Gã Đàn Ông Chó Má

Chương 3: Nón xanh

* Trong tiếng Trung Quốc, cụm từ đội nón xanh lá tức là người đó bị cắm sừng.

“Gu âm nhạc kiểu gì đây?” Cả khuôn mặt của Kiều Khương đều nhăn lại.

“Mẹ tôi thường xuyên nghe.” Người đàn ông cầm vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói mang theo âm thanh khàn khàn: “Cô không thích thì tự chọn đi.”

Kiều Khương lười động đậy nhưng bị tiếng nhạc chối tai ép buộc, cô vươn ngón tay chọn một bài hát tiếng Anh tên là "uncorrupted".

Trong thùng xe vang lên tiếng nhạc êm dịu, lông mày đang nhíu chặt của Kiều Khương cuối cùng cũng giãn ra, cô nhắm mắt lại yên lặng hưởng thụ một hồi, ba bốn phút sau xe mới dừng lại, Kiều Khương nghĩ là đèn đỏ nên mãi đến khi nhạc tắt cô mới mở mắt ra. Một giọng cười ha hả vang lên bên tai: “Yến Chiêu, trên xe là bạn gái cậu à?”

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn: “Không phải.”

“Sao lại không phải?” Người đàn ông dựa vào cửa sổ xe nhìn vào, rất là buôn chuyện: “Đã ngủ ở trên xe cậu như thế rồi mà.”

Khi người đó đang nói thì Kiều Khương mở mắt ra, cô nhìn qua cửa kính chắn gió, có một cửa hàng ăn sáng bán bánh bao.

Người đàn ông này có lẽ là chủ cửa hàng bánh bao, trên người anh ta còn đang đeo tạp dề, gõ cửa kính xe ra hiệu cho Yến Chiêu mở cửa, nhưng Yến Chiêu phớt lờ anh ta, chỉ hếch cằm với Kiều Khương: “Tới rồi, cô xuống xe đi.”

Kiều Khương quay đầu lại, chủ cửa hàng bánh bao lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, giơ ngón tay cái lên với Yến Chiêu: “Tên nhóc nhà cậu đúng là thâm tàng bất lộ đó nha, so với Vinh Yến còn đẹp hơn nhiều...”

Yến Chiêu nhíu mày, mở cửa sổ ra, thô giọng nói: “Mẹ nó mới sáng sớm cậu đã ngứa da phải không?”

“Yo yo yo, tức giận rồi.” Chủ tiệm bánh bao hấp híp mắt cười hì hì: “Tôi đi bán bánh bao đây.”

Ngay khi Kiều Khương tháo dây an toàn rồi bước xuống xe, Yến Chiêu đã lái xe đi.

Cô cũng không để bụng, đi đến quán bánh bao chọn một chỗ ngồi xuống, kêu ông chủ một phần bánh bao nhân thịt và một phần chay, thêm một cái bánh quẩy và một bát cháo đậu đỏ.

Nơi này nhàn nhã hơn nhiều so với cửa hàng bánh bao hấp trong khu đô thị, khách hàng cũng không nhiều, ông chủ vẫn tươi cười, bận rộn từ trong ra ngoài, sau khi bưng cho Kiều Khương một bát cháo đậu đỏ, anh ta nhiều chuyện hỏi Kiều Khương: “Người đẹp từ đâu tới thế?”

Kiều Khương ăn cháo đậu đỏ, uể oải đáp: “Hỏi anh ấy đi.”

Vẻ mặt ông chủ hiện lên vẻ “Tôi biết ngay mà”, cười nói: “Tôi hỏi cậu ấy thì chẳng phải là tìm đấm sao? Cậu ấy chẳng nói cho tôi biết gì hết, cô xem, hồi nãy cậu ấy còn nói cô không phải bạn gái cậu ấy, sau này cô nhất định phải dạy dỗ cậu ấy thật tốt đó.”

Kiều Khương siết chặt que bánh quấy và nhét chúng vào miệng: “Anh ấy cũng không nói với tôi chuyện Yến gì đó.”

Cô chỉ là buồn chán, tùy tiện nói cái gì đó nhưng không ngờ ông chủ này thật sự nhàn rỗi, kéo chiếc ghế đẩu đến ngồi xuống bên cạnh cô: “Để tôi nói cho cô biết, Vinh Yến kia không phải người tốt lành gì, sau này cô cũng đừng hỏi Yến Chiêu nữa, bất cứ ai nhắc đến Vinh Yến đều sẽ gặp xui xẻo. Khi đó quan hệ giữa cô ta và Yến Chiêu tốt lắm, đã bàn đến cả chuyện kết hôn luôn rồi nhưng cuối cùng không biết cô ta lại gặp được một người đàn ông giàu có ở đâu ra, cùng hắn ta bỏ trốn, khi Yến Chiêu liên lạc với cô ta, cô ta đã làm vợ bé nhà người ta rồi…”

Kiều Khương nhướng mày: “Ồ, thì ra anh ấy từng đội nón xanh lớn như thế cơ à.”

Chủ quán bánh bao liếc mắt nhìn cô một cái: “Sao tôi thấy cô có vẻ vui đến thế nhỉ?”

Kiều Khương đâu chỉ vui vẻ, suýt nữa cô còn cười thành tiếng, cô xé một que bột chiên nhét vào miệng, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Làm gì còn có sau đó nữa, Yến Chiêu bị tổn thương không nhẹ.” Chủ quán bánh bao sụt sịt nói: “Đi đâu cũng có người mai mối cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không đi, ngày nào cũng chỉ biết cắm đầu vào làm việc.”

Sau khi Kiều Khương ăn uống no nê, nghe kể chuyện xong xuôi, tâm tình cô coi như không tệ, cô cầm gói bánh còn dang dở trên tay, định mang về cho Cao Kim Lan ăn.

Chủ tiệm bánh bao hỏi cô: “Cô quen Yến Chiêu bao lâu rồi?”

Kiều Khương vén mái tóc dài ra sau tai, hơi nhướng mày nhìn ông chủ: “Hôm qua cộng với sáng nay.”

Chủ tiệm bánh bao: “…”