắn tím đậm một mảng sưng vù lên, hình thành vẻ đối lập rõ rệt so với làn da trắng nõn xung quanh.
Nhan Hoài Ẩn chỉ nhìn thoáng qua xem tình trạng như thế nào rồi kéo vạt áo lại. Y đang nghĩ xem phải làm gì với thằng nhóc kia thì chợt nghe thấy một giọng nói yếu ớt sau lưng.
Như chạm vào cơ quan nào đó, vẻ mặt Nhan Hoài Ẩn bỗng dịu xuống, nụ cười cũng chân thật hơn vài phần.
Y quay đầu lại, nhìn Nhan Tụ Thanh đang ngước lên nhìn mình với đôi mắt to.
Y không màng đau đớn, vươn tay kéo muội muội ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng nói: “Ca ca đây.”
Nhan Tụ Thanh như gặp ác mộng, nàng sửng sốt trong chốc lát, đầu dúi vào l*иg ngực y, run rẩy nói: “Mẫu thân đã chết rồi.”
Nhan Hoài Ẩn dừng một chút, nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng, lặp lại: “Ca ca ở đây rồi.”
Nhan Tụ Thanh khóc trong l*иg ngực y bao lâu thì y nói bấy nhiêu câu “Ca ca ở đây rồi.”
Tiểu cô nương khóc đến mệt, Nhan Hoài Ẩn mới lấy bánh mì chấm chút nước đút cho nàng ăn.
Sau khi ăn mấy miếng bánh mì bé bằng móng tay, Nhan Tụ Thanh mím môi lắc đầu: “Muội không ăn nữa đâu, ca ca ăn đi.”
Nhan Hoài Ẩn mỉm cười, đặt nàng nằm xuống giường gỗ, tay cầm miếng bánh nhỏ ngồi xổm bên cạnh cậu nhóc đang bị trói.
Ánh nến mờ mờ, con ngươi của hắn sẫm màu hơn một chút so với người thường, một đôi mắt đẹp được ánh nến khúc xạ trở nên lộng lẫy.
Nhan Hoài Ẩn nhìn vào mắt hắn, giọng đều đều: “Ngươi muốn sống không?”
Hắn chỉ nhấc mí mắt lên liếc y một cái, song không trả lời câu hỏi kia.
Nhan Hoài Ẩn cũng không trông cậy hắn sẽ trả lời, chỉ nhẹ nhàng bẻ một miếng bánh đưa đến miệng hắn.
Cậu nhóc im lặng một lúc rồi đột nhiên há miệng, hung hăng cắn miếng bánh, tư thế như muốn nuốt cả đầu ngón tay của Nhan Hoài Ẩn vào bụng.
Nhan Hoài Ẩn nhìn động tác của hắn thì cười.
“Những thứ này đều là của ngươi.” Y giơ non nửa chiếc bánh bao trong tay lên: “Nếu muốn ăn thì mấy ngày nữa, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm nấy, hiểu không?”
Giang Liễm cố sức nuốt miếng bánh trong miệng, yết hầu khô khốc chạm phải chiếc bánh đã cứng buộc phải tiết ra nước bọt, cộng với việc hắn ăn quá nhanh nên trong miệng có một chút vị của máu.
Nhưng cuối cùng vẫn ăn được.
Ăn được là sống được.
Nhan Hoài Ẩn cũng không vội, y vẫn chậm rãi cầm bánh chờ hắn trả lời.
Một lúc lâu sau, Giang Liễm mới gật đầu.
Nhan Hoài Ẩn cười, y cười rất vui vẻ nhưng trên tay cũng không dừng lại, không biết lấy đâu ra một thứ mà nhét vào miệng Giang Liễm.
Thấy viên kẹo bị Giang Liễm nuốt vào, Nhan Hoài Ẩn mới cười khanh khách nói: “Thuốc độc đấy, nhớ là cứ mười ngày thì đến chỗ ta lấy thuốc giải một lần.”
Giang Liễm đói quá nên theo bản năng nuốt xuống: “...”
Nhan Hoài Ẩn nhìn sắc mặt càng thêm âm trầm của Giang Liễm, y không thèm để ý, chỉ cười nói: “Ngươi tên là gì?”
Giang Liễm im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Giả Đắc.”
Hắn nói với giọng khàn đặc.
Cả hai đều có chút bối rối trong vấn đề này.
Hắn nhìn Nhan Hoài Ẩn, dường như không muốn chịu thiệt, rốt cuộc đã chịu mở miệng hỏi câu đầu tiên từ khi cả hai bắt đầu gặp: “Ngươi tên là gì?”
Nhan Hoài Ẩn nghe vậy, rũ mắt cười giả lả: “Chân Bất Liễu.”
“Ăn đi.” Cuối cùng, y đưa bánh sát vào miệng Giang Liễm, dịu dàng dặn dò: “Ăn từ từ thôi, ta da mỏng, từ trước đến giờ không chịu được chó cắn.”