Chương 1
Năm Sùng Nguyên thứ bốn mươi hai, tiết Kinh Trập.
Vừa lúc vào xuân, cây hoa ngoài thành Triều Hoa của kinh đô đã vội vã nở bung khoe sắc. Đám vương tôn công tử đang xếp hàng dài chuẩn bị vào thành trông còn náo nhiệt hăng hái hơn cả mấy bông hoa đang tranh nhau đua nở.
Chiến sự đã diễn ra từ Lập Thu năm ngoái đến tận giờ, Xích quân của Bình Vương đã đại phá cửa Tân Thủy lớn nhất nằm ở phía bắc thành Triều Hoa, bắt được Minh Thắng Đế đang chơi bịt mắt bắt dê với sáu vị phi tử trên long sàng, sau đó ném vị hoàng đế trần như nhộng ấy tới trước mặt Bình Vương.
Từ trước đến nay Minh Thắng Đế luôn nhận Bình Vương là huynh đệ thân thiết tuy hai người không cùng cha cùng mẹ, nhưng hiện giờ một mình đối mặt với huynh đệ, còn chưa kịp thấy xấu hổ thì đã bị Bình Vương một đao vung lên chặt mất đầu.
Hoàng đế vừa tiếp xúc “thân mật” đầy bạo lực với trường đao xong đã lập tức mọc cánh thăng thiên, hoàng hậu và tiểu thái tử cũng đã sớm tuẫn quốc trước cả hoàng đế.
Bình Vương lau sạch máu trên trường đao, đặt mông ngồi xuống ngai vàng.
Xưng vương xưng đế, thay đổi triều đại.
Mà nhóm vương tôn công tử sớm rời thành từ lúc chiến loạn bắt đầu, nay đương nhiên phải quay về để bái kiến thiên nhan của tân đế.
Các công tử tiểu thư cao quý, lá ngọc cành vàng tất nhiên sẽ không có chuyện chạm chân xuống đất, tất cả đều ngồi trên xe ngựa, vén màn lên nhìn ra nhóm dân chạy nạn nhiều không thấy điểm cuối ở ngoài kia.
Từ khi chiến sự bắt đầu căng thẳng, ngoài thành Triều Hoa của kinh đô đã tụ tập hơn hai vạn dân chạy nạn, càng ngày càng nhiều lên, chầm chậm khuếch trương ra bên ngoài.
Ngoài cửa Nam Khâu của thành Triều Hoa có nhiều dân chạy nạn tụ tập làm chặn đường đi của các vương công quý tộc, có Cấm vệ quân tốp năm tốp ba đuổi họ đi để khẩn trương mở ra một lối vào.
Động tĩnh này là thú vui duy nhất cho đám quý tộc đang nhàm chán chờ vào thành, bọn họ cứ vén rèm lên nhìn không biết mệt. Có lẽ do ánh mắt của các quý nhân quá mức rõ ràng, sống lưng của Cấm vệ quân cứ ưỡn thẳng tắp.
Trong đó có một Cấm vệ quân với cặp lông mày ngắn đá văng một ông lão xanh xao vàng vọt, cổ chân vừa lật, định đá tiếp một phụ nhân đang nằm úp sấp trước mặt.
Phụ nhân cảm nhận được đôi chân kia sắp sửa đá vào người mình bèn vội vàng cuộn tròn người, đưa tay lên bảo vệ đầu.
Nhưng chân của Cấm vệ quân kia lại đột ngột dừng lại giữa không trung.
Gã chợt thấy một đôi mắt.
Đó là một người có thân hình không cao lớn cũng chẳng cường tráng, thậm chí có thể nói là gầy yếu, vừa vặn ngồi ở ngay phía trước mặt gã.
Trong l*иg ngực của y còn ôm một đứa trẻ bốn năm tuổi, nó hơi cúi đầu, tóc mái xõa tung trên trán, chỉ lộ ra đôi mắt.
Đôi mắt của y vừa lạnh như băng vừa hung hãn.
Dưới ánh nắng vàng, ánh mắt ấy lại giống băng tuyết, mơ hồ có lốc xoáy bên trong, chỉ một thoáng đã như kéo Cấm vệ quân kia vào trong ngày đông rét đậm.
Cấm vệ quân vốn được nhóm quý nhân khen ngợi uy vũ kia lập tức chảy đầy mồ hôi lạnh, cái chân đã giơ ra lập tức rụt lại.
“Ngươi, ngươi… cút… à không.” Cấm vệ quân nghĩ nghĩ, tự nuốt ngược chữ “Cút” vào trong bụng, còn chỉ tay sang bên cạnh, giọng điệu khỏi nói có bao nhiêu lịch sự: “Ngươi đi sang bên kia đi.”
Nhan Hoài Ẩn cố nhấc mí mắt lên ngó Cấm vệ quân đang giả vờ bình tĩnh ở trước mặt, tận đến khi gã phải cố trợn to mắt ra chiều uy hϊếp, y mới hạ mắt xuống, ôm Nhan Tụ Thanh trong ngực mà đứng dậy đi sang bên cạnh.
Mà con đường chỗ y vừa ngồi chợt vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc, Nhan Hoài Ẩn vừa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách đó không xa là đội kỵ binh mặc áo giáp đang cưỡi ngựa chiến lao tới.
Ngựa màu tuyết trắng, áo giáp đen dưới bầu trời bay đầy bụi vàng như lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Tiếng vó ngựa gõ trên nền đất nhanh chóng thổi quét mà đến, nhóm kỵ binh mặc giáp đen trên lưng ngựa không hề dừng lại. Vó ngựa giơ cao, xuyên qua con đường dân chạy nạn bị đuổi ra lúc nãy mà chạy thẳng vào trong cửa Nam Khâu.
Nhan Hoài Ẩn ôm Nhan Tụ Thanh đứng ở bên đường, lẳng lặng nhìn nhóm kỵ binh chạy lướt qua trước người.
Ước chừng non nửa canh giờ sau, cả đội quân đã vào hết trong thành, nhóm dân chạy nạn mới dần lấy lại sự bình tĩnh.
Sắc mặt của thiếu niên vẫn thong dong, trong ánh mắt nhìn không ra cảm xúc.
Mà nhóm công tử tiểu thư ngồi ở mấy chiếc xe ngựa đằng sau không dám mở miệng trách vụ bị giành đường, ngược lại còn châu đầu ghé tai, những tiếng kinh hô liên tiếp bật thốt ra.
“Đây là Xích quân của bệ hạ đúng không?”
“Khó trách mới ba ngày đã có thể phá được cổng thành Triều Hoa…”
“Nghe nói lúc tiểu thái tử còn sống, Hạc Vũ quân của ngài ấy cũng có thể đấu ngang tay…”
Nghe thấy ba từ Hạc Vũ quân, nhóm quý nhân đều đồng loạt run rẩy, một lúc lâu sau mới có người thở dài: “Đáng tiếc tiểu thái tử đã sớm tuẫn quốc rồi…”
Sự vui sướиɠ trong giọng điệu lại chẳng giấu được.
Nhan Hoài Ẩn không lên tiếng, y chỉ cúi đầu kiểm tra tỉ mỉ Nhan Tụ Thanh trong l*иg ngực, phát hiện tiểu cô nương chỉ bị hôn mê, trừ cái đó thì không còn vết thương khác mới giãn mày ra.
Y tới từ ngoài thành, chuyện mới xảy ra hai hôm trước mà cứ như thể đã trôi qua mấy đời. Phản ứng như lúc nãy chỉ là làm theo bản năng, y đứng tại chỗ một lúc mới miễn cưỡng lấy lại năng lực tự hỏi.
Đứng một lúc cho tỉnh, Nhan Hoài Ẩn mới vòng qua đám dân chạy nạn mà đi về phía con sông bảo vệ thành.
Y tìm một khu đất trống ở gần bờ, đầu tiên là đặt Nhan Tụ Thanh ở bên cạnh mình, sau đó mới vén đám tóc mái lòa xòa trên trán lên, nghển cổ nhìn ảnh ngược hiện trên mặt nước.
Bên con sông bảo vệ thành trồng rất nhiều cây du liễu, bóng nước hiện lên hình ảnh những tán lá màu ngả vàng và một gương mặt không có gì đặc sắc.
Đôi mắt đẹp quá mức, bên trong như có ánh nước lưu chuyển mà lại mọc trên một gương mặt tầm thường, chẳng khác một con phượng hoàng lại bay ra từ trong bụi cỏ vậy.
Lúc này Nhan Hoài Ẩn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Dường như y hơi lo lắng, lại đưa tay ra vuốt phẳng nếp gấp rất mờ nơi cổ, xác định mặt nạ da người đã dán chặt trên mặt mình mới thực sự yên tâm.
Nhóm dân chạy nạn đã tụ tập ở bên ngoài thành Triều Hoa hai tháng có dư, con đường bên cạnh con sông hộ thành vốn là một đoạn đường tốt, bằng phẳng nên đã bị nhóm người cường tráng chiếm mất. Bọn họ thấy thiếu niên gầy yếu bế muội muội qua đây thì đều im lặng nhìn chằm chằm y.
Nhan Hoài Ẩn không muốn cướp địa bàn với bọn họ, nhưng y cũng không sợ hãi lùi bước chỉ vì sự đe dọa kia, vẫn thản nhiên làm xong việc mình muốn làm mới ôm muội muội rời khỏi.
Bóng lưng của y gầy yếu, hai má bị mớ tóc hỗn độn che khuất hơn phân nửa nên chỉ lộ ra một cái cằm có đường nét góc cạnh, trên người mặc một chiếc áo bông cũ mèm đầy bụi bẩn.
Rõ ràng nhìn qua chẳng khác nào một con chim sẻ nhỏ nhuốm đầy bụi, nhưng sống lưng thẳng tắp của y lại khiến kẻ khác khó hiểu mà thấy dường như y có một sức mạnh kinh người.
Những người dân chạy nạn bên bờ sông có suy nghĩ như thế nào, Nhan Hoài Ẩn không quan tâm nhiều như vậy. Y ôm Nhan Tụ Thanh đi vào sâu trong đám người.
Bọn họ có thể sẽ phải sống như dân chạy nạn ở đây một thời gian, tiết trời vào đêm sẽ rất lạnh, cần thiết phải tìm một nơi để ở tạm mới được.
Nhan Hoài Ẩn ôm muội muội đi xuyên qua từng đám dân chạy nạn, ước chừng qua một canh giờ mới tìm được một cái lều không người ở một chỗ rất xa.
Bốn phía của lều được quây lại, chỉ chừa ra một cái cửa nhỏ hẹp, dáng vẻ như tùy thời sẽ bị mưa dập gió vùi cho tan nát, trông đáng thương không thể tả.
Hiện giờ không phải lúc kén cá chọn canh, Nhan Hoài Ẩn kiếm chút củi khô lá héo ở bên ngoài, khó khăn lắm mới trải kín ván giường bằng gỗ, đặt Nhan Tụ Thanh lên phía trên.
Mà ngay lúc Nhan Hoài Ẩn bế Nhan Tụ Thanh đặt lên giường, có thứ gì đó rơi ra khỏi ngực tiểu cô nương, lăn xuống đất kêu lộc cộc.
Thứ kia chắc là được nhét rất sâu trong ngực áo, lúc nãy Nhan Hoài Ẩn lại không phát hiện, y nghe thấy tiếng rơi mới ngẩn ra, nhìn xuống dưới mặt đất.
Miếng vải bọc đồ vật đó bị bung ra, nhờ chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài, Nhan Hoài Ẩn mới thấy rõ được hình dáng thứ kia.
Một màu vàng hơi trầm chợt lóe lên.
Màu sắc thuần khiết như thế, chắc chắn là của một thỏi vàng to.
Nó rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Nhưng lúc Nhan Hoài Ẩn nhìn thấy thứ kia lại không hề lộ ra vẻ vui sướиɠ khi thấy vật báu, ngược lại, gương mặt mỏi mệt của y nhất thời trắng nhợt, vẻ như lung lay sắp ngã.
Tay của y cũng nhanh chóng làm ra hành động, thiếu niên lập tức nhặt thứ kia lên rồi gói lại thật kỹ, thắt nút chết.
Ánh vàng biến mất trong bóng tối, Nhan Hoài Ẩn giấu nó ở nơi sâu nhất dưới ván giường, tận đến lúc không còn nhìn thấy nữa mới khôi phục chút huyết sắc.
Sự kích động qua đi, còn chưa kịp thở dốc, Nhan Hoài Ẩn chỉ cảm thấy có một cơn đau kịch liệt cuộn trào từ dạ dày.
Y chỉ kịp đỡ lấy một góc nhô ra của ván giường.
Dường như y đã quen với cơn đau ấy, thiếu niên thành thạo khom người, chậm rãi nhắm mắt lại, cố áp chế cơn đau đang dâng trào mãnh liệt.
Ngón tay trắng nõn mềm mại túm chặt lấy ván giường, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
Vốn dĩ cơ thể Nhan Hoài Ẩn đã nhiều bệnh, cộng thêm hai hôm nay không ăn uống tử tế nên đầu óc của y đã sớm biến thành màu đen. Đau thì đau, nhưng y vẫn còn sức để nhẩm tính xem cơn đau này sẽ kéo dài khoảng bao lâu.
Kiểu gì cũng phải cỡ một khắc(*).
(*)~15 phút
Nhan Hoài Ẩn bình tĩnh nhủ thầm.
Quả thật vậy, một khắc sau, dạ dày co rút đã dần bình phục, Nhan Hoài Ẩn mở mắt ra, chờ cơn choáng váng chậm rãi lắng xuống mới đứng thẳng người dậy.
Như nhận ra điều gì, thiếu niên xoay người lại, lập tức nhìn thấy có một người đang tiến vào trong lều.
Đó là phụ nhân lúc nãy suýt bị Cấm vệ quân kia đá trúng.
Nhờ ánh mắt sắc lẻm của Nhan Hoài Ẩn mà nàng mới được bỏ qua cho.
“Tiểu huynh đệ đừng sợ, ta tên là Thu Nương, không phải người xấu đâu.” Thấy Nhan Hoài Ẩn nhìn sang, nàng vội nói: “Ta thấy đệ chỉ có một mình, lại còn dẫn cả muội muội, chắc cả hai chưa ăn cơm phải không?”
Hiện giờ là giữa trưa, theo lý mà nói thì đúng là giờ dùng bữa. Nếu tiểu thái tử chưa đi gặp Diêm Vương thì ít nhất bọn họ chưa tới mức phải đói chết, nhưng bây giờ Bình Vương công phá kinh đô, vội vàng đặt mông vào long ỷ, sao còn hơi sức mà nhớ tới mấy vạn dân chạy nạn xui xẻo ở ngoài thành chứ.
Lương thực ngày càng trở nên khan hiếm trong nhóm dân chạy nạn.
Chắc Thu Nương đã đi theo hai huynh muội Nhan Hoài Ẩn từ bờ sông tới tận lều nên lúc này, nàng mới hấp tấp tiến vào hỏi hai người đã ăn cơm chưa.
Thoạt nhìn dáng vẻ của Nhan Hoài Ẩn còn đáng sợ hơn cả Cấm vệ quân chỉ biết đá người kia.
Thấy là nàng, sát khí của Nhan Hoài Ẩn biến mất tăm, y tựa vào bên cạnh ván giường, nở nụ cười nhẹ: “Chưa đâu.”
Giọng nói vừa phát ra, Thu Nương đã sợ run.
Thật sự rất khàn, như thể đã hai ngày chưa mở miệng nói chuyện, chẳng qua giọng điệu khá nhẹ nhàng.
Thu Nương nhận ra điều đó thì đã đỡ sợ hơn, nàng tiến lên, lấy ra thứ gì đó từ trong l*иg ngực rồi nhét vào trong tay Nhan Hoài Ẩn: “Nhanh ăn đi, ta thấy tuổi đệ còn nhỏ, còn dẫn theo cả đứa bé thì lấy đâu ra cơm mà ăn, vậy nên mới đi theo.”
Nhan Hoài Ẩn cúi đầu bèn thấy trong tay là một chiếc bánh mì nhuốm chút bụi bặm.
Trong nháy mắt y thấy chiếc bánh mì ấy, đoản kiếm đã giơ sẵn sau lưng lặng lẽ rút về.
Lúc này lương thực rất quý giá, có thế nào cũng sẽ không có ai lấy lương thực làm mồi để lừa gạt một đôi huynh muội thoạt nhìn yếu đuối, tay không tấc sắt như vậy.
Y không ăn cũng được, nhưng muội muội không thể không ăn. Nghĩ vậy, Nhan Hoài Ẩn bèn nhận lấy bánh mì: “Đa tạ.”
“Đa tạ cái gì.” Phụ nhân xoa tay vào vạt váy, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: “Mấy Cấm vệ quân này đá người ghê lắm, nếu không nhờ có tiểu huynh đệ, có khi xương sườn của ta đã bị gã đá gãy rồi.”
“Ta mới vừa nghe nói…” Nhan Hoài Ẩn nheo mắt, không hùa theo lời nàng, y đột nhiên cười hỏi: “Tiểu thái tử đã tuẫn quốc?”
Nghe thấy lời này, Thu Nương chợt lặng im, một lát lâu sau, nàng mới hít sâu một hơi: “Thái tử điện hạ tốt như vậy, mới mười bảy tuổi đã mất, thật sự đáng tiếc.”
Nhan Hoài Ẩn nghe nàng nói, y hơi cúi đầu, hai tay nhẹ nhàng xé chiếc bánh mì thành hai nửa.
Y nhét lại một nửa vào tay của Thu Nương, nhẹ nhàng nói: “Ta đã biết, cảm ơn.”
Thu Nương nhận lấy bánh mì, vốn còn định từ chối, nhưng thấy ánh mắt dịu dàng của Nhan Hoài Ẩn, lời từ chối đã tới bên miệng lại vòng ngược về. Cuối cùng, nàng như bị ma xui quỷ khiến mà cầm lại nửa chiếc bánh.
Ơn nghĩa đã báo đáp xong, không còn lý do gì để ở lại đây, Thu Nương bèn cáo biệt. Nghĩ tới đứa con mới qua đời không lâu của mình, lại nhìn Nhan Hoài Ẩn “bơ vơ không nơi nương tựa”, nhất thời nàng có chút xót xa, không nhịn được dặn dò: “Nếu tiểu huynh đệ gặp khó khăn gì thì có thể tới tìm ta.”
Nhan Hoài Ẩn thật sự không biết chỗ nào của mình đã khơi dậy lòng thương hại của phụ nhân, nhưng y vẫn cười nói: “Được, cảm ơn Thu Nương tỷ, ta nhớ rồi.”
Chờ Thu Nương rời khỏi, Nhan Hoài Ẩn cầm bánh mì ngồi sát vào mép giường, nhẹ nhàng véo một miếng nhỏ định đút cho muội muội.
Nhưng có lẽ bánh mì này đã để bên ngoài không khí khá lâu nên vừa cứng vừa khô, Nhan Hoài Ẩn cố mãi mà không nhét được vào miệng muội muội.
Mà đầu ngón tay mới hơi dùng sức một cái, bánh mì đã vụn ra.
Tất nhiên y không thể cáu giận với một miếng bánh mì được, chỉ đành thở dài chấp nhận đứng dậy đi tìm chút nước ngâm nó cho mềm ra.
Nhưng chân trước vừa mới bước ra khỏi lều, chân sau đã thấy một làn gió mang theo lệ khí thổi tới trước mặt.
Thiếu niên ngước mắt lên bèn thấy một ánh đao sáng loáng đang chém về phía mình.
Dân chạy nạn cầu sinh gian nan, việc như cướp bóc phóng hỏa là chuyện cơm bữa, ai cũng đã tập mãi thành thói quen. Giờ phút này nhìn thấy cảnh tượng đó, mọi người cũng chỉ thầm nhủ “cá lớn nuốt cá bé” mà thôi.
Tất nhiên Nhan Hoài Ẩn sẽ không ngoan ngoãn chịu làm con mồi cho người khác.
Ánh mắt của y chợt lóe, đoản kiếm đã sẵn sàng nơi tay.
Vỏ kiếm vừa rơi xuống đất, Nhan Hoài Ẩn đang định tiếp chiêu thì đột nhiên trước mắt tối sầm.
Từ phía bên cạnh chợt bay tới một người, vừa vặn xẹt qua trước mặt y, sau đó rơi cái “phịch” xuống ở phía xa.
Dường như không một ai lường trước được chuyện đó, tất cả đều run lên.
Nhan Hoài Ẩn nhìn về phía người bị rơi xuống đằng xa.
*** 1 ***